Phù Thiên Ký

Chương 247: Thỏa hiệp




“Bách Biến Thiên Ma Công, đó là tên của bộ công pháp ấy. Xét về lực công kích thì nó không quá nổi bật, trong mười bộ đứng đầu thì nó chỉ xếp ở hạng cuối. Tuy nhiên, thứ khiến nó trở nên quan trọng không phải lực công kích mà là bí pháp hỗ trợ tu luyện”.



“Đầu tiên và trọng yếu nhất, đó là bí pháp tạo đan. Theo lẽ thường, tu sĩ muốn có được Đan châu thì chỉ có một biện pháp, đó là tu luyện đến Linh châu cảnh. Khi đạt tới cảnh giới này, bên trong đan điền của họ sẽ hình thành nên một viên linh châu, tùy vào tư chất và công pháp tu luyện của riêng mỗi người mà nó sẽ có màu sắc và độ lớn bất đồng. Tuy nhiên, dù là trường hợp nào đi nữa thì tất cả đều có một điểm chung: chỉ tạo ra được một viên. Linh châu là duy nhất… Thế nhưng nếu như có bí pháp tạo đan trong bộ công pháp Bách Biến Thiên Ma trợ giúp thì tu sĩ có thể dễ dàng tạo ra cho mình thêm một viên Linh châu nữa. Đối với viên Linh châu thứ hai này, cách thức đại khái để tạo ra nó là đem Linh châu của một tu sĩ khác dung nhập vào đan điền của bản thân, kế đó thì thông qua bí pháp đồng hóa…”.



“Bí pháp thứ hai, mặc dù không có công dụng gì đối với việc đề thăng tu vi cho tu sĩ, tuy nhiên, ở khía cạnh hành tẩu, rèn luyện, lịch lãm hay thậm chí là cả trong chiến đấu, nó lại rất hữu ích. Thu liễm, ẩn tàng, biến đổi khí tức lẫn ngụy tạo tu vi, đó là những gì bí pháp này mang lại. Trong số những pháp môn kiểu như vầy, bí pháp của Kim Nguyệt Tu La chúng ta thiết nghĩ cũng được xếp vào hạng đầu. Minh chứng rõ ràng nhất chính là bản thân Vương Tuyết Nghi. Như ngươi đã thấy, tài ẩn giấu của nàng ta đã qua mặt được toàn bộ tu sĩ dưới Thiên hà cảnh, dẫu rằng bản thân nàng mới chỉ có tu vi Linh châu đệ ngũ trọng”.



“Về bí pháp cuối cùng trong Bách Biến Thiên Ma Công: luyện đan. Tương tự như tạo đan, bí pháp này cũng cần có Linh châu của tu sĩ, nhưng thay vì đem cải biến thành của mình thì nó lại được luyện hóa triệt để, công dụng không gì khác ngoài giúp bản thân người luyện mau chóng tăng tiến tu vi. Trái với bí pháp tạo đan chỉ sử dụng được một lần, luyện đan có thể được dùng vô hạn, miễn là có đủ Linh châu cung cấp…”.



“Ba bí pháp, ba công dụng, mỗi cái đều cực kỳ hữu ích. Không ngoa mà nói thì địa vị bộ tộc Kim Nguyệt Tu La chúng ta có được hôm nay, một phần công lao chính là đến từ Bách Biến Thiên Ma Công. Bộ công pháp này có ý nghĩa rất quan trọng đối với dòng họ Sa Đài chúng ta, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài được”.







Hiện tại, sau khi nghe đến đây thì Vương Chi đã hiểu rõ nguồn cơn, về việc tại sao Vương Tuyết Nghi có thể qua mặt được mọi người, tại sao Na Trát có nhiều hơn một Linh anh trong thể nội…



Chuyện của Vương Tuyết Nghi, tuy có nghi hoặc nhưng Vương Chi hắn vốn chẳng nghĩ ngợi quá nhiều, thậm chí nếu Na Trát không đề cập thì biết đâu hắn sẽ cho qua cũng không chừng. Có lẽ là bởi từ trong tiềm thức, hắn đang cố tình lảng tránh nàng.



Còn vấn đề của Na Trát, thực sự thì hắn đã không hỏi, măc dù thừa biết nàng sẽ đem mọi thứ nói đến tận tường.



Tạo thêm một viên Linh châu?



Bí pháp loại này hắn không phải không biết, cao cấp nữa là đằng khác. Nhưng chủ tu của hắn là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, Linh châu được tạo ra so với đại đa số những công pháp khác rất FYTwWkV cách biệt, căn bản là chẳng lo về sự lớn mạnh của nó. Huống hồ đan điền của hắn còn được hình thành từ vô số đạo sinh linh bản nguyên, không gian phát triển gần như là vô hạn, khả năng tích trữ linh lực vượt xa tu sĩ cùng cấp rất rất nhiều, vốn dĩ không cần bày vẽ tạo thêm Linh châu, Linh anh làm gì. Sở dĩ mọi người đều khao khát có được hai hoặc thậm chí là ba Linh châu, Linh anh, mục đích chẳng qua cũng chỉ vì muốn sở hữu linh lực mạnh mẽ vượt xa tu sĩ bình thường mà thôi. Mà điều ấy thì Vương Chi hắn đã có rồi, hắn cần gì phải làm chuyện dư thừa.



