Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 208: Đối chiến (2)




Nữ nhân này lặp đi lặp lại nhiều lần tính kế chủ tử, mang theo ghen ghét chi tâm muốn đẩy bọn nhỏ vào chỗ chết. Đừng nói là Mạc Túc, ngay cả Mạc Nhất đều muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.

Có điều, muốn khiến nữ nhân kia đền tội, bọn họ phải trước tiên đối phó xong vô số trưởng lão, đà chủ và tín đồ của Ma Điện cái đã.

Chiến đấu chạm vào là nổ ngay, Đế Mặc Thần đạp văng Mộ Dung Âm ra xa, có ý định tiến lại gần phụ giúp tám vị hộ pháp ngăn cản Mộ Dung Càn. Nhưng ngay sau đó, bảy tên trưởng lão đức cao vọng trọng của Ma Điện đã đem hắn vây quanh, trong đó lấy Đại trưởng lão cầm đầu.

Bảy người đều có tu vi Thần Huyền, tuy phẩm giai khác biệt nhau, nhưng gom lại ở cùng một chỗ lại trở thành một cỗ lực lượng khổng lồ.

Đế Mặc Thần nhất thời cùng bọn họ triền đấu lên, tạm thời không thể ly khai.

Năng lượng mấy phen tàn sát bừa bãi khiến cột điện sụp đổ, gạch ngói hất tung, mảnh vỡ sắc nhọn bay lả tả trong không khí, nơi nơi đều trở nên cực kỳ hung hiểm.

Bọn họ đánh từ mặt đất lên đến bầu trời, đánh đến cát đá hỗn độn, nhật quyệt vô quang.

Bên cạnh đó không xa, tám vị hộ pháp Lôi Vân Băng Hỏa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt thay phiên thi triển thần thông. Nhưng đối với cường giả như Mộ Dung Càn, lực lượng của bọn họ chẳng khác gì cào ngứa mà thôi.

Huyết tinh chi khí trên người Mộ Dung Càn càng ngày càng nặng, khí thế cũng trở nên kinh người hơn bao giờ hết.

Tám vị hộ pháp nhìn lẫn nhau, ngưng trọng nói:

“Không ổn! Mộ Dung Càn dùng cấm thuật hấp thụ tinh huyết và thần hồn của người khác. Hắn muốn mạnh mẽ đột phá Hoàng Tôn cảnh!”

“Không thể để hắn tiếp tục dùng cấm thuật!”

“Các huynh đệ! Chích Dương Trận, khởi!”

Bọn họ nhanh chóng quyết định phương án tác chiến. Tám người càng thêm nghiêm túc, mười sáu bàn tay đồng thời kết ấn, huyền lực tức khắc phun trào mà ra, câu động lực lượng trong trời đất. Vô số tinh quang điểm điểm hội tụ, dần dần hình thành một tòa tháp cao với ánh vàng rực rỡ.

Lôi hộ pháp là lão đại, thấy trận pháp dần hình thành, đáy mắt hắn xẹt qua kiên nghị túc sát, quát khẽ ra tiếng:

“Các huynh đệ, áp xuống!!!”

Tám người đồng thời chuyển đổi thủ ấn, đem lòng bàn tay xoay ngược xuống, ngay tức khắc tòa tháp trên cao đâu đầu của Mộ Dung Càn mà chụp xuống.

Ầm!

Mặt đất kịch liệt lay động, tám người ngự không mà đứng, liên tục phóng thích huyền lực duy trì trận pháp.

Chích Dương Trận đúng như cái tên của nó, mượn dùng năng lượng hạo nhiên chính khí của trời đất để khắc chế tà ám. Sở hữu yêu ma quỷ quái ở dưới thái dương cực nóng, không chỗ nào có thể che dấu.

Tòa tháp liên tục phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, khí tức nóng bỏng tới gần Mộ Dung Càn, bá đạo thiêu đốt những oán khí xung quanh hắn, thanh âm “tư tư, lạp lạp” vang lên không ngừng nghỉ, chung quanh người hắn nhất thời tràn ra vô số khói đen, bị dương quang thiêu đốt đến trơ trọi.



Trong đó dường như còn truyền ra vô số âm thanh kêu gào thảm thiết tuyệt vọng. Oán linh bị chính khí bỏng cháy không thể thoát ra ngoài, mà kẻ đầu sỏ gây tội còn muốn hấp thu chúng nó, cản trở chúng nó đi luân hồi.

Bởi vậy, vô biên vô tận oán linh tức khắc làm phản, người này một miếng, người kia một miếng, thay phiên nhau cắn vào trên người Mộ Dung Càn.

