Phù Thương

Chương 38




Phong Tiêm Tầm rót trà cho Long Hiên đế ba người. Hiên Dật nhấp một ngụm, liên tục tán thưởng, cứ như trà này là Băng sơn tuyết liên, thánh thủy cứu người không bằng. Phù Lạc không tự biết ngon hay dở, chỉ nhìn Long hiên đế, mới biết trà thật sự rất ngon.

Theo như sự quan sát lâu ngày của Phù Lạc với Long hiên đế, hắn cơ hồ không soi mói thứ gì, đồ ăn đơn giản ngoài cung hay cẩm y ngọc thực hắn cũng coi như nhau. Nhưng duy đối với trà thì lại cực kỳ kỹ tính, ngày thường hắn thà rằng uống nước chứ không bao giờ uống loại trà hạ đẳng

Hôm nay thấy hắn cư nhiên nếm trà Phong Tiêm Tầm đưa cho, Phù Lạc biết trà kia thật sự rất ngon

"Phong tiểu thư có thể đem Ngân châm bình thường pha thành vị Uyển cúc thơm ngát, thật sự là hiếm thấy." Nghe xong lời này Phù Lạc mới biết, Phong tiêm tầm kia thì ra lại am hiểu về trà đến thế

Nàng ta mỉm cười nhận lời ca ngợi, không hề làm ra vẻ khiêm tốn, khiến Phù Lạc cảm thấy rất yêu thích.

Phong Tiêm Tầm nhìn nam tử trước mắt, sớm đã đoán ra thân phận của hắn. Không cần nhìn sự cung kính của Hiên Dật với hắn, mà chỉ nhìn khí thế của hắn cũng hiểu được. Phong Tiêm Tầm từ nhỏ luôn rất tự tin với mắt nhìn người của mình.

"Ba vị cứ đưa ra yêu cầu, Tiêm Tầm nếu có thể làm thì sẽ cố gắng hết sức."

Đây chính là quy tắc của Mặc nguyệt lâu, chỉ cần có thể thông qua ba cửa ải của Vân La, gặp được Phong Tiêm Tầm là có thể đưa ra một yêu cầu. Nhưng không phải không có ràng buộc, bình thường Phong Tiêm Tầm sẽ đáp ứng một yêu cầu, nhưng cũng đề ra một yêu cầu khác, tỷ như với Hiên Dật vậy. Không phải vô duyên vô cớ mà ở Hàng châu này, Mặc nguyệt lâu được miễn năm năm tiền thuế, thuận theo yêu cầu của Phong Tiêm Tầm, cũng là vì muốn giữ nàng ta ở lại đây

"Không bằng Phong cô nương cứ nói ra yêu cầu của mình trước đi." Long hiên đế lạnh nhạt nói.

"Chỉ là muốn mời công tử đề biển cho Mặc Nguyệt lâu của ta thôi." Đôi mắt đẹp của Phong tiêm tầm nhìn long hiên đế, nhu tình như nước, làm cho người ta tâm tình nhộn nhạo. Đôi môi hồng phấn hơi hơi khép mở, gợi cảm chết người, Phù Lạc nhìn mà còn cảm thấy hưng phấn, huống chi là nam nhân.

Phù Lạc cười thầm, quả là một nữ tử lợi hại a, chưa biết thân phận của Long hiên đế, mà đã có được chữ của hoàng đế. Mặc Nguyệt lâu sau khi được tên hoàng đế kinh khủng đó đề biển cho, phỏng chừng cơ hội làm ăn sau này sẽ ngày càng thuận lợi

"Được, chỉ cần Phong cô nương có thể đem lợi nhuận hàng năm của Mặc nguyệt lâu nộp lên trên quốc khố." Long Hiên đế đương nhiên biết Phong Tiêm Tầm phát hiện ra thân phận của mình, nên cũng không hề giấu diếm.

Hiên Dật và Phù Lạc thấy Long hiên đế giở công phu sư tử ngoạm thì thấy rét lạnh, trừng mắt nhìn lại. Một người oán giận Long hiên đế khinh dễ người trong lòng mình, Một người oán giận Long hiên đế khinh dễ đồng chí của mình.

Phong Tiêm Tầm dù rất tự chủ cũng phải vì nam nhân phong tình khó hiểu trước mắt mà tức giận.

"Ba phần." Phong Tiêm Tầm cắn răng trả giá.

Long hiên đế cười nhạt không nói, tỏ vẻ không lo không có người mua

"Năm phần, không thể thêm nữa." Phong Tiêm Tầm ngồi thẳng lên, thu hồi mị công.

"Cứ theo ý của Phong tiểu thư." Long Hiên đế bày ra bộ dáng ban ân, sợ rằng đó mới là mong muốn của hắn thì có.

