Vương Chi, hắn mới là người được Lăng Mị nàng truyền thụ, bằng cách gián tiếp thông qua Lăng Tố.
Như vậy, tính tất cả, bao gồm luôn Hoàng Nữ Tú Anh thì chỉ có bốn người biết nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công. Trong đó, nàng và Lăng Tố vốn dĩ là chưa từng truyền cho bất kỳ ai nữa, Hoàng Nữ Tú Anh thì cũng đã được Lăng Tố dặn dò kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ không đem truyền lại cho người khác, thế thì chỉ còn lại Vương Chi…
Hắn đã đem nói cho Vương Tuyết Nghi sao?
Cái này hình như cũng không có khả năng lắm. Trong suốt thời gian Vương Chi ở Thiên Đan Phong, Lăng Mị nàng vẫn luôn một mực chú ý đến hắn a.
Lẽ nào Vương Tuyết Nghi đã học được Chu Tước Ấn, hoặc thậm chí rất có thể là cả công pháp Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công từ một người khác, một nơi nào khác?
…
Trong khi Lăng Mị còn chưa thể tìm được một câu trả lời thỏa đáng bên kia thì phía bên này, Vương Chi lại đang cho rằng rất có thể Chu Tước Ấn mà Vương Tuyết Nghi đang thi triển là được truyền lại từ Lăng Tố.
Năm xưa, người đã đích thân dạy Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công cho hắn cũng chính là nàng. Tuy rằng năm đó quan hệ giữa nàng và Vương Tuyết Nghi chẳng phải thân thiết gì, thế nhưng sau hai mươi lăm năm, nếu như nó đổi thay thì cũng không có gì đáng để ngạc nhiên cả. Dẫu sao hai người bọn họ cũng từng trải qua cảnh ngộ giống nhau, tại tòa động phủ của Chu Bát…
Phải, đó là những gì Vương Chi nghĩ. Hắn không phải Lăng Mị hoặc là Lăng Tố để có thể biết được nguồn gốc cũng như tầm quan trọng lẫn những hệ lụy do Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công mang lại.
Thật ra thì đã từ lâu rồi hắn không còn luyện nó – bộ công pháp ấy nữa. Kể từ thời điểm hắn tỉnh lại trong căn nhà nhỏ đơn sơ của Tiểu Kiều vào hai mươi hai năm trước.
Ngày đó, hắn một lần nữa được sinh ra. Tạo hóa đã ban cho hắn một món quà vượt ngoài cả những gì thần tiên có thể tưởng tượng. Từ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo sinh linh bản nguyên ấy, hắn có được rất nhiều thứ. Công pháp, tiên thuật, trận đồ, vô số tri thức…
Dựa vào món quà được ban tặng đó, hắn có thể lựa chọn đi trên những con đường khác nhau để thành tiên, thành thần…
Và sau tất cả, Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công chính là điều hắn lựa chọn, là con đường mà hắn sẽ đi theo. So với nó, Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thật chẳng đáng là gì hết, dù cho có là công pháp đỉnh cấp ở thế giới này đi nữa…
Thoáng điều chỉnh tâm tình, Vương Chi tiếp tục hướng mắt nhìn xuống trận đấu bên dưới, hay nói đúng hơn là nhìn vào thân ảnh Vương Tuyết Nghi.
Dẫu sao thì nàng cũng là người hắn thiếu nợ, một trong hai nữ nhân của hắn…
…
Vương Tuyết Nghi hiện giờ đã không còn là Vương Tuyết Nghi nữa. Nàng đã hóa thành lửa. Một ngọn lửa đỏ rực.
Từ bên trong ngọn lửa kia, sau một tiếng ngân dài, một con vật xuất hiện. Nó có hình dáng hệt như chim sẻ, khác chăng là kích thước to lớn hơn rất nhiều và toàn thân thì đỏ rực.
Chu Tước.
Đó là hai chữ vừa hiện lên trong đầu mọi người.
Theo ghi chép của tu đạo giới thì Chu Tước là một Chân linh rất cường đại, tuy so với Phượng Hoàng, Thiên Long thì có thua kém đôi chút nhưng cũng không quá nhiều. Sức mạnh của nó rất lớn, trong hàng Chân linh thuộc điểu loại cũng được xếp ở trước năm…
Tất nhiên Chu Tước do Vương Tuyết Nghi biến thành chẳng thể nào có sức mạnh to lớn kia được, cao nhất bất quá ngang ngửa một tu sĩ Linh châu đệ thất trọng cực hạn bình thường là cùng.
Quá yếu?
So với mặt bằng tuyển thủ tham gia thi đấu thì rất rất cao rồi. Đâu phải ai cũng có khả năng một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài như Vương Chi. Ở đây đa số đều là người, không phải quái vật.
“C… r… é… c…”.
Trong cái nhìn chằm, Chu Tước lần nữa ngân lên, há miệng phun ra một ngọn lửa đánh thẳng xuống Mộng Đoạn bên dưới.
Trước nguy cơ cận kề, Mộng Đoạn cũng lập tức vung kiếm đáp trả.
Trong sát na, Mộng Đoạn từ một phân thành ba, đồng loạt đánh ra ba đạo kiếm quang mang đầy khí tức hủy diệt.
Địa Ngục Vô Minh: Phong Hoành Thiên Hạ!
