Phù Thương

Chương 63: Giá trị lợi dụng




Phù Lạc vội vàng ra đi, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ kỹ lưỡng hết

Long Hiên đế phái ba ngàn tinh binh hộ tống Phù Lạc về nước, cả quân binh lẫn Quan tướng quân đều uy mãnh nghiêm túc, Phù Lạc bị hàn khí và sát khí đông lạnh bao quanh hắn làm cho sợ hãi không dám tới gần, quả là người từng vào sinh ra tử trên chiến trường, khí thế không phải người bình thường có thể so sánh được

Lúc này đây Long Hiên đế cư nhiên còn phái Hắc y nhân-Liên Tinh đến hộ vệ Phù Lạc, làm kế hoạch chạy trốn của nàng càng khó khăn hơn nữa.

"Tướng quân, thiếp thân có chút không khoẻ,có thể dừng chân nghỉ tạm không?" Phù Lạc vén rèm xe lên, nói với Quan tướng quân đang ngồi trên lưng ngựa bên ngoài

"Hồi nương nương, nếu dừng chân ở đây, sẽ chậm trễ hành trình mất." Quan tướng quân khéo léo cự tuyệt yêu cầu của Phù Lạc.

Ban đêm khi đi ngủ, cũng có thị nữ khỏe mạnh nhắm mắt theo đuôi Phù Lạc, ngay cả đi tiểu cũng không buông tha. "Các ngươi lui ra hết cho bản cung." Phù Lạc trừng mắt nói, muốn dùng một chút quyền lợi thân phận

"Hoàng Thượng có lệnh, nô tỳ không thể rời khỏi nương nương nửa bước."

Phù Lạc không nói gì,chỉ ngước nhìn ánh trăng sáng.Nàng cứ lẳng lặng,lẳng lặng nhìn.Nàng muốn nhìn xem Long Hiên đế rốt cục muốn diễn trò gì,cứ nghĩ giờ đã được tự do quyết định vận mệnh của mình, mới phát hiện giống như một con côn trùng sa vào mạng nhện,giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi. Không rõ trong hồ lô của Long Hiên đế là loại dược gì đây?[*Ý chị là không biết Long Hiên đế đang tính toán âm mưu những gì]

Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của thị nữ, nhưng đi chưa đến một dặm,đã thấy Liên Tinh ôm kiếm đứng phía trước: "Nương nương lạc đường sao?"

Phù Lạc xấu hổ cười. Đến nước này thì kế hoạch chạy trốn chỉ có thể tạm hoãn,trở lại Ngọc Thực quốc không biết sẽ phải chịu khổ cực gì đây. Phù Lạc cảm thấy,Long Hiên đế đang giam cầm nàng như một phạm nhân,chứ chẳng phải cảnh áo gấm hồi hương. Rốt cục nàng sắm vai gì trong kế hoạch của hắn chứ?

Đoàn người gần như khởi hành không ngừng nghỉ,cuối cùng đã tới Ngọc Thực quốc.

Nghênh đón nàng là các thân tử của hoàng hậu,đệ đệ của nàng Tam vương tử-Chi Tuần.Thái tử điện hạ không hề đến nghênh đón sứ giả của Viêm Hạ hoàng triều,Phù Lạc cũng không biết chính mình đã về nước.

Ngọc Thực quốc Nhu phi sinh trưởng tử, cũng chính là Thái tử điện hạ ngày nay.Khi quốc vương lâm bệnh,hắn cùng Tam vương tử tranh đấu ngày càng trở nên quyết liệt. Phù Lạc về vào lúc này,liệu có phải cũng nằm trong dự tính của Long Hiên đế?

