Khiến cho chân nhân tức giận, hậu quả tuyệt chẳng phải chuyện đùa. Với tình cảnh trước mắt thì mười phần đến chín, tên Vương Chi kia chắc chắn sẽ bị giết chết. Trong mắt chân nhân, đừng nói cao thủ Linh châu cảnh, kể cả có là cường giả Thiên hà cảnh cũng không đáng một xu. Tất thảy đều chỉ như những con kiến hôi mà thôi.
Giờ phút này Cố Hồng Nhan đang rất phân vân, rất khó nghĩ. Giữa Hoàng Thiên Hóa và Vương Chi, trong hai nàng phải chọn một… Im lặng, hoặc lên tiếng…
Thời gian chầm chậm trôi qua…
…
Sau năm, cũng có thể là sáu giây, Hoàng Thiên Hóa cuối cùng cũng ngừng gia tăng lực lượng cho quả cầu trong tay mình. Dẫu vậy, với mức độ hiện tại của nó, thiết nghĩ đã hoàn toàn dư sức để diệt sát một tên tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng rồi. Thậm chí kể cả khi hắn có thực lực ngang tầm cường giả Thiên hà đệ nhất trọng đi nữa thì kết quả cũng vẫn chỉ có một: chết.
Chân nhân một khi đã động sát tâm thì ai dám ngăn cản đây?
Ít nhất thì lúc này không một kẻ nào có đủ can đảm để lên tiếng. Trừ một người.
Là… Tiểu Đinh Đang.
Chẳng rõ từ bao giờ cô bé đã chạy qua nắm chặt lấy vạt áo Hoàng Thiên Hóa, vừa lay mạnh vừa nói:
“Dừng lại! Ngươi không được giết Vương Chi! Không được giết Vương Chi! Ta không cho ngươi giết hắn! Ngươi không được giết hắn!...”.
Cô bé đã liên tục gào lên như vậy, rất to. Và… nó vô dụng. Hoàng Thiên Hóa chẳng màn tới.
Nhưng Tiểu Đinh Đang, cô bé không bỏ cuộc. Quay sang Lăng Tố, cô bé dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay nàng, cầu khẩn:
“Lăng Tố tỷ, xin ngươi hãy cứu Vương Chi đi! Hắn muốn giết Vương Chi! Hắn nhất định sẽ giết Vương Chi!...”.
…
Trên cao, Tiểu Kiều chứng kiến hết thảy thì trong lòng không khỏi cảm động:
“Muội ấy đối với công tử thật tốt…”.
Ngồi kế bên, Na Trát cũng gật đầu tán đồng:
“Con rắn này thật sự rất có tình cảm với Cốt Đãi”.
Duy nhất không bình luận gì chỉ có mỗi mình Mộ Thiên Thù. Đối với hành động của Tiểu Đinh Đang, nàng chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi…
…
Tính đến thời điểm này thì không chỉ có Tiểu Đinh Đang mà Hoàng Nữ Tú Anh và Lăng Mị cũng đã lên tiếng thay Vương Chi khẩn cầu Hoàng Thiên Hóa bỏ qua. Về phần Tâm Lan, mặc dù chẳng hề nói gì nhưng từ ánh mắt nàng nhìn Lăng Tố, ý tứ ra sao thì đã quá rõ ràng rồi. Nàng muốn mẫu thân mình giúp Vương Chi, hay nói đúng hơn là giúp vị tiểu tỷ Tiểu Đinh Đang của mình.
Nàng biết, chỉ cần mẫu thân chịu lên tiếng thì chắc chắc vị Hoàng thúc thúc kia sẽ nghe theo.
…
Thật ra thì lời khẩn cầu của Tiểu Đinh Đang, tiếng gọi nhờ vả của Lăng Mị, ánh mắt trông đợi của Tâm Lan, tất cả, Lăng Tố đều nghe được, tâm tình của bọn họ nàng đều cảm nhận được.
Nhưng còn tâm tư của nàng… liệu họ có biết được chăng?
Trái hẳn với gương mặt lãnh đạm này, lòng nàng hệt như trăm ngàn mối tơ đan xen hỗn tạp…
Không đầu. Chẳng cuối.
Nàng thật sự không biết nên gọi cảm xúc bây giờ của mình là gì. Nó rối lắm… rối lắm… Đến mức khiến việc mở miệng của nàng cũng trở nên khó khăn. Những lời trong lòng… sao lại khó thốt ra như vậy…
Tiểu Đinh Đang, tỷ tỷ, Tâm Lan, Hoàng Nữ Tú Anh, bọn họ đâu cần phải cầu xin, đâu cần phải nhờ cậy Lăng Tố nàng. Thật sự… là không cần. Bởi vì vốn dĩ nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ đứng nhìn Vương Chi bị giết chết cả. Chưa bao giờ.
Nàng chỉ là… chỉ là đang rất rối thôi.
Cố làm cho lòng mình bình tĩnh đôi chút, nàng quay sang Hoàng Thiên Hóa.
“Tiền bối”.
Lời đã ra đến miệng đành bị Lăng Tố thu lại. Mang theo ánh mắt ngờ vực, nàng nhìn về thân ảnh Cố Hồng Nhan – người vừa lên tiếng.