Nhưng Phong Tiêm Tầm cũng không có cách nào. Mặc Nguyệt lâu từ thế hệ này truyền sang thế hệ khác, đến tay của nàng đã không còn huy hoàng như lúc trước. Nay đối thủ nhiều vô số, như "Nghênh Phong Vũ" có triều đình sau lưng chống đỡ, lại có thủ đoạn dã tâm. Còn nàng chỉ là một nữ tử cùng quan gia không quen không biết, dùng thực lực đi được đến ngày hôm nay thật không dễ dàng, vì không muốn để gia nghiệp của tổ tông hủy trong tay mình, nên lúc trước mới cố ý để thất vương gia qua cửa. Không ngờ hôm nay thiên tử của Viêm hạ hoàng triều lại có thể đại giá quang lâm, Phong Tiêm Tầm đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội lớn này.

Sau khi được Hoàng đế đề từ, không cần nói cũng biết có bao nhiêu ý nghĩa. Triều đình tán thành, Mặc nguyệt lâu sẽ được lợi nhiều nhất, tự nhiên sau này Mặc nguyệt lâu có thể khôi phục sự huy hoàng như xưa

"Nếu ta đồng ý thỉnh cầu của Phong tiểu thư, vậy Phong tiểu thư có thể đáp ứng thỉnh cầu của tại hạ hay không?" Long hiên đế nói.

"Không phải vừa rồi…"

Long Hiên đế cười lắc đầu: "Ta chưa hề đưa ra thỉnh cầu, không phải sao?" Hàm ý là: Vừa rồi chính ngươi thỉnh cầu ta, ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Phù Lạc trao cho Phong Tiêm Tầm ánh mắt vạn phần đồng tình, còn khoa trương e lệ sờ lên khăn tay, khiến Hiên Dật bên cạnh phải bật cười.

Tay của Long hiên đế giữ chặt lấy lưng Phù Lạc, nàng nhanh chóng cười nịnh nọt, ánh mắt như muốn nói với Phong Tiêm Tầm: Ít nhất ngươi còn may mắn hơn ta.

"Thỉnh cầu này thì dành cho Thất đệ vậy." Long Hiên đế quăng cho Hiên dật một viên chi ma, bánh lớn hắn đều ăn hết, nếu không thưởng cho đệ đệ của mình một chút chi ma, Hiên dật nhất định sẽ giận hắn [*Ý là ca đã được nhiều đãi ngộ rồi thì cũng nên nhường cơ hội cho đệ đệ một chút]

Hiên Dật hơi lắp bắp nói: "Ta muốn mời, mời …" Phù Lạc cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu, lúc trước với nàng thì tỏ ra quý khí vương tộc, mà ở trước mặt Phong Tiêm Tầm lại giống y như chú chó con hiền lành vậy

"Xin mời Phong tiểu thư làm chủ, ngày mai cùng chúng ta du ngoạn Tê Hạc hồ."Phù Lạc ngồi bên bao biện nói thay, sợ Hiên Dật nói ra gì đó không thiết thực, nhưng chính nàng cũng rất muốn cùng Phong Tiêm Tầm thân mật nói chuyện với nhau.

Hiên Dật ngồi cạnh đáy lòng thầm kêu khóc, đại tẩu sao có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy chứ,nếu Tiêm Tầm cự tuyệt, vậy chẳng phải hắn không còn cơ hội nữa sao

Nào ngờ Phong Tiêm Tầm thực sảng khoái đáp ứng, đêm nay Hiên Dật chắc chắn sẽ cao hứng đến mức thức trắng không ngủ, mà quên Phù Lạc đã nói là “chúng ta”. Có lẽ Phong Tiêm Tầm cũng vì chữ "Chúng ta" này nên mới đồng ý đi.

"Đại ca cảm thấy Tiêm Tầm thế nào?"

Hiên Dật không đợi Long hiên đế trả lời, lại nói thêm một câu:"Ta sớm đã phát thệ, nếu cưới vợ không phải Tiêm Tầm thì không được" Trong giọng nói rất kiên định, khiến Phù Lạc nghe xong cũng rung động. Phong Tiêm Tầm không chỉ vĩ đại hơn nàng, mà còn may mắn hơn nàng rất nhiều.

Trong lời nói của Hiên Dật cũng có rất nhiều ý, thứ nhất là muốn nói, bất luận Long hiên đế có phản đối thế nào, tấm lòng của hắn dành cho Phong Tiêm Tầm cũng sẽ không thay đổi. Thứ hai là cảnh cáo, cũng là cầu xin Long Hiên đế đừng nảy sinh hứng thú với Phong Tiêm Tầm. Kỳ thật ngay từ đầu Hiên Dật không muốn để Long hiên đế nhìn thấy nàng, nhưng không ngờ Phù Lạc lại qua được cả hai ải, chuyện này cũng là ngoài dự liệu.

