…
…
Câu hỏi của Hoàng Thiên Hóa chỉ như một lời xác nhận hình thức, với một câu trả lời mà ai cũng đoán được. Bọn họ nghĩ vậy, dù rằng thực tế mọi thứ vốn dĩ khác xa so với những điều họ nghĩ.
Vương Chi, hắn căn bản là không cần cái danh phận vương tử gì kia để bảo mệnh. Mệnh của hắn, Hoàng Thiên Hóa có muốn cũng chẳng thể nào lấy nổi. Đối với hành động của Cố Hồng Nhan, ngoại trừ một chút bất ngờ và nghi hoặc ban đầu ra thì hắn không còn ý nghĩ nào khác dành cho nàng nữa.
Cảm kích? Nhân tình?
Toàn bộ đều là ảo tưởng của riêng Cố Hồng Nhan. Sự “hy sinh” của nàng chẳng có ý nghĩa gì với Vương Chi cả.
Chỉ là… không ai hiểu.
Không ai hết. Lăng Tố cũng thế.
Trong lòng nàng bây giờ đang rất lo lắng. Nàng lo Vương Chi sẽ gật đầu đồng ý. Nàng sợ hắn sẽ trở thành vương tử của Tứ Thiên Điện, trở thành phu quân của Cố Hồng Nhan…
Nàng thật lòng không muốn thế. Nàng hy vọng Vương Chi sẽ từ chối.
Tâm trạng của nàng hiện rất mâu thuẫn: một mặt thì muốn biết câu trả lời, mặt khác thì lại sợ phải nghe nó.
Lúc này, nàng còn khẩn trương hơn cả khi Hoàng Thiên Hóa muốn ra tay giết Vương Chi.
Mạng của hắn, nàng có thể cứu được; nhưng tâm tư của hắn… nàng không biết.
Nàng chỉ có thể chờ đợi… cùng hy vọng.
Và… câu trả lời rất nhanh đã có.
Sau một hồi trầm mặc, Vương Chi rốt cuộc cũng có phản ứng.
Mắt đối mắt, hắn nhìn thẳng mặt Hoàng Thiên Hóa phía đối diện, mỉm cười đáp lại:
“Thân phận vương tử này… ta… tiếp nhận”.
“Quả là thế”.
Đó là ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu một vài người. Tất nhiên là chẳng có bất ngờ hay ngoài ý muốn gì ở đây hết. Câu trả lời này ai cũng đều lường được mà.
Thế nhưng tại sao… Câu trả lời mà không cần đoán cũng biết ấy, cớ gì lại có người còn hy vọng nó sẽ khác đi?
Lăng Tố hẳn phải nên cảm thấy bản thân mình thật ngốc ngếch khi đã có suy nghĩ như vậy. Rằng Vương Chi… hắn sẽ từ chối.
Nhưng… hắn không. Hắn đã đồng ý tiếp nhận danh phận vương tử kia rồi. Hắn đã đồng ý cùng Cố Hồng Nhan…
Là Cố Hồng Nhan… Là… Cố Hồng Nhan…
Cảm giác này… khiến nàng khó thở quá…
…
Cảm xúc của Lăng Tố, thiết nghĩ là chẳng mấy người có thể biết được. Đơn giản là bởi nàng đã không biểu lộ điều đó ra ngoài. Gương mặt nàng, nó vẫn lãnh đạm và hờ hững như cũ. Nếu có thì cũng chỉ là vài tia khác lạ thoáng qua trong đáy mắt… Thật khó để nhìn ra được.
Vương Chi, hắn không cảm nhận được gì cả, mặc dù đã lưu tâm đến.
Hắn muốn nhìn thấy một thứ gì đó… một thứ gì đó từ gương mặt kia. Nhưng… nó vẫn cứ như thế!
Tại sao nàng ta vẫn có thể thản nhiên như vậy?!
Ẩn dưới vẻ bình lặng kia là cái gì?!
Và tại sao… hắn lại hành động thế này, như một kẻ ngốc…
Hắn còn muốn trông chờ điều gì ở nàng ta chứ…
…
Giữa lúc tâm tình Vương Chi đang trở nên bất ổn thì bên kia, Cố Hồng Nhan bất ngờ bay đến.
Tiến tới trước mặt hắn, nàng nói, bằng một giọng ôn nhu khác lạ:
“Phu quân, chàng hãy cầm lấy”.
Vừa được Cố Hồng Nhan đưa ra là một tấm lệnh bài màu trắng, kiểu dáng y hệt cái mà nàng đã cho Hoàng Thiên Hóa xem, cũng là mặt trước thanh loan mặt sau chữ “Tam”.
“Đây là lệnh bài tượng trưng cho thân phận vương tử của chàng”.
Cúi nhìn tấm lệnh bài được đưa đến, Vương Chi thoáng ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, sau đó thì chìa tay tiếp nhận, từ đầu tới cuối chẳng nói một lời.
Đối với thái độ này của hắn, cõi lòng Cố Hồng Nhan không khỏi sinh ra mấy phấn khó chịu. Tuy nhiên, nàng đã lập tức đè nén xuống. Dạy dỗ Vương Chi, đó chắc chắn là việc mà nàng sẽ làm, nhưng không phải bây giờ. Trước mắt nàng còn cần diễn kịch cho kẻ nào đấy xem. Dẫu sao người ta cũng là chân nhân, muốn qua mặt… thật là chẳng dễ chút nào.