Trên lửa đỏ, dưới kiếm quang, không một chút trì trệ, cả hai va vào nhau.
“O… à… n… h…!”.
Sau tiếng bạo liệt, một thân ảnh liên tiếp lùi lại phía sau.
Là Mộng Đoạn.
Trong lần va chạm này thì rõ ràng người chiếm thế thượng phong là Vương Tuyết Nghi.
“Không ngờ lại được nhìn thấy Chu Tước”.
Nhanh chóng bình ổn khí tức hỗn loạn trong cơ thể, Mộng Đoạn hít sâu một hơi, thần sắc trầm trọng hẳn. Không phải bởi vì bị thua thiệt dưới tay Vương Tuyết Nghi mà hắn trở nên như thế, nguyên nhân thực sự là nằm ở thần thông Chu Tước kia. Hắn rất quen thuộc với nó đấy.
Trong ký ức của “Mộng Đoạn” kia, thần thông này được gọi là Chu Tước Ấn – sát thứ tư của nhị thập nhất sát thuộc bộ công pháp chủ tu Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công. Mặc dù là đoạt xá, thế nhưng do vẫn còn chưa thể hoàn toàn đồng hóa thần hồn nên tâm tình của hắn ít nhiều vẫn đang bị ảnh hưởng…
Huống hồ trước thời điểm đoạt xá, hắn vốn dĩ là kẻ không tên không họ, có được chỉ là những ký ức mơ hồ không rõ… Hắn không biết mình đến từ đâu, sinh ra ở nơi nào, thậm chí ngay những công pháp và thần thông mà bản thân nắm giữ hắn cũng chẳng hiểu nổi làm thế nào mình lại thi triển được…
Đúng vậy, hắn là kẻ không có quá khứ, còn nguồn gốc… có cũng như không. Mộng Đoạn là người đầu tiên hắn đoạt xá, và hắn nghĩ mình sẽ bắt đầu cuộc sống với thân phận này. Hắn… tự xem mình là Mộng Đoạn.
Và đó là lý do mà hắn đã làm những gì Mộng Đoạn phải làm. Ví như đem tin tức về Lăng Mị - Lăng Tố hồi báo cho tổng giáo chẳng hạn.
Còn bây giờ, sau khi chứng kiến thần thông Chu Tước Ấn được Vương Tuyết Nghi thi triển, hắn nghĩ là mình sẽ lại phải tiếp tục hồi báo cho tổng giáo. Và khi điều đó xảy ra, Vương Tuyết Nghi kia chắc chắn sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Tuy nhiên, đó là chuyện tiếp theo, hiện tại thì “Mộng Đoạn” hắn đang có việc khác quan trọng hơn phải làm.
Gia nhập Tứ Thiên Điện, trở thành nội gián theo mệnh lệnh của giáo chủ. Muốn vậy thì hắn cần phải biểu hiện cho thật tốt…
“Vương Tuyết Nghi, để ta xem Chu Tước Ấn của ngươi có mạnh mẽ được như Mộng Đoạn hay không”.
Mang theo ý nghĩ ấy, sau một đường Phong Hoành Thiên Hạ để phá giải công kích của Chu Tước, hắn nói to:
“Vương Tuyết Nghi! Xuất toàn lực đi!”.
Vốn đang định phun ra hỏa diễm, Chu Tước nhất thời ngưng lại. Từ trong miệng nó, giọng Vương Tuyết Nghi cất lên:
“Tốt”.
Một chữ ngắn gọn và… không gì nữa.
Lời thừa lúc này đã chẳng cần nói. Tất cả phải chứng minh bằng thực lực.
Một đòn quyết định.
Mộng Đoạn, Vương Tuyết Nghi, cả hai nhanh chóng điều động linh lực…
Vài giây sau…
Chu Tước hiện đã cháy lên. Toàn thân nó đang được hỏa diễm bao bọc, chói chang và đỏ rực.
Còn Mộng Đoạn, trường kiếm của hắn cũng đang lập lòe huyết quang. Trên lưỡi kiếm, máu còn đang nhiễu.
Cả hai đều đã sẵn sàng cho đòn đánh cuối cùng.
“Địa Ngục Vô Minh…”.
Cùng với lực lượng bạo phát, từ miệng Mộng Đoạn, những tiếng trầm thấp phát ra.
“Kiếm Đoạn Cửu U!”.
Chữ cuối cùng vừa ra cũng là lúc trường kiếm chém xuống, mục tiêu thì hiển nhiên là Chu Tước đang lao tới kia.
“Oành… oành… oành…!”.
“… Oành… oành…”.
…
Kể từ thời điểm bắt đầu đại hội tới giờ, lần va chạm này không nghi ngờ gì chính là dữ dội nhất trong tất cả. So với một chưởng kinh nhân hôm qua của Vương Chi, lực lượng của nó còn mạnh hơn gấp mấy lần. Vương Tuyết Nghi và Mộng Đoạn, chiến lực của bọn họ đã vượt qua mức cực hạn mà tu sĩ Linh châu đệ thất trọng bình thường có thể đánh ra. Thiết nghĩ nếu Anh Tiên Đài không phải đã được làm lại thì chắc chắn lúc này nó đã bị phá tan thành từng mảnh vụn rồi.