Phù Thiên Ký

Chương 215: Một chưởng kinh nhân




“Ngươi nghĩ ta là ai hả? Bảo mẫu chắc?”.



“Khi ngươi bỏ lại con rắn ngu ngốc này cho ta, ngươi có biết là cả tháng trời nó cứ khóc nức nở vì nhớ ngươi hay không? Ngươi có biết là mỗi ngày nó đều chạy ra gốc cây ngươi đã từng ngồi để chờ ngươi trở về hay không? Ngươi có biết là vì quá nhớ ngươi mà nó đã làm một hình nhân rồi khắc tên ngươi lên không? Hình nhân kia hiện vẫn đang còn trong áo nó đấy! Ngươi có biết là dù có tức giận thế nào, có trách móc ra sao thì nó cũng chưa bao giờ lấy giày đập lên như cái cách nó làm với hình nhân khắc tên ta không? Hai mươi lăm năm qua, chưa một ngày con rắn ngu ngốc này nguôi thương nhớ ngươi, điều đó Vương Chi ngươi có biết hay không hả?!”.



“Vương Chi ngươi nếu còn là con người thì hãy mau lập tức thú nhận và xin lỗi con rắn ngu ngốc này cho ta!!”.



Lần lượt nhìn Lăng Mị rồi đến Tiểu Đinh Đang, sau một hồi trầm mặc, Vương Chi lên tiếng:



“Xin lỗi”.



Vừa nghe được hai chữ này, gương mặt nhòa lệ của Tiểu Đinh Đang liền tươi tắn lên hẳn.



Chỉ có điều… rất nhanh nó đã bị những lời tiếp theo của Vương Chi dập tắt.



“… nhưng ta thật không phải Vương Chi”.







Nước mắt vẫn chảy dài trên má Tiểu Đinh Đang… dù cô bé không còn thốt ra bất kỳ âm điệu nào nữa.



“Tốt… tốt…”.



Cằm nhè nhẹ lên xuống, Lăng Mị nghiến răng gằn từng tiếng một: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm… giỏi lắm…”.



Quay sang Tiểu Đinh Đang đang ngây người đứng lặng, nàng nắm lấy tay cô bé, miệng bảo:



“Con rắn ngu ngốc, hắn không cần ngươi thì thôi. Chúng ta đi”.











Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang hiện đã rời khỏi. Anh Tiên Đài hiện giờ chỉ còn lại hai người đang đứng: Lâm Thế Danh và Vương Chi.



Trận đấu giữa bọn họ vẫn chưa thật sự kết thúc. Vừa rồi nó đã bị gián đoạn, theo cách mà chẳng ai ngờ tới.



Phải… chẳng ai hết. Lôi Thiên Hà – vị trọng tài của đại hội – cũng không ngoại lệ.



Nhìn vào thân ảnh Vương Chi, hắn âm thầm phiền muộn:



“Tiểu tử ngươi thật là cái tên rắc rối. Trận nào ngươi thượng đài thì liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn là cái sau hơn cái trước…”.



Theo nguyên tắc, lẽ ra khi Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị nhảy xuống Anh Tiên Đài thì hắn nên nhanh chóng ngăn cản và thu xếp… Vốn dĩ hắn cũng định vậy, chỉ là còn chưa kịp làm thì đã bị vị thiếu môn chủ Tiểu Bá Vương của hắn ngăn lại. Xét ra thì cũng có chút thất trách đấy.





Mang theo ý hỏi, hắn liếc qua nhìn Tiểu Bá Vương bên kia.



Sau khi nhận được cái gật đầu của đối phương, lúc này hắn mới hướng xuống đài, cất tiếng:



“Vòng đấu thứ hai, trận chiến thứ nhất: tiếp tục”.







Mặc dù lời thông báo, hoặc cũng có thể hiểu là nhắc nhở của Lôi Thiên Hà đã qua được một lúc nhưng dưới Anh Tiên Đài, Vương Chi cũng như Lâm Thế Danh đều chẳng ai phản ứng gì.



Vương Chi sao không biết chứ Lâm Thế Danh thì…



Trước khi thi triển Thiên Ngoại Hỗn Lưu lần thứ hai, vốn dĩ hắn chẳng có bao nhiêu ý nghĩ, trong đầu chỉ đơn giản là muốn biết bằng cách nào mà Vương Tân kia lại có thể thoát ra được những đường kiếm của hắn. Nhưng bây giờ, sau khi thi triển xong, trong lòng hắn lại sinh ra không ít nghi hoặc. Cả việc thanh kiếm đã tự thoát khỏi sự khống chế của hắn lẫn thân phận, ý định của Vương Tân kia.




Vương Chi, Lâm Thế Danh hắn tuy chưa từng gặp nhưng đã từng nghe qua. Tại Ngũ phong chi chiến của hai mươi lăm năm trước, đây là tuyển thủ duy nhất đã vắng mặt. Cũng chính bởi sự vắng mặt này mà Thiên Đan Phong của đối phương đã bị mọi người chế giễu…



Tuy không giống đại đa số các đệ tử khác cho rằng Vương Chi là vì hèn nhát mà rời bỏ tông môn nhưng đối với hắn, Lâm Thế Danh cũng rất xem thường. Thân là đệ tử đại diện cho một chủ phong thi đấu mà lại lâm trận rút lui, dù là vì lý do gì thì Lâm Thế Danh cũng không thể cảm thông được.