Sự thực thì mọi chuyện đúng như những gì nàng nghĩ, mà không, so với những gì nàng nghĩ thì nó còn hơn nữa. Hoàng Thiên Hóa đích thị là vẫn chưa chịu buông tha. Khác chăng là lần này, thay vì Vương Chi thì mục tiêu của hắn, thiết nghĩ là nhằm vào Cố Hồng Nhan nàng.
“Cố Hồng Nhan”. – Đem quả cầu trên tay thu nhỏ lại, Hoàng Thiên Hóa hỏi – “Nếu ta nhớ không lầm thì khi công chúa chọn được vương tử cho mình, chẳng phải cả hai sẽ cùng thực hiện một giao ước hay sao?”.
“Lão hồ ly chết tiệt!”.
Cố Hồng Nhan nghe xong thì trong lòng liền mắng một câu như vậy.
Hoàng Thiên Hóa hắn nói không sai, quả thực là sau khi chọn được vương tử thì sẽ có một giao ước được lập nên.
Cố Hồng Nhan nàng đương nhiên là không quên việc này, không đá động chẳng qua là bởi cố tình lờ đi.
Cái giao ước kia… nàng thật sự chưa sẵn sàng.
Cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, Cố Hồng Nhan giải bày:
“Tiền bối đối với Tứ Thiên Điện quả là có hiểu biết… Không sai, đúng như lời người nói, sau khi chọn được vương tử thì sẽ có một giao ước được lập nên. Nhưng là… nó còn phải thỏa mãn một điều kiện nữa. Về phần điều kiện ấy là gì thì thứ cho vãn bối không thể tiết lộ. Đó là bí mật của tông môn. Vãn bối chỉ có thể cho người biết là hiện tại còn chưa phải thời điểm thích hợp để lập nên giao ước. Có điều…”.
Cố ý ngắt quãng, nàng khẽ liếc qua Vương Chi bên cạnh, sau đó mới tiếp tục:
“… Chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới thân phận vương tử của Vương Chi lúc này”.
Gạt Hoàng Thiên Hóa sang một bên, Cố Hồng Nhan dịu dàng nhìn Vương Chi, bảo:
“Chàng hãy nhỏ một giọt máu lên lệnh bài đi. Sau khi làm xong thì chàng sẽ thực sự là vương tử của Tứ Thiên Điện. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng bất cứ kẻ nào dám ra tay với chàng thì tức là khiêu chiến toàn bộ Tứ Thiên Điện”.
Với câu nói này, Cố Hồng Nhan không nghi ngờ đã triệt để trở mặt cùng Hoàng Thiên Hóa. Về sau quan hệ giữa hai người bọn họ khẳng định là sẽ rất tồi tệ.
Vì một tên tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng mà chống đối chân nhân, tiền cược của Cố Hồng Nhan có thể nói là không nhỏ chút nào. Rõ ràng là nàng đã đặt rất nhiều hy vọng vào Vương Chi.
Điều này, Vương Chi hẳn là hiểu được.
Nếu là một ai khác, khẳng định kẻ đó sẽ hết sức cảm kích Cố Hồng Nhan. Biết đâu còn thấy hạnh phúc và tự hào nữa... Đáng tiếc, người được ban “ân huệ” lại là Vương Chi. Hắn không cảm kích chút nào cả. Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí; Cố Hồng Nhan, nàng cũng đâu phải thánh nhân.
Cảm giác Vương Chi dành cho nàng lúc này chỉ đơn thuần là… chẳng có gì hết. Xét theo khía cạnh nào đó thì hắn chỉ đang lợi dụng nàng thôi.
Đáng thương cho Cố Hồng Nhan, từ đầu đến cuối đều không hay biết chút gì, suy nghĩ và hành động một cách thừa thải, tự biến mình thành kẻ ngốc. Những gì nàng thấy được, tất thảy là lầm tưởng. Giống như hiện giờ vậy, khi chứng kiến Vương Chi nhỏ máu lên tấm lệnh bài, trong tâm trí, đánh giá mà nàng dành cho hắn chỉ gói gọn ở hai chữ: Tầm thường.
Trong nhận định của nàng, ngoài năng lực khủng bố và tiềm lực kinh người ra thì Vương Chi chẳng còn gì. Ở những mặt khác, nàng thấy hắn rất bình thường, nhất là tâm tính: cực tệ.
Hắn mà biết suy nghĩ thì Cố Hồng Nhan nàng đâu cần phải xuất ra bao nhiêu vốn liếng như vậy?
Thái độ cái gì chứ? Đúng là ngu ngốc.
Nếu không vì chiến trường sắp tới…
“Hừ! Vương Chi ngươi cứ đợi đấy. Muốn làm đạo lữ của ta? Đừng hòng!”.
Ngay từ đầu, Cố Hồng Nhan vốn dĩ là chưa từng thật lòng. Nàng chỉ xem Vương Chi như một thứ công cụ mà nhờ vào nó, địa vị tại Tứ Thiên Địa của nàng sẽ tăng cao, tiến gần đến ngôi vị Thánh nữ…
Đạo lữ? Phu quân?
Bất quá chỉ là những thứ trên danh nghĩa. Đợi tới lúc Cố Hồng Nhan nàng ngồi lên ngôi vị Thánh nữ rồi thì… giết đi cũng chưa muộn.