Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 161






Bối Lạc Lạc gật đầu. Bản thân đã làm mẹ rồi, cô cũng có thể hiểu và thông cảm được cho suy nghĩ này của Từ lão gia. Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách họ được, quả thật cô của khi đó khá là hiếu thắng, giống hệt như Từ Lục Ngạn, chính là rất cuồng loạn.

Bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là mong muốn con trai có thể có được một người tốt đồng hành suốt cả đời. Những điều này có thể hiểu được.

“Hơn bảy năm rồi, là một quãng thời gian rất dài. Ta tưởng Lục Ngạn có thể quên được cô, hoá ra thằng bé lại si tình đến thế. Thật sự là khiến ta hoài nghi, có phải bản thân ta đã sai rồi không?”

Bảy năm, Từ Lục Ngạn tìm kiếm Bối Lạc Lạc bảy năm không từ bỏ, những điều này Từ lão gia đều nhìn thấy hết. Lúc đầu ông nghĩ rằng Từ Lục Ngạn chỉ là nhất thời thích cái mới lạ mới yêu cô. Nhưng bảy năm qua đã chứng minh, anh là yêu cô thật lòng thật dạ, yêu đến có thể bất chấp tất cả.

Tuổi trẻ mà, Từ lão gia cũng đã trải qua những cái gọi là thời yêu cuồng nhiệt như vậy. Bản thân ông đã luôn tự hỏi, ông phản đối hai người yêu nhau sâu đậm đến với nhau, có phải ông đã sai hay không?

Bảy năm, nhìn Từ Lục Ngạn đau khổ thống khiết như vậy, Từ lão gia cũng đã hối hận vì quyết định năm xưa của mình.

Gần đây, thêm cả chuyện Bạch Gia khiến ông nhận ra, hoá ra người mà ông nói rằng thích hợp vốn dĩ không tính được. Cuối cùng, người có thể lựa chọn chỉ có Từ Lục Ngạn mà thôi. Đây là cuộc đời của anh, nên để anh quyết định.

“Bối tiểu thư, chuyện của cô Lục Ngạn cũng nói cho ta biết ít nhiều. Tuy ta có nói rằng ta vẫn cảm thấy cô không thích hợp với Lục Ngạn, nhưng ta thừa nhận, chỉ có cô mới có thể khiến Lục Ngạn thay đổi. Thằng bé này từ nhỏ đã cứng đầu ai nói cũng không được, vậy mà lại vì cô mà thay đổi nhiều đến mức người làm bố là ta cũng thấy bất ngờ.”

Bối Lạc Lạc mỉm cười: “Không phải con thay đổi anh ấy đâu ạ. Có lẽ nên nói là chúng con đều vì đối phương mà thay đổi, muốn trở nên tốt hơn cũng là vì đối phương. Bản thân con có lẽ cũng thay đổi rất nhiều, chính là bởi vì anh ấy.”

Từ lão gia cười, ông đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Bối tiểu thư, chuyện cũ, là ta có lỗi với cô. Bảy năm, cái gì cũng đều nhìn rõ cả rồi. Hai đứa đều lớn cả, quyết định cuộc đời thế nào vẫn là nên để hai đứa tự quyết.”

Tuy không nói thẳng nhưng có thể hiểu được ẩn ý của lời nói, ông sẽ không phản đối chuyện của cô và anh, cũng sẽ không can dự vào nữa.

Bối Lạc Lạc từng cho rằng bảy năm đó thật sự rất dài, đã phí hoài rất nhiều. Cho đến ngày hôm nay mới khiến cô biết được, mỗi một mốc thời gian trôi qua đều có ý nghĩa của nó, không có thứ gì là phí hoài cả. Bảy năm, không dài không ngắn lại đủ để nhìn thấy được rất nhiều thứ, biết được rất nhiều chuyện.

“Ta có thể gọi con là Lạc Lạc được chứ?”

Bối Lạc Lạc gật đầu: “Có thể ạ.”

Từ lão gia cười.

