Phù Thiên Ký

Chương 217: Là yêu hay hận? người tỉnh hay điên?




Dưới kia, Vương Chi vẫn tiếp tục đi.



“Đồ hỗn xược! Ta bảo ngươi lập tức quay lại!”.



Vương Chi lại bước tiếp.



“Còn dám đi thêm một bước thì ta sẽ lấy mạng ngươi!”.



Lần này, chân Vương Chi cuối cùng đã dừng lại.



Một cách chậm rãi, hắn xoay đầu nhìn Mai Diễm Phương, kế đó thì… lại tiếp tục bước đi. Bộ dáng quả thực là vô cùng bình thản.



Cái tên này… cái tên này…



Mai Diễm Phương nàng đang chứng kiến cái gì đây?



Nàng đường đường là cốc chủ mà lại bị một tên đệ tử ngoảnh mặt làm ngơ như vầy… Một chữ hắn cũng chẳng thèm đáp lại…



Loạn rồi loạn rồi…



“Mới có chút năng lực mà đã dám không coi ta ra gì… Tiểu tử ngươi cứ đợi đấy. Ta sẽ từ từ mà tính sổ với ngươi…”.



Trước bị Vương Chi cho ăn một quả lừa to tướng, giờ thì đến một chút tôn trọng dành cho nàng đối phương cũng không có… Mai Diễm Phương thật là tức muốn hộc máu ra. Nếu không vì Hoàng Thiên Hóa, người của Tứ Thiên Điện và bảy đại tông môn khác đang có mặt ở đây thì nàng đã sớm lao xuống đem cái tên ngạo mạn ngông cuồng kia dạy dỗ cho một trận rồi.



Trước mặt nhiều người như lúc này… ra tay thì xấu mặt lắm a.



Cơn tức của Mai Diễm Phương có thể nói là chẳng biết kể đâu cho hết. Đáng nói là nó lại còn không phát tác ra được mới... tức chứ.



“Mai Diễm Phương, nhẫn… nhẫn… nhẫn…”.



Lòng thì thầm nhủ như vậy, thế nhưng bề ngoài, dù đã cố kìm nén, gương mặt Mai Diễm Phương vẫn cứ hồng lên thấy rõ trong khi tay thì bấu chặt đùi mình, bộ dáng phải gọi là hết sức kỳ quặc, đến mức buồn cười.



Và thực tế thì ở đây, Anh Tiên Đài này, có một người đang cười. Tuy chưa biết có sự đóng góp nào từ Mai Diễm Phương hay không nhưng đích thị là có cười.



Người đó là Cố Hồng Nhan.



Từ trong miệng nàng, có thể mơ hồ nghe được mấy chữ: “… thật là thú vị… không nghĩ có thể tìm được tại một nơi thế này…”.







Tông môn chi chiến cứ như thế tạm thời khép lại. Điều mà chưa từng xảy ra. Một tiền lệ được khai mở…



Và người góp công không nhỏ trong việc khai mở nó – Vương Chi – thì lại chẳng bận tâm gì mấy. Khiến hắn canh cánh trong lòng là một thứ khác: Trung Liên Tiên Tử - Lăng Tố.



Mang theo tâm tình phức tạp, hắn một đường bay thẳng. Không mục tiêu, không chủ đích.



Hắn cứ bay như thế, rất lâu, hết ngọn núi này rồi đến ngọn núi khác…



Hơn một canh giờ đã trôi qua, và đạo huyết quang ngỡ sẽ chẳng bao giờ dừng lại ấy rốt cuộc cũng tan biến.



Nơi Vương Chi vừa đáp xuống là một ngọn núi, giống như trăm ngàn ngọn núi khác. Cũng có cây, cũng có đá, cũng có suối và chim muông…



Đây là đâu? Núi này là núi gì?



Vương Chi thật là không biết, mà cũng chẳng cần biết. Hắn chỉ là đang muốn tìm một nơi yên tĩnh… để làm nó trở nên thật ồn ào thôi.



Trên cao, gió đang không ngừng thổi. Nó rất lạnh… thế nhưng lại chẳng thể nào làm nguội đi cõi lòng Vương Chi, dù rằng hắn đang đứng ngay đấy.



Gió của trời… cớ sao lại yếu ớt như vậy?!



“Trời…”.



Giọng trầm thấp, Vương Chi bật thốt. Trong cái nhếch môi ba phần khinh miệt, bảy phần cay đắng, hắn nhìn trời mà hỏi:



“Ông thật thích trêu ngươi ta… thật là thích trêu ngươi ta…”.



“Ông đang muốn biến ta thành thứ gì đây?”.



“Ta… là ai?”.



“… Và ta… đang vì cái gì mà sống?”.



“Tâm nguyện?”.







Càng nói, Vương Chi lại càng trở nên kích động, đến nỗi hai tay cũng chẳng biết từ khi nào đã siết chặt và máu vốn đã ngưng trên mặt lại tiếp tục chảy xuống…



“Tách tách… tách… tách…”.



“… tách… tách tách… tách…”.



Đưa tay hứng lấy những giọt máu đang thi nhau rơi xuống, Vương Chi nâng lên trước mặt, nhìn một cách chăm chú…



Theo thời gian chầm chậm trôi qua, đôi mắt vô hồn của hắn cũng từ từ xuất hiện những tia cảm xúc.



Chậm rãi mà hình thành. Chậm rãi mà đến. Mãi cho tới khi… nó hoàn toàn lộ rõ.



Là đau thương.