Đã nhiều ngày nay,Phù Lạc chỉ lặng lẽ đứng ở bên giường phụng dưỡng cho quốc vương.Ông thần trí sớm đã chẳng còn minh mẫn,trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thức tỉnh,cầm lấy tay Phù Lạc, giống như đang thỉnh cầu nàng nhất định phải bảo trụ Ngọc Thực quốc. Những người khác bận rộn lục đục, chẳng hề bước vào nơi này nửa bước, cũng không ai hỏi han gì tới Phù Lạc.Mẫu thân của nàng, bộ dạng tương tự nàng tới bảy tám phần, cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt khi gặp lại nàng, sau đó liền tiếp tục dấn thân vào cuộc chiến tranh vương vị,

Phù Lạc tuy có chút ngây thơ,nhưng không hề ngu xuẩn. Biết rõ gia đình này vô tình, nhưng sao nước mắt vẫn tuôn rơi.Xuyên qua thành công chúa mới là việc đáng buồn nhất trong thiên hạ

Đã nhiều ngày nay hoàng cung xảy ra biến hóa long trời lở đất.Đầu tiên là việc Quan tướng quân hiệp trợ Tam vương tử lấy được quyền khiển Cấm vệ binh của hoàng cung,Hoàng hậu lại nắm trong tay ngọc tỷ của quốc vương.Quốc vương băng hà,Tam vương tử thuận lợi đăng cơ, tiếp quản binh quyền của Ngọc Thực quốc.

Sự việc diễn ra như hành văn liền mạch lưu loát, Phù Lạc thật không biết Long Hiên đế đã bố trí,đã dự tính bao lâu với Ngọc Thực quốc này.Quan tướng quân gần đây khiến cho quốc nội thế cục nhất thời nghiêng ngả.Ngọc Thực quốc tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là một quốc gia độc lập, nhưng thực tế sớm đã trở thành hoa viên của Long Hiên đế rồi.Chẳng trách hắn có thể cam đoan,nếu nàng ở bên cạnh hắn, hắn có thể không động tới Ngọc Thực quốc.Có động tới hay không thì khác gì nhau,lời của quân vương mới chính là điều kiện tiên quyết.

Thanh danh Phù Lạc lại trở nên vang dội, Long Hiên đế duy trì trò chơi soán quyền của Tam vương tử cuối cùng đều do nàng. Quân vương vì nụ cười của hồng nhan, ngang nhiên can thiệp nội chính của quốc gia khác, không phải lời đồn nữa, mà thực sự trở thành chuyện nổi tiếng trong lịch sử.

Cái vương miện “Hồng nhan họa thủy” này, Long Hiên đế cực kỳ ngang nhiên đội lên đầu Phù Lạc. Trong nhất thời,nàng tựa như đã thay thế Liên Nguyệt hoàng hậu,trở thành nữ nhân tiện diễm nhất thiên hạ.

Phù Lạc thầm nhủ,Long Hiên đế quả nhiên không hổ là đế vương cao thủ đùa bỡn,luôn cố tình lợi dụng giá trị lớn nhất của người khác.Nàng có thể sống đến bây giờ, và tất cả những dịu dàng trước kia, đều là để hôm nay hắn lợi dụng sao? Quả thật quá đáng sợ

Phù Lạc từng nghĩ,nàng đã có được sự chân tình của hắn, nhưng hôm nay nàng lại không dám xác định.Nàng không biết hắn khi nào là thật, khi nào là giả, là nhất thời nảy lòng tham, hay thực ra đã bố trí từ lâu?

Nàng dùng tình cảm để gây dựng kế hoạch, hắn cũng dùng cảm tình làm lợi thế, hai người đều giống nhau

Nhưng hắn có thể cao cao tại thượng tùy ý bài bố, còn nàng thì vô lực chống lại ông trời,chẳng có cách nào thoát khỏi. Loại cảm giác bất lực này, mãnh liệt tới mức có thể khiến người ta hồn tiêu phách tán. Sinh ra ở Trung Quốc hiện đại,lớn lên dưới lá cờ độc lập,Phù Lạc vốn là một nữ nhân đề cao địa vị của bản thân,nên nàng càng không thể chịu nổi