“Lạc Lạc, con là cô gái tốt. Một mình chăm sóc hai đứa nhỏ, chắc là rất vất vả. Đoạn thời gian sau này, cứ để Lục Ngạn làm chỗ dựa cho con.”

Bối Lạc Lạc mỉm cười, cúi đầu: “Con thật sự rất cảm ơn. Cảm ơn vì đã hiểu cho con.”

Từ lão gia cười, vẫy tay: “Được rồi, con xuống dưới nhà đi. Con với Lục Ngạn chắc là có rất nhiều chuyện để nói, lão già này không ngăn cản nữa. Mau đi đi.”

Bối Lạc Lạc kéo ghế đứng dậy, cúi đầu chào ông rồi mới đi. Từ lão gia cười nhẹ nhõm. Lúc cô vừa đi đến cửa, định đưa tay mở cửa thì đột ngột nghe được một âm thanh vang lên từ phía sau: “Chuyện cũ, thật xin lỗi con.”

Nút thắt bấy lâu trong lòng, cuối cùng cũng tháo ra được. Chuyện trên đời đều không thể miễn cưỡng, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên, làm người, có thể thư thả thì cứ thư thả vậy.

Cô đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Từ Lục Ngạn đứng đợi ở đầu hành lang, vừa nhìn thấy cô anh liền hối hả chạy tới: “Em không sao chứ? Ông ấy nói gì với em?”

Bối Lạc Lạc mỉm cười, nắm lấy tay anh kéo đi đến đầu hành lang có một ban công lộng gió.

“Không sao, chỉ là nói một vài chuyện trong quá khứ thôi.”

Từ Lục Ngạn nhìn cô, anh biết có hỏi cô cũng không nói nên không hỏi nữa. Nhìn tình hình này thì có vẻ cũng không tệ như anh nghĩ.

Bối Lạc Lạc tựa mình vào lan can, nhắm mắt cảm nhận không khí mát mẻ bao lấy xung quanh.

“Trong bảy năm ở nước ngoài, em suy nghĩ rất nhiều. Có lúc cảm thấy nếu như bản thân chưa từng phát sinh quan hệ nào với anh, có phải em sẽ thoải mái hơn bây giờ không? Có lúc lại cảm thấy cực kỳ oán hận, cực kỳ tủi thân.”

Từ Lục Ngạn im lặng lắng nghe. Anh biết, chuyện không phải lỗi của anh, nhưng không thể nói rằng anh không có liên quan. Nếu không phải là anh, cuộc sống cô sẽ tốt hơn thế này, sẽ không phải một mình một thân nuôi lớn hai đứa trẻ. Nếu không phải là anh, mọi thứ đã chẳng thành như thế này.

Bối Lạc Lạc gượm một lát, lại tiếp lời: “Lúc đó hình như em cực kỳ oán hận anh.”

Từ Lục Ngạn cười khổ: “Vậy bây giờ còn không?”

Bối Lạc Lạc nhìn anh, trong mắt tràn ngập ý cười: “Bây giờ thì em không chắc, nhưng có lẽ là không. Cho dù đã từng oán hận, nhưng đó cũng là lựa chọn mà em mong muốn, nên em sẽ không hối hận. Em nghĩ anh cũng thế, chúng ta đều đã chịu khổ rồi không phải sao?”

Từ Lục Ngạn mỉm cười.

Đúng vậy, đã là lựa chọn bản thân đưa ra thì sẽ không hối hận, cho dù có vất vả cũng nhất quyết không quay đầu, đây chính là điểm giống nhau của anh và cô.

Bảy năm, người chịu khổ không phải riêng cô hay riêng anh. Tất cả đều phải đánh đổi một thứ gì đó thì mới có được hạnh phúc sau cùng. Bởi vì quá trình vất vả, kết quả đạt được mới càng có giá trị.

“Trong bảy năm em biến mất, anh đã luôn chất vấn bản thân mình, rốt cuộc là anh đã sai từ chỗ nào mà mọi thứ lại thành ra như thế. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là cái gì, chỉ cần anh muốn đều có thể làm được. Nhưng rốt cuộc là anh đã sai cái gì lại khiến em biến mất như thế.”