“Vãn bối biết Vương Chi đã khiến cho tiền bối không vui, nhưng hiện tại hắn đã nằm trong danh sách tuyển chọn đệ tử của Tứ Thiên Điện, xem như cũng đã là người của Tứ Thiên Điện. Vãn bối khẩn xin tiền bối có thể nể mặt Tứ Thiên Điện mà bỏ qua cho một lần. Vãn bối cam đoan sau khi đại hội kết thúc sẽ cho người một câu trả lời thỏa đáng…”.
“Cần gì phải như vậy”.
Nhìn chằm Vương Chi, Hoàng Thiên Hóa nói:
“Ta muốn câu trả lời ngay bây giờ”.
Đây là một câu hai ý. Một: Vương Chi, hai: Lăng Tố, hắn muốn một đáp án rõ ràng từ cả hai.
Tất nhiên là đối với điều ấy, Cố Hồng Nhan không tài nào biết được. Nhưng lùi một bước mà nói, kể cả khi nàng có thật sự biết đi nữa thì quyết định của nàng vẫn sẽ như thế. Lựa chọn của nàng vẫn sẽ là Vương Chi.
Hoàng Thiên Hóa là một vị chân nhân, điều này không giả. Thế nhưng có lợi hại hơn nữa thì hắn cũng chỉ là ngoại nhân, chẳng can hệ gì đến Tứ Thiên Điện cả. Bằng hữu lâu năm của đại bá Triệu Phi Hổ thì sao? Quan hệ giữa nàng và vị đại bá kia cũng không phải thân thiết gì lắm. Đôi bên bất quá chỉ vì lợi ích của mình mà ra sức thôi.
Tạo ấn tượng tốt với Hoàng Thiên Hóa thì đại bá Triệu Phi Hổ sẽ trợ giúp nàng, bớt tính toán với nàng hơn ư?
Cố Hồng Nhan nàng đã không phải thiếu nữ mười bảy mười tám mà có những suy nghĩ ngây thơ nhường ấy. Muốn quan hệ tốt với một chân nhân chẳng đơn giản chút nào đâu. Đừng thấy Hoàng Thiên Hóa niềm nở, xưng hô thân mật với nàng mà lầm, hết thảy không hơn gì một chén trà mà người ta sẽ sẵn sàng đổ đi khi nó đã nguội lạnh. Trà… chỉ đáng thưởng thức khi nó vẫn còn nóng.
Mấy đạo lý đối nhân xử thể đó nàng thừa trí thông minh để hiểu được. Hôm nay Hoàng Thiên Hóa có thể cười với nàng thì ngày mai hắn cũng có thể một đao giết chết nàng, nếu điều đó đem lại lợi ích mà hắn hằng mong mỏi…
Chân nhân không phải nhân vật Cố Hồng Nhan nàng có khả năng nắm bắt được. Đối với hạng người này, nếu chưa đủ bản lãnh thì nàng tuyệt đối chẳng dám đánh chủ ý lên. Bọn họ đều là những lão quái vật thành tinh cả, không cẩn thận sẽ rất dễ bị nuốt chửng…
Lại nói, cứ cho là Hoàng Thiên Hóa có hảo cảm, hay thậm chí là sẵn lòng trợ giúp nàng, vậy thì thế nào?
Ngay đến vị đại bá Triệu Phi Hổ kia của nàng còn chẳng có bao nhiêu cân lượng ở Tứ Thiên Điện thì một ngoại nhân như Hoàng Thiên Hóa lại làm nên trò trống gì đáng kể?
Tính ra thì số chân nhân ở Tứ Thiên Điện còn nhiều gấp mấy lần Hoàng gia của Hoàng Thiên Hóa hắn đấy.
Tóm lại thì với Hoàng Thiên Hóa, Cố Hồng Nhan nàng tạo được quan hệ thì tốt mà không tạo được cũng chẳng sao. Lâu dài còn chưa biết chứ trong tương lai gần, tác dụng của Vương Chi khẳng định là vượt xa vị chân nhân này. Nói đâu cho xa, chỉ riêng việc tham gia chiến trường sắp tới kia cũng đã đủ để nàng cân nhắc mà lựa chọn Vương Chi rồi. Chỉ cần có hắn, vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ thuộc về nàng. Và một khi điều đó trở thành sự thật, địa vị của nàng tại Tứ Thiên Điện sẽ lập tức vượt qua ba kẻ kia…
Huống hồ so với Hoàng Thiên Hóa, Vương Chi chẳng phải là dễ nắm bắt hơn ư.
Tâm ý đã hạ, Cố Hồng Nhan há sẽ để cánh tay đắc lực sau này của mình bị người khác chặt đứt.
Ánh mắt kiên định, nàng lần nữa lên tiếng, và lần này thì giọng điệu đã cứng rắn hơn một chút:
“Tiền bối, Vương Chi bây giờ đã được xem là người của Tứ Thiên Điện, xin người hãy nể mặt mà bỏ qua cho hắn một lần. Vãn bối sẽ…”.
Nói tới đó thì Cố Hồng Nhan đột ngột dừng lại. Nàng vừa bị một luồng uy áp quét qua. Rất khủng bố.
“Cố hiền điệt, ngươi đây là đang yêu cầu ta?”. – Giọng lạnh thêm mấy phần, Hoàng Thiên Hóa hỏi.
Âm thầm hít sâu một ngụm, Cố Hồng Nhan thoáng bình ổn khí huyết lẫn tâm tình, hồi đáp:
“Tiền bối nặng lời. Vãn bối nào dám to gan như vậy. Vãn bối chỉ là xin người hãy nể mặt Tứ Thiên Điện mà bỏ qua cho Vương Chi một lần”.