Phù Thiên Ký

Chương 231: Lôi Thức




“Linh châu đệ ngũ trọng sao?”.



Sau một hồi trầm ngâm đứng đấy, Mộng Đoạn lần đầu tiên lên tiếng:



“Vương Tuyết Nghi, ngươi như thế thật là khiến người ta bất ngờ”.



Miệng nói là vậy nhưng khi nhìn vào mắt hắn, ở đó, chẳng tìm thấy một chút gì gọi là “bất ngờ” hết. Hắn có vẻ như đã biết tường tận từ đầu. Dù sao thì Tả Vinh Thành cũng là cường giả Thiên hà cảnh, lại có quan hệ mật thiết với hắn, biết thiết nghĩ cũng là chuyện bình thường.



Thế mà giờ, khi đối mặt với Vương Tuyết Nghi, không hiểu tại sao hắn lại bày ra bộ dáng như vậy, nếu bảo là diễn kịch thì màn thể hiện của hắn hình như là hơi nửa vời.



Cũng chẳng rõ là Mộng Đoạn ấy, hắn có nhận thức được sự nửa vời của mình hay không, chỉ thấy hiện tại, hắn bỗng dưng nói ra một câu khó hiểu:



“Vương Tuyết Nghi, tài ẩn giấu của ngươi rất tốt, ta nghĩ nếu mà dùng nó để mưu hại người hẳn là tuyệt lắm. Ngươi có nghĩ thế không?”.



Trước những lời lẽ đầy ẩn ý của đối phương, Vương Tuyết Nghi cảm thấy không thoải mái chút nào cả.



Dứt khoát bỏ qua câu hỏi nọ, nàng giơ kiếm lên, và…



“Soạt!”.



… tấn công chớp nhoáng.



Một đường kiếm đầy uy lực, với một tốc độ cực nhanh. Nàng đang muốn đáp trả lại đường kiếm khi nãy của Mộng Đoạn.



So với hắn, kiếm của nàng… không hề thua kém!



Và thực tế thì nó đúng là vậy. Với đường kiếm mạnh mẽ như lúc này, nếu đối mặt chỉ là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng, kể cả khi hắn có rất xuất sắc đi nữa, khẳng định kết quả cũng chỉ có một: bay. Hệt như cái cách mà nàng đã bị đánh khi nãy.



Nhưng người đang đối mặt bây giờ lại không phải cái gì Linh châu đệ tứ trọng, tu vi của hắn là Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa lại còn là sắp đột phá đệ lục trọng. Đường kiếm thăm dò của Vương Tuyết Nghi… chẳng là gì với hắn.



Nhanh như chớp, ngay khi kiếm của Vương Tuyết Nghi chém tới, hắn trở ngược thanh kiếm trong tay, đưa ra phía trước.



“Keng!”.



Tuy rằng cú va chạm khá mạnh nhưng Mộng Đoạn không hề bị xê dịch một li nào.





Mắt đầy ý cười, hắn khẽ giọng:



“Vương Tuyết Nghi, ta không thích bị nữ nhân tiếp cận theo cách này đâu. Vậy nên cảm phiền ngươi… lùi lại nhé”.



Ngay khi lời vừa dứt, lưỡi kiếm vốn ảm đạm vô quang của hắn bỗng bất ngờ lóe sáng, kế đấy là một tiếng “Ong” khó nghe cất lên.



Từ trên kiếm, một luồng sức mạnh đột ngột bạo phát. Lực lượng e còn hơn cả những gì Vương Tuyết Nghi vừa mới thi triển ít nhất gấp ba lần.



Với sự bạo phát đột ngột này, Vương Tuyết Nghi nhất thời chỉ có thể nhượng bộ thoái lui, đúng như những gì Mộng Đoạn đã nói.







Đứng phía cuối đài, phía bắc, góc bên trái, thần sắc Vương Tuyết Nghi hiện đã trầm xuống hẳn.



Hai lần bị ép lui, cảm giác thật là chẳng tốt chút nào. Nhất là khi nhìn vào dáng vẻ tùy tiện của Mộng Đoạn bên kia, sự khó chịu trong lòng nàng lại càng tăng thêm. Hắn dường như đang xem thường nàng.



Âm thầm thay đổi lộ tuyến vận hành linh lực, Vương Tuyết Nghi đạp nhẹ sàn đấu, phóng mình lên không trung. Trong tư thế chân phải giơ cao, kiếm nâng ngang đầu, ngón tay lướt nhẹ, thân ảnh nàng bỗng trở nên mờ nhạt.



“Đây lẽ nào là…”.



Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra, Thanh Tùng Tử vô thức lẩm bẩm. Thú thật là ông không chắc lắm với ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.



Chiêu kiếm kia… ông không nghĩ là nó có thể được thi triển bởi Vương Tuyết Nghi.



Thật trùng hợp là bên cạnh ông, Thái Thiếu Phần cũng đang có những cảm xúc tương tự. Nàng không nhớ là mình có dạy cho Vương Tuyết Nghi chiêu kiếm đó. Nó căn bản là không thể dạy được. Nó đã bị thất truyền.



Nhưng tại sao…



“Lẽ nào là nó tự mình suy diễn ra…”.



Đối với những nghi hoặc của bọn họ, Vương Tuyết Nghi có thể hiểu được, đương nhiên là nếu nàng có thời gian để nghĩ đến.