Mắt thấy cấm thuật sắp thành công lại nửa đường bị phá rối, Mộ Dung Càn mở mắt ra, đáy mắt là lửa giận hừng hực, hắn phi đầu tán phát, hai tay câu thành trảo ảnh nhào tới xé rách tháp cao, sát khí lăng liệt nói:

“Trận pháp đáng ghét! Các ngươi đều nên chết!”

Xoạt!

Âm thanh xé rách vang lên, Mộ Dung Càn cư nhiên đã điên cuồng đến mức dùng tay xé trận. Trận pháp vỡ tan, tám vị hộ pháp đứng mũi chịu sào, dư ba từ trận pháp phản phệ khiến tám người bay ngược ra mấy mét, hộc ra máu tươi.

Mà Mộ Dung Càn lại không quan tâm sự phản phệ của oán linh, hắn đạp nện bước quỷ dị, từ dầu sôi lửa bỏng vớt lên Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê, mạnh mẽ đánh thức Mộ Linh Khê, điên cuồng ra lệnh:

“Hôm nay ai đều không thể ngăn cản bổn tọa đột phá! Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê, bổn tọa muốn những người này toàn bộ phải chết!”

“Tuân lệnh!”

Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê đồng thời sắc bén đáp lại, hai người cùng căm hận nhìn về kẻ thù, trong ánh mắt dâng lên khoái ý cùng sát phạt.

Không cần phải nói, kẻ thù của Mộ Dung Âm là Đế Mặc Thần. Mà kẻ thù của Mộ Linh Khê là Mạc Túc.

Mộ Linh Khê đã nghĩ thông suốt, người nam nhân Đế Mặc Thần này xác thật vô tâm tuyệt tình. Nàng không có được thì đừng ai mong có được.

Cho dù là tận tay hủy diệt cũng không đáng tiếc.

Hai người lại kết hợp Đồng Tâm Khế, thiêu đốt tinh hồn, sợi tơ huyết sắc kia lại lần nữa bắn ra, lần này nó không cần mồi dẫn, mà trực tiếp hóa thành viên cầu bao phủ trên đỉnh đầu Mạc Túc và mấy trăm đứa nhỏ.

“Chủ tử!”

“A Túc!”

Mười mấy người Ưng Vệ vốn đang chuyên tâm diệt sát người của Ma Điện, thấy tình hình này thì không khỏi cả kinh ra tiếng. Bọn họ đồng thời buông bỏ đối thủ, đồng thời ra tay muốn đánh nát vòng tròn huyết sắc kia.

Đế Mặc Thần cũng biến đổi sắc mặt, hắn tung một chưởng đả thương hai tên trưởng lão, còn mình thì xoay đầu, thân pháp như tên bắn trở về bên cạnh Mạc Túc.

Mà Mạc Túc cũng bỗng chốc ngẩng đầu lên, cả kinh nói với mọi người:

“Đừng dùng huyền lực chạm vào nó!”

Đáng tiếc… đã quá muộn!

Mười mấy người Ưng Vệ vừa dùng huyền lực chạm vào vòng huyết sắc kia thì huyền lực tức khắc bị cuốn lấy, hơn nữa bên trong dường như dò ra vô số bàn tay ngang ngược kéo túm thần hồn bọn họ vào trong đó.

Bọn họ đồng thời biến sắc mặt, nỗ lực rút ra, nhưng… không hề hiệu quả.

Mộ Dung Càn đưa hai tay ra phía sau lưng Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê, thông qua hai người hấp thu lực lượng thuần khiết để trấn áp oán linh trong người, cười lạnh nhìn bên dưới:

“Một đám người ngu xuẩn… không biết tự lượng sức mình!”

Mạc Túc nhìn thuộc hạ của mình thân hãm vũng bùn, chân mày hơi nhíu chặt. Nàng chưa kịp làm gì cũng đã cảm thấy bốn phía dâng lên lực hấp, muốn hấp thu sinh cơ của nàng.

Trong lúc đó, hai đứa nhỏ ở trong lồng ngực hơi run rẩy, hoảng sợ vô cùng mà nói:

“Mẫu thân, mẫu thân… chính là thứ này… nó thật đáng sợ!”

“Mẫu thân, tiểu Ô… tiểu Ô có lẽ có tác dụng!”

Mạc Túc vỗ vào lưng hai đứa nhỏ, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng mà nói:

“Không giống nhau! Cho dù lúc này đây tiểu Ô có xuất trận cũng không thể ngăn cơn sóng dữ. Bất quá hai con không cần sợ hãi, có mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ bảo vệ các con!”