Thú thật thì đối với Vương Chi, Bách Biến Thiên Ma Công cũng chỉ giống như Cửu Âm Minh Nguyêt Thần Công vậy thôi, dù sở hữu toàn bộ thì hắn cũng chẳng buồn tu luyện. Chúng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa với hắn.



Có điều, với Na Trát thì lại khác.





Bách Biến Thiên Ma Công là công pháp tuyệt mật của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La, thân là tộc nhân, hơn nữa còn là dòng dõi hoàng tộc, Na Trát làm sao có thể bỏ qua việc nó bị truyền ra bên ngoài được. Vương Tuyết Nghi, dù bằng hình thức nào thì rõ ràng cô gái này cũng đang sở hữu nó, đó là sự thật không thể chối cãi. Na Trát nàng có trách nhiệm phải đem tất cả thu hồi lại. Mạng của Vương Tuyết Nghi nàng có thể không lấy nhưng tu vi và thần trí… chắc chắc là phải động vào.



Không may thay, điều này lại tạo ra xung đột với Vương Chi. Hắn chẳng hề mong chứng kiến cảnh tượng Na Trát gây tổn thương cho Vương Tuyết Nghi. Dẫu sao thì thương tổn mà năm xưa hắn đã gây cho cô gái này… cũng quá lớn rồi.



Giọng điệu kiên quyết, hắn nói với Na Trát:



“A di, những gì ngươi nói ta đều hiểu được. Ta biết Bách Biến Thiên Ma Công có tầm quan trọng cùng ý nghĩa rất lớn đối với bộ tộc Kim Nguyệt Tu La. Thân là tộc nhân, theo lý ta không nên ngăn cản ngươi, có điều… trước khi gặp ngươi thì ta đã biết nàng. Đối với bộ tộc, ta không nợ cái gì, thế nhưng đối với Vương Tuyết Nghi… ta thiếu nàng”.




Dừng trong giây lát, hắn chốt hạ:



“A di, ta hy vọng ngươi hãy bỏ qua cho nàng”.







“Cốt Đãi, yêu cầu của ngươi… thứ cho ta không thể đáp ứng”. – Đó là câu trả lời của Na Trát, sau khi đã trải qua cân nhắc thiệt hơn.



Chẳng cần đoán cũng biết, Vương Chi tất nhiên sẽ không cứ thế mà buông bỏ.



“A di…”.



Tiến gần Na Trát thêm một chút, hắn hít sâu một hơi, hạ thấp giọng:



“Ta không hề yêu cầu ngươi… mà là xin ngươi”.








Na Trát nghe xong thì lâm vào trầm mặc. Lời nói và thần sắc của Vương Chi, chúng làm nàng phải suy nghĩ. Từ trong ấy, nàng cảm nhận được sự kiên định của hắn…



“Thôi được”.



Rốt cuộc thì Na Trát cũng lên tiếng: “Ta đáp ứng ngươi, sẽ không động đến một cộng tóc nào của Vương Tuyết Nghi kia”.



“Cảm ơn ngươi”.



“Đừng vội cảm ơn ta”.



Trước ánh mắt ngờ vực của Vương Chi, Na Trát bảo: “Vương Tuyết Nghi, ta có thể không động đến, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc”.



“Là việc gì?”.




“Thu nhận Mộ Thiên Thù, để nàng theo bên cạnh hầu hạ ngươi”.



Đối với điều kiện này, Vương Chi quả là có hơi ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ vị tứ a di này của mình lại lôi Mộ Thiên Thù kia vào.



“A di, Mộ Thiên Thù theo ta hay theo ngươi chẳng phải đều giống nhau?”.



“Tất nhiên là không giống”.




Na Trát làm rõ vấn đề: “Cốt Đãi, nghe cho kỹ. Ta không muốn ngươi chỉ xem Mộ Thiên Thù là công cụ phục vụ mục đích tu luyện. Cái ta cần là ngươi phải thật lòng xem nàng là thị nữ thiếp thân của mình. Mức độ quan tâm có thể không bằng Tiểu Kiều, thế nhưng cũng không được thấp quá, chí ít cũng đừng lãnh đạm đến nổi khiến cho nàng phải tủi thân khóc lóc này nọ…”.



Cố ý ngắt quãng, nàng hỏi:



“Thế nào? Ngươi làm được chứ?”.







Đợi một lúc vẫn chưa thấy Vương Chi ư hử gì, Na Trát lạnh nhạt bảo:



“Ngươi không làm được thì thôi vậy. Sau này muốn xem Mộ Thiên Thù là công cụ hay gì đó là tùy ngươi, ta chẳng quản tới. Còn về chuyện của Vương Tuyết Nghi, ngươi cũng đừng xen vào nữa. Ta sẽ xử lý theo cách của mình”.



Nói xong, Na Trát lập tức nhấc chân bước ra khỏi phòng, dáng vẻ cực kỳ dứt khoát.



“Ta đáp ứng”.



Và… sự dứt khoát ấy của nàng đã hiệu nghiệm. Vương Chi, hắn đã phải thỏa hiệp.



Nhanh chóng giấu đi cái nhếch môi gian xảo, Na Trát quay đầu lại, nói một cách miễn cưỡng:



“Thôi được rồi. Lần này a di sẽ vì ngươi mà ‘phản bội’ bộ tộc một lần, coi như là đền bù cho những tháng năm lưu lạc của ngươi”.