Những ngày ở Ngọc Thực quốc cũng không dài. Sau khi Tam vương tử đăng cơ,Phù Lạc không kịp quyết định,đã bị thị nữ đưa ra xe để quay về

Nàng từ lâu đã từ bỏ việc phản kháng, ở thời đại này, mỗi một lần phản kháng là đổi lấy một lần tuyệt vọng sâu sắc. Phản kháng để ra cung,lại phải thất vọng quay về, cố gắng hồi cung lại phải thất vọng rời đi, nay muốn đào tẩu cũng không thể thoát khỏi. Long Hiên đế dường như đoán được nhất cử nhất động của nàng, còn nàng giống một con rối gỗ,cứ theo hắn điều khiển

Phía Tây Viêm Hạ là Phá Lỗ thành. Cửa thành này là nơi giao nhau giữa Viêm Hạ và Ngọc Thực quốc. Đây không nghi ngờ gì cũng chính là nơi tuyệt hảo nhất để các quốc gia khác xâm nhập vào Viêm Hạ,tỷ như Ấn Sơn quốc

Phù Lạc nhìn Phá Lỗ thành,giờ đang được Quan tướng quân hạ lệnh tu chỉnh. Rất nhiều người lại cố tình vào thành lúc này, khiến nàng có chút kinh ngạc. Bọn họ ở trong này ngẩn ngơ hai ngày,tựa như đang chờ đợi điều gì đó. Ban đêm, tiếng kèn to thổi vang khắp nơi,từng nhóm dân bối rối chạy đi, tranh bẩm báo tin tức đại quân của Ấn Sơn quốc xâm nhập. Quan Vân Uy-quan tướng quân lập tức phủ thêm chiến bào, lấy chiến đao,xem ra đây mới chính là mục đích đi của vị tướng quân từng rong ruổi khắp các chiến trường này.

Liên Tinh thì lại theo sát Phù Lạc, một tấc cũng không rời. Phù Lạc chưa từng sống trong hoàn cảnh chiến tranh, phim về chiến tranh cũng rất ít xem,vậy mà cũng có thể nhận ra tình thế của Phá Lỗ thành đang ngày càng bất lợi.

Quân Ấn Sơn quốc tiến tới ào ạt, không ngừng công thành.Thủ thành tướng lãnh cố gắng hết sức, liên tục gửi vô số tấu chương thúc giục triều đình phái binh tiếp viện, nhưng cũng chỉ giống như đá chìm đáy biển. Cuối cùng tất cả biện pháp đều bất lực, toàn bộ Phá Lỗ thành giống như một hòn đảo đơn độc, triều đình viện binh chậm chạp không tới nơi.Ý chí của binh sĩ tiêu tan, lương thực trong thành cũng nhanh chóng dùng hết, dân chúng lo lắng bất an, thành thủ cũng không dám mở cửa thành.Những người ở đây ngày càng trở nên sợ hãi

Lâu ngày không thấy Quan tướng quân lộ diện. Nay lại có tin,có ý nói rằng Phù Lạc thân là thê tử của đương kim Thánh Thượng, cũng nên trợ giúp cho quân vương,nếu nàng đến ủng hộ sĩ khí thì thật không còn gì bằng

Đúng vậy,quả thật không còn gì bằng. Nàng, là phi tử được sủng ái nhất của Long Hiên đế cơ mà. Long Hiên đế từng tự tay vì nàng thiết kế quần áo, vì nàng mà giận dữ tàn sát toàn bộ người của kĩ phường, còn giúp em trai nàng trở thành tân quốc vương của Ngọc Thực quốc. Nàng ở đây, triều đình sao có thể không phái binh tiếp viện? Long Hiên đế đương nhiên sẽ tới cứu nàng.

Thị nữ mang tới bộ y phục vang dang thiên hạ "Phù Nhan" kia, Phù Lạc còn không biết bộ y phục này được mang theo lúc nào nữa. Hết thảy dường như đã được an bài cả, chỉ còn chờ nàng nhập diễn thôi.