Lâm Thế Danh không thích Vương Chi, đó là sự thật. Nhưng như thế không có nghĩa rằng hắn bận tâm về người này. Ngoại trừ thân phận đệ tử chân truyền của phong chủ Thiên Đan Phong thì đối phương thực sự là chẳng có điểm gì nổi bật, tính cả Yêu Tông cũng không có bao nhiêu danh tiếng, người biết hắn… ít đến thương cảm.



Đối với một kẻ như vậy, Lâm Thế Danh cần gì phải bận tâm. Hai mươi lăm năm trước là thế, và vẫn sẽ như thế… nếu không có biến cố phát sinh vừa rồi…



Giữa lúc Lâm Thế Danh còn chưa biết nên nói gì thì bên kia, Vương Chi chủ động lên tiếng:



“Lâm Thế Danh, ta đổi ý. Ta nghĩ ngươi không nên biết sẽ tốt hơn”.



Thoáng dừng trong giây lát, hắn nói tiếp: “Trận đấu này, ngươi còn muốn đánh tiếp hay không?”.



Sau vài giây im lặng, Lâm Thế Danh đáp:



“Từ lúc trận đấu bắt đầu tới giờ, ngươi vẫn chưa thật sự ra tay…”.



“Ngươi muốn thấy?”.



“Để không tiếc nuối”.



“Được, như ý ngươi”.



Nói đoạn, Vương Chi nhẹ nhàng tung người lên không, chầm chậm nâng cánh tay phải của mình lên…



Chợt, mắt hắn ngưng lại, từ tay hắn, một huyết thủ đánh xuống.




Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!



“Ầm… Ầm…”.



“… Ầm… Ầm…”.



Sau mấy tiếng nổ đinh tai nhức óc, tất cả dần lắng xuống.



Lâm Thế Danh… vẫn còn đứng nguyên đó, lông tóc chẳng chút tổn hao. Một chưởng vừa rồi của Vương Chi không thể đả thương được hắn.



Thế nhưng… hắn không cách nào vui nổi. Trái lại, hắn bị đả kích hơn bao giờ hết.



Một chưởng kia vốn dĩ không nhằm vào Lâm Thế Danh hắn, mục tiêu của nó… là Anh Tiên Đài.



Và kết quả thì… Anh Tiên Đài kia… đã bị đánh nát rồi!



Đây là lực lượng gì chứ?



Nếu như Lâm Thế Danh nhớ không lầm thì vật liệu làm nên Anh Tiên Đài này vô cùng rắn chắc, đáng kể hơn là bốn phía của nó còn có trận pháp gia cố, cao xa thì không dám nói chứ hạng như Linh châu đệ lục trọng, đệ thất trọng, tuyệt đối là chẳng thể phá vỡ nổi.



Phải, theo lý thuyết thì là vậy.



Nhưng… cái lý thuyết ấy vừa bị đánh sập rồi. Và người đã làm điều đó, tu vi của hắn mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng!



Không chỉ Lâm Thế Danh bị đả kích mà những người khác cũng là như thế. Từ đệ tử cho đến trưởng lão, tông chủ, môn chủ, đường chủ, các chủ…, tất thảy đều ngây ra như phỗng.



Bọn họ cảm thấy nó quá khó tin, cái chuyện vừa xảy ra kia.




Thứ mà dù là tu sĩ Linh châu đệ thất trọng có xuất toàn lực cũng không phá nổi lại bị một tên tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng đánh nát.



Chỉ một chưởng?



Sao mà dễ dàng quá vậy?







“Tiểu Điệp”.



Thu lại cặp mắt đang trợn trừng, Công Tôn Quy quay sang Công Tôn Tiểu Điệp, bảo:



“Ngươi làm ơn nói cho ta biết là ta đang nằm mơ đi. Không không, ngươi đánh ta một cái luôn đi”.




Được nhờ cậy, Công Tôn Tiểu Điệp cũng chẳng khách khí, giơ tay nện xuống.



“Cốp!”.



Đưa tay sờ lên trán, chỗ vừa bị Công Tôn Tiểu Điệp đánh, Công Tôn Quy lẩm bẩm:



“Đúng là có đau. Như vậy nghĩa là ta cũng không có nằm mơ”.



“Tất nhiên là lão rùa đen ông không có nằm mơ rồi. Dù ông có mơ thì ta cũng còn tỉnh a”.



Thoáng đảo mắt nhìn quanh một vòng, Công Tôn Tiểu Điệp tặc lưỡi: “… Với lại ông nói xem, trời còn chưa tối, làm gì có nhiều người nằm mơ như thế này chứ”.



“Ừ, Tiểu Điệp ngươi nói đúng…”.







Chỗ của Hồng Diệp Cốc.



Sau khoảnh khắc ngây người ngắn ngủi, Mai Diễm Phương nuốt một ngụm nước bọt, vô thức nói ra:



“Tên tiểu tử này… hắn cho ta ăn quả lừa thật lớn…”.



Cùng tâm trạng như nàng, kế bên, Mai Tiểu Đóa cũng cắn môi bật thốt:



“Đại lừa gạt”.







“Đúng là lừa gạt… đúng là lừa gạt… đúng là…”.



Lần này, người lên tiếng là Tần Lệ của Yêu Tông.



Hơn ai hết, không phải Lâm Thế Danh, không phải Công Tôn Quy, Mai Diễm Phương hay là Mai Tiểu Đóa, Tần Lệ mới chính là người bị đả kích nhất.



Vương Tân… Vương Chi… màn kịch mà hắn cho nàng xem… thật là quá sức tưởng tượng rồi.



Một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài…



Hắn… còn là người sao?