Vừa dứt lời, Mạc Túc đã cắn răng thuyên chuyển không gian chi lực, đem nàng và mấy trăm đứa nhỏ bao phủ lại. Nàng nhích nhẹ một bước, đồng thời mang bọn họ vào không gian thứ nguyên.

Quả nhiên, lực hấp trở nên yếu bớt rất nhiều, nhưng gánh nặng mà Mạc Túc phải mang lại cực kỳ lớn.

Không gian thứ nguyên không chỉ tiêu hao lực lượng dị năng mà còn tiêu hao tinh thần lực.

Nhưng mấy đứa nhỏ không biết, bọn họ thấy bản thân thoát nguy, đồng thời kinh ngạc reo lên:

“Oa! Đây là nơi nào?”

“Chẳng lẽ chúng ta đã thoát khỏi người xấu?”

“A di mang chúng ta thoát khỏi người xấu, a di thật là cực kỳ lợi hại!”

“…”

Bọn nhỏ nhao nhao nói một đống lớn, sảo đến đầu của Mạc Túc trở nên ong ong lên. Tinh thần lực tiêu hao khiến nàng một cái không cẩn thận, đem chính mình di ra không gian thứ nguyên, suýt chút nữa té nhào trên đất.

Chỉ thấy bên hông căng thẳng, một cánh tay đem nàng kéo lại, thanh âm lo lắng của Đế Mặc Thần chợt vang lên:

“A Túc, không sao chứ?”

Mạc Túc hơi giật mình, kinh ngạc hỏi:

“Ta không có vấn đề gì! Ngươi xuất hiện ở nơi này, ai đối phó với Mộ Dung Càn?”

Đế Mặc Thần có chút hận sắt không thành thép mà trách cứ:

“Thuộc hạ của ta và thuộc hạ của ngươi đều ở bên ngoài đâu! Bọn họ đồng tâm hiệp lực lên cũng có thể cản trở một thời gian. Ta lo lắng cho ngươi cùng bọn nhỏ nên mới vào đây!”

Mạc Túc căm giận nhìn hắn một cái, lạnh lẽo nói:

“Ngươi lo lắng thì có ích gì? Vào đây cùng chết chung hay sao?”

Đế Mặc Thần chợt bật cười, nhân lúc Mạc Túc chưa kịp phản ứng đã vội sờ tóc nàng, trầm ngâm nói:

“Nếu có thể được chết chung với A Túc, ta cũng nguyện ý.”

Mạc Túc không để mình bị đẩy vòng vòng, nàng tránh thoát cánh tay càn cỡ kia, sắc bén nhìn hắn một hồi, khẳng định nói:

“Đế Mặc Thần, ngươi vốn không phải loại người vì nhi nữ tình trường mà thúc thủ chịu trói. Nói đi, ngươi muốn làm gì?”

Đế Mặc Thần nhìn Mạc Túc một lát, ánh mắt càng ngày càng sáng, dường như có thái dương nở rộ ở bên trong đó. Hắn nhịn không được giang tay đem nữ nhân ôm vào trong ngực, một tay tách ra lòng bàn tay của nữ nhân, quả nhiên một viên phích lịch đạn nằm ở trong đó. Hắn khẽ thở dài, ôm nàng mà nói:

“A Túc còn nói ta, chính ngươi cũng là kẻ không chịu thúc thủ chịu trói còn gì. Ta biết, ngươi muốn kích thích không gian bạo liệt, muốn đem Mộ Dung Càn cắn xé chôn vùi. Nhưng như vậy, ngươi sẽ bị thương! Hắn không đáng để ngươi làm như vậy! Ta có cách ổn thỏa hơn, để ta!”

Bị Đế Mặc Thần vạch trần mục đích cuối cùng, Mạc Túc cũng không hoảng hốt. Nàng thậm chí cũng không buồn tránh thoát ôm ấp, một phần là duy trì không gian thứ nguyên khiến nàng hao tâm tổn sức, lười đến hoạt động. Một nguyên nhân khác sao…

Mạc Túc cũng nói không rõ, chỉ là nàng không phản cảm cái ôm này thôi.