"Phong tiểu thư thiên nhân chi tư [*tâm tư hơn người], chỉ cần nàng không phản đối, ta cũng sẽ không phản đối chuyện của đệ." Long Hiên đế thầm than một tiếng, có chút lo lắng cho tương lai của Hiên Dật, cho dù có lấy được Phong Tiêm Tầm hay không, thì cũng khó mà sống qua ngày

Một nữ tử dám khiêu chiến hắn như vậy, nếu nói không có hứng thú chinh phục là nói dối, nhưng thế cũng không đáng để phản bội huynh đệ.

Phù Lạc cao hứng tiêu sái đến cạnh Hiên Dật: "Nên cảm tạ ta thế nào đây?"

Lúc xe ngựa trên đường trở về khách sạn, Phù Lạc cười như nở hoa tỏ vẻ đắc ý. Nhớ tới năm ngàn lượng ngân phiếu nóng bỏng trong lòng, ngay cả ngủ cũng muốn ngồi dậy cười, hoàng kim rốt cục cũng tới tay nàng. Nàng cao hứng đến độ không để ý đến khuôn mặt hồ ly đang tươi cười phía sau

Trong phòng, Long Hiên đế chủ động tháo thắt lưng, cởi áo của Phù Lạc. Nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau, bạc này có thể nhìn chứ không thể lấy a. Đáng tiếc ngân phiếu vẫn chịu thua bị lôi ra

"Năm ngàn lượng." Long Hiên đế chớp mi.

Phù Lạc vội vàng tiến lên giải thích: "Đây là lễ gặp mặt thất đệ cho ta."

"Nói bậy, rõ ràng là tiểu nha đầu ngươi trộm từ chỗ lão gia ta, nói xem, nên trừng phạt ngươi thế nào đây?" Long Hiên đế thật sự khiến Phù Lạc cảm thấy, cho hắn nhận giải Ảnh Đế cũng không đủ a. Tên hoàng đế chết tiệt này, trí nhớ thật không tầm thường.

Kết quả cuối cùng là, Phù Lạc mặc áo lót đơn bạc, bị trói cứng trên giường, lạnh run kêu rên: "Lão gia, xin tha mạng."

Phù Lạc trong lòng chỉ có thể an ủi chính mình, cũng may không phải trò chơi cha chồng biến thái và con dâu

Sáng sớm hôm sau, xương sống thắt lưng nàng đều đau nhức, nhìn Long hiên đế thản nhiên đem năm ngàn lượng nhét vào trong lòng, nàng thật căm hận: "Đó thật sự là lễ gặp mặt thất đệ cho ta mà."

Long hiên đế đang mặc quần áo nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn Phù Lạc bày ra bộ dạng bị chà đạp khổ sở, bàn tay to lại xoa lên hai đỉnh đồi kia: "Nói bậy, rõ ràng nha đầu ngươi trộm của lão gia ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn chơi tiếp sao?" Long Hiên đế ám muội đem Phù Lạc lại đặt dưới thân. Nhìn đôi mắt sâu không lường của hắn, Phù Lạc lắc đầu nguầy nguậy.

"Không kịp nữa rồi." Long Hiên đế cười, cúi đầu, dùng miệng hàm trụ quả anh đào kia, trằn trọc mút vào.

Phù Lạc mê man chợt mở to mắt, thấy Long Hiên đế cầm ngân phiếu giơ lên trước mặt, nàng giận mà không dám nói gì.

"Ngân phiếu của ai đây?" Long Hiên đế hỏi.

"Của ngươi, của ngươi." Phù Lạc nhanh nhảu đáp, sợ hắn không hài lòng.

Long Hiên đế vui vẻ cầm tay Phù Lạc, hôn nhẹ lên bàn tay nàng

"Tối nay chơi trò gì hay nhỉ?" Long Hiên đế dùng ánh mắt trong suốt nhìn Phù Lạc.

"Trò thiên kim điêu ngoa và gã sai vặt." Phù Lạc hung tợn nói.

Long Hiên đế lắc đầu: "Nếu Lạc Nhi có hứng thú làm gã sai vặt đến thế, vậy chơi trò thiếu gia và gã sai vặt đi." Long Hiên đế cố ý bẻ cong ý tứ của Phù Lạc. Sau đó ánh mắt ác liệt liếc về phía mông nàng

Phù Lạc nhất thời liền lĩnh ngộ sự tà ác của hắn, hai tay phản xạ ôm lấy mông:"Ngươi đừng hòng." Nàng nước mắt lưng tròng kêu to.

Long Hiên đế cười lớn đi ra cửa.

Thật đáng giận, lại bị hắn đùa giỡn. Ôi bạc đáng thương của ta!