Tất cả chỉ còn có đau thương. Chờ đợi là đau thương…



Nhưng… vì sao phải là đau thương?



Ai đã mang tới cho hắn?




Là trời? Là tạo hóa? Hay là… Lăng Tố?



Trời ở quá cao. Tạo hóa thì mờ mịt không lối. Thế thì…



“Phải... Là Trung Liên. Là Lăng Tố…”.



“Nỗi đau của ta là do ngươi ban tặng… Tất cả là do ngươi… tất cả đều là do ngươi… Đều là do ngươi!!”.



Ngay khi lời vừa dứt cũng là lúc bàn tay dính đầy máu kia duỗi mạnh ra.



Một huyết thủ đánh thẳng xuống dưới.



“Ầm… ầm… ầm… âm…”.



“Ầm… ầm…”.



“Lăng Tố! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn ngươi phải chết! Phải chết!!”.



Thế là lại thêm một chưởng được đánh ra.



“Ầm… ầm…”.



Mà không, lần này không phải một chưởng. Sau khi tung ra đòn vừa rồi thì Vương Chi lại tiếp tục tung ra thêm… một tràng chưởng nữa.



Và toàn bộ… đều là Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ, so với một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài thì chẳng có cái nào kém hơn cả.



Vương Chi rõ ràng là đang muốn phát tiết tâm tình.



Đúng là tại Vạn Kiếm Môn, Anh Tiên Đài, hắn đã tỏ ra rất thờ ơ, rất lãnh đạm. Nhưng như thế đâu có nghĩa là hắn đã nghĩ thông suốt, đã bình tâm lại. Đừng nói hai mươi lăm năm, dù có là một trăm hay là hai trăm, ba trăm, bốn trăm năm trôi qua đi nữa thì nỗi đau trong lòng hắn vẫn không thể nào nguôi ngoai được… Trái lại, nó sẽ càng ngày càng nhiều hơn, càng sâu hơn… Trái tim hắn đã chẳng trở về như xưa được nữa, dù có dùng mọi cách.



Vương Chi của năm đó đã chết rồi. Thật sự chết rồi.




Còn Vương Chi của hôm nay?



Hắn… chỉ là kẻ ôm thù, người báo oán! Một hồn ma chưa thể an nghỉ!!







“Công tử…”.



Từ phía xa, Tiểu Kiều đứng nhìn Vương Chi điên cuồng phát tiết mà cõi lòng nhói đau.



Hơn hai mươi năm chung sống, nàng chưa từng nhìn thấy người như vậy. Dù là con quái vật kia cũng chẳng làm nàng đau như hôm nay…



Trước kia, có nhiều thứ nàng không hiểu được. Nhưng giờ thì… nàng đã hiểu rồi.



Thương Tâm Vẫn, đã không biết bao nhiêu lần nàng nghe người hát, và… cũng đã không biết bao nhiêu lần nàng tự hỏi. Rằng phải chăng người cũng giống như Trần Nô gia gia, đã từng trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm, cả đời ôm hận, để cuối cùng…



Chết, đó là mong ước của Trần Nô gia gia – một kẻ sống mà như chết. Và công tử, chính người đã giải thoát cho gia gia.



Còn công tử?



Phải chăng cái chết cũng là mong ước của người? Phải chăng chỉ có chết đi người mới được thanh thản, được bình yên?



Nếu quả đúng là vậy thì ai sẽ giúp người giải thoát đây?



Tiểu Kiều nàng không muốn và cũng không thể làm điều đó. Nàng thà là cùng người gánh chịu nỗi đau…



Giá như mà nàng có thể…



“Công tử…”.



“Ài…”.



Một tiếng thở dài khe khẽ cất lên.



Hiện tại thì Na Trát Sa Đài đã rõ ràng mọi chuyện.



Ỏ Anh Tiên Đài, khi chứng kiến Vương Chi bởi vì sự xuất hiện của nữ nhân gọi Lăng Tố kia mà tâm tình bỗng trở nên bất ổn lạ thường thì nàng đã biết quan hệ giữa hai người bọn họ tuyệt không đơn giản. Chỉ là không ngờ lại đến mức này…



“Cốt Đãi, ngươi bây giờ sao mà giống a di năm đó…”.



Yêu… rốt cuộc nó là thứ gì mà lại khiến người ta như điên như dại thế này chứ?



Na Trát thật chẳng biết nên trả lời thế nào, dù rằng nàng cũng từng yêu sâu đậm…



Mau chóng giấu đi một tia ưu thương nhàn nhạt, Na Trát nắm tay Tiểu Kiều đang định tiến lại gần Vương Chi.



“Lúc này nên để hắn một mình đi”.



“Nhưng công tử…”.



“Chúng ta không giúp gì được đâu. Hãy nhìn trạng thái của hắn hiện giờ đi, tỉnh tỉnh điên điên thế này, có khuyên cũng chẳng được. Bây giờ ngươi mà qua đó, nói không chừng còn bị va lây đấy…”.



Đang nói, ánh mắt Na Trát bỗng chợt đổi. Nàng vừa phát hiện ra điều gì đó.



“Xem ra sắp có kẻ không may rồi”.



Lời nàng vừa dứt chưa được bao lâu thì từ trong lòng đất bên dưới, một tiếng nổ dữ dội bất ngờ vang lên. Dĩ nhiên là nó không đến từ Vương Chi.



“Con mẹ nó! Ta muốn giết cái tên điên ngươi!”.



p/s: ta cũng muốn tẩu hỏa nhập ma rồi