Từ Lục Ngạn cười, trên khuôn mặt có một nét đồng cảm.
“Anh của trước đây có lẽ cũng có suy nghĩ giống như em. Đối với thế giới này hiếu kỳ một cách kỳ lạ, mong mỏi bản thân tự do đi khắp nơi. Vẫn chưa từng nghĩ đây là cuộc sống bản thân mong muốn. Nhưng khi tất cả mọi người đều đặt niềm tin lên anh, bản thân anh cũng bắt buộc phải đón nhận sự thay đổi. Có lẽ là bàng hoàng, bất ngờ, không thể chấp nhận. Nhưng đến cuối cùng không phải chúng ta đều đã làm được rồi hay sao? Chỉ cần muốn, năng lực chưa bao giờ có giới hạn.”
Bối Lạc Lạc mỉm cười gật đầu.
Có lẽ là vậy. Mơ ước không phải là thứ ai cũng có khả năng theo đuổi. Quỹ đạo có thể lệch đi, cuộc sống cuối cùng mà chúng ta sống lại khác xa so với mơ ước ban đầu. Nhưng bản thân lại không ghét bỏ, ngược lại rất hài lòng. Ước mơ kia chung quy chính là động lực, không thể thực hiện, phải bỏ lỡ, đó mới chính là quá trình trưởng thành.
Bối Lạc Lạc mỉm cười, vỗ vào vai Từ Lục Ngạn.
“Đích đến của chúng ta đều giống nhau. Dù sao cũng cảm ơn anh, giúp em nhiều như vậy.”
“Cũng không tính là nhiều mà. Cũng không thể…”
Lời nói được bỏ ngỏ, Từ Lục Ngạn cũng không nói tiếp nữa. Về sau khi Bối Lạc Lạc hỏi đến lời lúc đó bị bỏ ngỏ, anh cũng không chịu nói.
Thật ra nguyên văn lời nói chính là: “Cũng không thể bù đắp được quãng thời gian bảy năm dài đăng đẳng kia không thể ở bên cạnh.”
Bối Lạc Lạc mở điện thoại xem đồng hồ rồi nhìn lên Từ Lục Ngạn.
“Lát nữa sau khi tiệc kết thúc, anh có bận gì không?”
Từ Lục Ngạn nghiêm túc suy nghĩ lại xem lịch trình ngày hôm nay của bản thân rồi mới đáp lời: “Tầm tối muộn có một cuộc họp, nhưng là họp online nên cũng không tính là bận lắm. Có việc gì sao?”
Bối Lạc Lạc gật đầu: “Sau khi tan tiệc, em còn có việc phải đi, không thể về nhà ngay được. Nếu anh không bận thì em để hai đứa ở chỗ anh tối nay, để hai đứa ở nhà một mình dù sao cũng buồn.”
Từ Lục Ngạn gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, vụ Bạch Gia đã kết án chưa?”
Mấy hôm nay dư luận nổi sóng vì vụ việc của cô, sớm đã quên mất vụ việc của Bạch Gia. Nghe nói trước đó Từ Lục Ngạn tố đơn lên toà án và bên chỗ thanh tra tài chính. Sau đó liền không có tin tức nào nữa, cũng không biết vụ việc này cũng chưa biết là thế nào rồi.
Từ Lục Ngạn nhướn mày thở dài ngao ngán: “Ngày mai là kết án, dù sao thì kết cục cũng đã rõ ràng rồi, Bạch gia hay Bạch thị đều không thoát được. Bạch Như Tuyết đó cũng phải chịu cáo buộc về việc chuốc thuốc anh, chắc là trong một hai năm sẽ không thể tự do được đâu.”
Mọi sự thế cũng tính là êm xui. Cô và Từ Lục Ngạn đều đã giải quyết được mối hoạ của cả hai. Sóng gió qua đi thì cũng xem như là ổn định trở lại. Kết cục thế này cũng thật tốt.
Sau khi tan tiệc, Bối Lạc Lạc ra về cùng Mỹ Tiểu Yên. Từ Lục Ngạn thì đến thẳng nhà Bối Lạc Lạc đón hai đứa trẻ.
Ngồi trên xe, Bối Lạc Lạc vừa lướt xem điện thoại vừa hỏi Tiểu Yên: “Chuyện bên đó thế nào rồi?”
Mỹ Tiểu Yên lắc đầu, vẻ mặt không mấy khả quan: “Mọi thứ mình đã sắp xếp như cậu nói, chỉ là người thì vẫn chưa tỉnh lại. Nếu kéo dài thế này thì cũng không biết phải làm sao.”
Thật ra phía Bối Lạc Lạc vẫn còn một rắc rối chưa giải quyết xong. Nói rắc rối thế nhưng thật ra cũng không phải liên quan trực tiếp đến cô. Người nằm trong vòng rắc rối lần này là Lữ Hành Song.
Chuyện này kể ra thì dài. Đầu tháng này khi Bối Lạc Lạc vừa quay về không lâu, Lữ Hành Song vì công việc của gia tộc phải bay ra nước ngoài một thời gian. Vốn dĩ anh ta định ở lại giúp đỡ Bối Lạc Lạc trong vụ này, nào ngờ lại bất ngờ vì công việc của gia tộc. Thân là người thừa kế, Lữ Hành Song bắt buộc phải rời đi.
Lữ Hành Song đến nước ngoài được hai ngày thì gặp phải tai nạn xe bất ngờ, anh ta may mắn sống sót nhưng lại hôn mê mãi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Mỹ Tiểu Yên đã nhờ Tác Thổ Lai dùng mối quan hệ điều tra một chút mới biết được vụ tai nạn xe này là muốn nhân lúc Lữ Hành Song ở nước ngoài không thân thích liền ra tay giết anh ta luôn. Người ra tay là một kẻ thù cũ của Lữ Gia, đã bị cảnh sát nước ngoài bắt giữ.
Lữ gia chỉ có một đứa con thừa kế là Lữ Hành Song, bây giờ bọn họ cũng là cây cao đón gió lớn, hai ông bà Lữ Gia đều đã lớn tuổi, có bệnh tim trong người không thể chịu kích động. Bối Lạc Lạc bất đắc dĩ sắp xếp kế hoạch giấu nhẹm đi vụ việc này không để trong nước biết được.
Cô định bụng cố thêm một thời gian đợi khi Lữ Hành Song tỉnh lại thì mọi việc cũng không cần phải như thế nữa. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, đã qua một tháng rồi mà Lữ Hành Song vẫn chưa tỉnh.
Bối Lạc Lạc lo lắng không yên mới sai người bí mật đưa anh ta về nước, hiện đang điều trị trong bệnh viện, nhờ Nam Khanh Hà giúp đỡ mà vẫn giữ được bí mật về chuyện này.
Chỉ là cứ kéo dài như thế không phải là cách. Việc bên nước ngoài Bối Lạc Lạc đã thay Lữ Hành Song đi làm. Phía Lữ Gia thì đã nhờ người chuyển lời rằng Lữ Hành Song ở nước ngoài vẫn thuận lợi, đợi khi xong việc sẽ về.
Lời nói dối này cũng không thể kéo mãi. Ông bà Lữ đợi con trai lâu không liên lạc, sợ rằng sẽ sinh nghi.