Đối mặt với những người dân già trẻ trong thành, đối mặt với tất cả huyết chiến quan binh, Phù Lạc không có lựa chọn khác.

Nàng đứng phía trên thành cao,như một đóa hoa mỏng manh, phiêu dật như tiên. Dân chúng toàn thành và quan binh đều tranh nhau tới xem mặt nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này

"Các tướng sĩ,hãy nghĩ tới thân nhân của chúng ta, thê tử,nữ nhi của chúng ta. Ngày hôm nay,nếu ta không thể bảo vệ phá lỗ thành, một khi người của Ấn Sơn quốc đánh vào, sinh linh viêm hạ sẽ lầm than, thê tử,nữ nhi của chúng ta sẽ lâm vào cảnh bị huyết tinh tàn sát.Chúng ta chỉ có thể liều mạng ác chiến,để bảo vệ những người mà mình muốn bảo vệ. Chúng đều là con dân của thiên tử, hắn nhất định cũng sẽ bảo vệ chúng ta,giống như bảo vệ thân nhân của hắn. Ta, Viêm Hạ quý phi, Phù Lạc, thề sẽ cùng Phá Lỗ thành cộng sinh cộng tử."

Toàn bộ thành thị đều sôi trào,sôi trào vì lời thề của Phù quý phi. Phù Lạc thì lại tự trách mình đã nói dối quá mức,vì nàng chẳng có một chút niềm tin nào vào việc Long Hiên đế sẽ tiếp viện cho Phá Lỗ thành.Thế nhưng nếu như không có lời nói dối này,thì phá lỗ thành sẽ diệt vong nhanh chóng hơn,nói dối, ít nhất còn mang lại chút ít hy vọng.

Quan tướng quân thần sắc không hề kích động,ở hắn hiện lên cảm giác vinh quang khi mang sứ mệnh quân nhân,và có cả tinh thần cảm tử. Ánh mắt hắn nhìn Phù Lạc từ sau đó cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Ngày nào cũng "Chiếu cố" Phù Lạc đi lên thành lâu,để tất cả mọi người nhìn thấy đương kim quý phi nương nương cũng đang cùng họ chống đỡ.

Trong thành những binh sĩ bị thương nằm la liệt,các phụ nhân đang chăm sóc cho người bị thương. Phù Lạc sừng sững đứng trên cao, nhìn cảnh máu đổ thành sông này,chợt giật mình nhớ tới tấm bản đồ của Viêm Hạ.Đây chẳng lẽ chính là liên hoàn kế,là nguyên nhân để Long Hiên đế cho nàng về nhà thăm viếng sao?

Nàng giờ đây giống như một quân cờ ở Phá Lỗ thành, mê hoặc tướng sĩ dân chúng trong thành,và mê hoặc địch nhân của Ấn Sơn quốc. Hắn, sẽ không bao giờ tới cứu nàng. Hắn,đương nhiên cũng sẽ không phái binh đến tiếp viện. Hắn tỉ mỉ bố trí hồi lâu, từ việc ra cung dọc theo biên cảnh khám tra địa hình năm đó, đến việc mua bán cùng tộc trưởng Gia Nhung tộc ở Mỹ Nhân cốc.Nay nghĩ lại, ngoại trừ mua bán chiến mã thì còn gì nữa, chính là để đối phó với việc xâm lược của Ấn Sơn quốc.

Hay cho một kế sách hơn người,có người chỉ huy mưu lược như vậy,gần như đã nắm hơn một nửa phần thắng.

Nhưng,hắn muốn nàng phải chết ư? Phù Lạc bỗng nhiên quay đầu.Nàng nghĩ rất nhiều, nhưng không nghĩ rằng hắn lại đang tâm hạ sát mình. Nàng có phải nên cảm kích hắn, đã cho nàng được chết một cách quang vinh,lưu danh bách thế như vậy không?

Lễ sắc phong long trọng kia,liệu có phải cũng chính là lễ tang hoa lệ dành cho nàng hay không…?