Bảy năm, khoảng thời gian dằn vặt của rất nhiều người không chỉ riêng Từ Lục Ngạn.

Có lúc Bối Lạc Lạc cảm thấy quyết định năm xưa của mình có phải là quá tàn nhẫn rồi hay không. Cô rời đi, rất đơn giản, người ở lại, không hề đơn giản. Có rất nhiều người yêu thương vì sự biến mất này của cô mà thống khổ biết bao ngày.

Nếu như lúc đó, lựa chọn của cô không phải là rời đi mà là ở lại, có phải mọi chuyện sẽ diễn ra theo một cách khác hay không.

“Người bên cạnh vô số lần thuyết phục anh rằng em đã chết rồi. Nhưng mà đến cuối cùng đều không thể, anh không thể tin em đã chết, anh vẫn tin là em sẽ sống. Bản thân anh cũng chẳng biết vì cái gì mà tin tưởng mãnh liệt như thế. Cho đến hôm nay anh vẫn không biết, vì sao lại lựa chọn tin tưởng nhiều như thế. Nhưng anh biết một điều, chỉ cần đó là em, thì anh đều sẽ tin tưởng.”

Bối Lạc Lạc mỉm cười, nắm lấy tay Từ Lục Ngạn.

Phải rồi, cô của năm xưa cũng là như thế. Lựa chọn tin tưởng mặc dù bản thân cũng không biết lý do vì sao lại lựa chọn như thế, chỉ biết rằng đối phương là người đó thì liền nguyện ý tin tưởng.

Năm dài tháng rộng tưởng chừng có thể xoá mờ những hồi ức năm xưa, hoá ra mọi thứ chỉ là cất lại trong một ngăn tủ chờ đợi một ngày khi chiếc chìa khoá được tìm lại thì tất cả sẽ như thước phim chiếu chậm, chiếu lại hết những chuyện bản thân tưởng đã quên mất.

Cô và anh, đều không thay đổi. Trong trái tim bọn họ, vẫn còn rất nhiều yêu thương.

Từng thuyết phục bản thân quên đi, cuối cùng mới nhận ra tình cảm trong tim là thứ chẳng thể nào kháng cự. Bối Lạc Lạc nhìn anh, cười rạng rỡ: “Từ Lục Ngạn, hình như chúng ta đều không thể quay đầu lại được nữa.”

Từ Lục Ngạn bật cười, đan tay vào với cô, đưa lên trên môi hôn nhẹ.

“Phải, đều đã không thể quay đầu được rồi, biết làm sao bây giờ.”

Bối Lạc Lạc cười khúc khích: “Anh đồng ý để em gả cho anh chứ?”

Từ Lục Ngạn vòng tay ôm lấy Bối Lạc Lạc. Hơi ấm nơi lồng ngực, nhịp tim đập, tất cả đều rất chân thực. Đúng vậy, đây không phải mơ, cũng không phải vọng tưởng nữa, đó là sự thật.

Gió luồng qua khe lá khẽ rung động một nhịp, âm thanh thân quen vọng bên tai quá đỗi dịu dàng: “Anh đồng ý.”

Bối Lạc Lạc của hiện tại không phải là cô gái tốt nhất. Từ Lục Ngạn của hiện tại cũng không phải là chàng trai tốt nhất.

Nhưng thế gian này từ đầu đã chẳng có gì hoàn hảo. Tình yêu lại chẳng cần sự hoàn hảo đến từ cả hai. Cô không cần là cô gái tốt nhất, anh cũng chẳng cần là chàng trai tốt nhất, chỉ cần trong tim họ, đối phương là người bản thân nguyện ý thì dù là không tốt đi chăng nữa đều xứng đáng.

Tình yêu đều là như vậy mà.

Bọn họ đã vất vả bảy năm rồi, thật hy vọng tương lai sẽ không phụ họ.