Nàng thuận thế tựa vào người hắn, ngẩng đầu hỏi lại:

“Để ta đoán xem… ngươi muốn thiêu đốt dị năng để dừng lại khoảnh khắc điên rồ này, cho chúng ta có đủ cơ hội sống sót rời đi. Hay cũng hoặc là, ngươi đánh đổi thọ nguyên câu động thời gian chi lực, khiến mọi thứ trở về lúc chưa xảy ra. Hoặc ta có thể nghĩ lớn mật hơn chút nữa, ngươi định dùng thời gian chi lực kéo chết Mộ Dung Càn, cùng hắn đồng vu quy tận… có đúng không?”

Không khí im hẳn trong vài giây, Đế Mặc Thần hơi cúi người chống lại cái trán của Mạc Túc, mũi hai người khẽ chạm vào nhau, hắn thở dài cảm thán:

“A Túc quá thông minh, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ đây? Ai… không quan trọng… chỉ cần ngươi và bọn nhỏ bình an vô sự… thì cái mạng của ta có xá gì… mấy năm nay là ta không tốt, không phát hiện các ngươi sớm hơn… thật xin lỗi…”

Hắn nói câu ấy thật nhẹ thật nhẹ, người cũng bứt ra muốn rời đi.



Nhưng Mạc Túc lại có chút xúc động, lần đầu tiên… lần đầu tiên nàng chủ động kéo hắn lại, dùng hai tay ôm chặt eo hắn, ngữ điệu kiên quyết lại bá đạo nói:

“Không! Đế Mặc Thần, ai cho phép ngươi tự mình quyết định? Còn chưa tới sơn cùng thủy tận đâu, cho dù chỉ còn một hơi, ta cũng nhất định mang các ngươi thoát hiểm, không thiếu một người!”

Mạc Túc không nói giỡn, nàng xác thực nói được thì làm được…

Như khi xưa ấy, không gian loạn lưu, phi thuyền vỡ vụn, nàng trước khi chết còn có thể dùng tinh thần lực bảo hộ ba mươi sáu thành viên Thiết Ưng Đội tánh mạng vô ưu.

Nếu đến đường cùng, nàng không ngại vứt bỏ túi da này, trò cũ trọng thi đem bọn họ đều bảo vệ.

Mà Đế Mặc Thần thấy tia được ăn cả ngã về không trong mắt Mạc Túc, cộng thêm cái ôm bất ngờ này, khiến hắn nhất thời ngơ ngẩn.

Vô số hình ảnh khi hắn tình cờ thâm nhập quá khứ của Mạc Túc lại hiện lên trong óc.

Trùng động tập kích, tinh tặc quấy rối, tinh cầu nổ tung, chiến tranh tàn khốc. Thiếu nữ với thân hình mảnh mai trong bộ quân phục tối màu lại nâng cao chiến kỳ phụ trọng đi trước.

Đế Mặc Thần hoảng hốt một trận, hắn kích động ôm chặt nàng, thì thào nói:

“Không! Ngươi đã bảo hộ quá nhiều người! Lần này đến phiên ta bảo hộ ngươi!”

Mạc Túc hơi kinh ngạc nhíu mi, không biết sao hắn lại nói lời này.

Nàng vừa muốn mở miệng hỏi lại, nhưng đầu óc đột nhiên trở nên đau nhức, một tia máu tươi dọc theo khóe môi chảy ra.

Thời gian dài sử dụng không gian thứ nguyên chống đối Huyết Tế Trận, tinh thần lực cạn kiệt, di chứng bắt đầu rồi.

Đế Mặc Thần ôn nhu giúp Mạc Túc lau đi vết máu bên khóe môi, cười nói:

“A Túc! Nhớ nói với tiểu Long, Tiểu Hồng. Nói ta yêu bọn họ nhiều lắm! Đáng tiếc, ta không thể chứng kiến bọn nhỏ trưởng thành, thành gia lập thất! Cũng không thể cùng ngươi nắm tay đến răng long đầu bạc. Ta thất hứa với A Túc rồi, thật xin lỗi!”

Trơ mắt nhìn tóc của nam nhân từ đen tuyền hóa thành bạc trắng, làn da từ từ nhăn nheo khó coi. Mạc Túc gắt gao ôm chặt hắn, mất khống chế mà rống lên:

“Đế Mặc Thần! Ngươi mau dừng lại! Ngươi mau dừng lại cho ta! Nếu ngươi không dừng lại, ta sẽ không nói cho bọn nhỏ, để cho bọn họ vĩnh viễn hận ngươi!”

Đế Mặc Thần muốn đưa tay hồi ôm, nhưng hắn lại không còn sức lực, hắn chỉ khẽ nhếch miệng cười, nụ cười thê lương quái dị mà nói:

“Không… không sao cả! Cứ… để… bọn họ… hận ta đi!”