Bao năm qua, thứ công pháp mà nàng dùng để ngụy trang chính là Phong Lôi Kiếm Pháp do đích thân sư phụ Thái Thiếu Phần của nàng truyền thụ. Bộ kiếm pháp này có tất thảy tám chiêu, gọi là Phong Lôi Bát Thức; tuy nhiên, thực tế thì nó chỉ còn lại lục thức, hai thức cuối cùng vốn dĩ từ lâu đã bị thất truyền. Lý do thì Vương Tuyết Nghi không được rõ ràng lắm, nàng chỉ biết chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, có lẽ là năm trăm năm, hoặc hơn một chút…




Thoạt nghe có vẻ khó tin nhưng trong quá trình tu luyện, vào một đêm của hai năm trước, Vương Tuyết Nghi đã tự mình suy diễn ra đến thức thứ bảy của Phong Lôi Kiếm Pháp – điều mà ngay cả sư phụ nàng cũng chẳng làm được. Ngạc nhiên hơn nữa là lúc đó nàng lại không phải cố tâm hay có chủ đích gì hết, toàn bộ đều là ngẫu nhiên. Phải, nàng đã tự mình suy diễn ra một chiêu thức bị thất truyền hơn năm trăm năm chỉ với một lần ngẫu nhiên.



“Lôi Thức”, đó là thức thứ bảy của Phong Lôi Kiếm Pháp, kiếm chiêu mà nàng đã suy diễn cũng như đang thi triển hiện giờ.



Công bằng mà xét thì Vương Tuyết Nghi quả rất đáng được khen ngợi. Nếu như nàng đem tin tức mình luyện thành Lôi Thức nói ra, khẳng định sẽ nhận được vô số lời tán dương, ca tụng.



Nhưng thực tế thì nàng đã không nói?



Là vì ẩn giấu?



Một phần thôi.



Thật ra Vương Tuyết Nghi chẳng thấy việc mình suy diễn ra Lôi Thức có gì là to tát cả. Bởi đơn giản là uy lực của nó... nàng không vừa ý lắm. Đúng hơn thì nên gọi là thất vọng.



Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công và Bách Biến Thiên Ma Công, hai bộ công pháp đỉnh cấp ấy mới là những con bài ẩn giấu thực sự của nàng. So với Lôi Thức gì kia, chúng căn bản là thuộc về một đẳng cấp khác.



Người đứng trên cao thì cái nhìn cũng thay đổi. Vương Tuyết Nghi từ lâu đã chẳng phải hạng môn phái như Yêu Tông có thể lưu giữ. Bao năm qua, sở dĩ nàng còn ở lại chỉ là vì cần một không gian an toàn để trưởng thành thôi. Nàng đang chờ đợi một thời điểm thích hợp để vỗ cánh bay lên, đến nơi mà nàng vẫn hằng khao khát: trời.



Và bây giờ, thời điểm thích hợp đó đã đến. Tứ Thiên Điện không ngờ gì chính là một nơi lý tưởng chắp cánh cho Vương Tuyết Nghi nàng.



Cơ hội này, nàng nhất định phải nắm bắt.



Tứ Thiên Điện, nàng nhất định phải tới!




Tại Tông môn chi chiến này, nàng phải biểu hiện thật xuất sắc!



Và tất nhiên, nàng sẽ không dừng lại ở đây, trước Mộng Đoạn. Trong trận đấu này, nàng muốn thắng.







Trên không trung, thân ảnh mờ nhạt của Vương Tuyết Nghi bỗng một lần nữa hiện rõ. Vẫn là tư thế cũ, có điều lần này trông nó… khá là khủng bố. Toàn thân nàng đang được bao bọc bởi lôi điện lập lòe.



Trước sự chú mục của mọi người, hai mắt nàng ngưng lại, xoay người chỉ mũi kiếm xuống dưới.




Một đạo kiếm quang tức thì bạo phát.



Lôi Thức!



Đối mặt với đạo kiếm quang ẩn chứa lực lượng lôi đình đáng sợ kia, Mộng Đoạn cũng chẳng chần chừ nữa, lập tức vung kiếm…



Tuy nhiên rất nhanh, thanh trường kiếm của hắn đã dừng lại, trong thế nằm ngang, phía trên đầu.



Hắn đây là đang định làm gì? Chống đỡ sao?



Dưới sự ngờ vực của mọi người, câu trả lời mau chóng lộ rõ.



Đạo kiếm quang của Vương Tuyết Nghi đã tới, và không một chút trì trệ, nó đánh thẳng lên kiếm của Mộng Đoạn.



“Ong!”.



Không tiếng nổ, không bạo liệt, có chỉ là một màn sáng khổng lồ được phân tán ra từ linh lực ẩn chứa lôi điện của Vương Tuyết Nghi, lẫn Mộng Đoạn.



Có lẽ là sau năm hoặc sáu giây gì đấy, ánh sáng cuối cùng đã dần tan đi. Thân ảnh Mộng Đoạn cũng từ từ lộ rõ.



Hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, trong tư thế giơ kiếm như cũ. Điểm khác biêt duy nhất hiện giờ là trên người hắn, từ đầu đến chân đều đang có những tia lôi điện nho nhỏ lập lòe ẩn hiện.



Từ trên không đáp xuống, Vương Tuyết Nghi chứng kiến bộ dáng bất động kia của Mộng Đoạn thì thầm đắc ý.



“Xem ra ngươi cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài”.



Với tình cảnh lúc này thì đích thị là nàng hoàn toàn có tư cách xem thường Mộng Đoạn. Đơn giản là vì Lôi Thức vẫn chưa phải là sức mạnh lớn nhất mà nàng có thể xuất ra. Thậm chí cho tới bây giờ, nàng còn chưa dùng đến Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công và Bách Biến Thiên Ma Công nữa…



“Nên kết thúc thôi”.



Nói đoạn, Vương Tuyết Nghi phóng người lao tới.



Chính lúc này, vốn đang bất động, khóe môi Mộng Đoạn bất ngờ nhếch lên.