Công bằng mà nói thì Tần Lệ cũng không phải là vô cớ nghĩ bậy, lòng tin của nàng hoàn toàn có cơ sở cả.
Tại Yêu Tông, dù là hai mươi lăm năm trước, thời điểm Vương Chi còn ở hay là bây giờ, sau khi hắn rời khỏi, cái tên Lâm Thế Danh vẫn luôn là vầng hào quang rực rỡ, thậm chí so với thiên tài từng khiến cho trời sinh dị tượng là Vương Tuyết Nghi còn muốn nổi bật hơn. Có thể tu vi không bì được với Mai Tiểu Đóa, Mộng Đoạn, Công Tôn Tiểu Điệp, Cao Bá, tuy nhiên, nếu bàn về chiến lực, Lâm Thế Danh chưa chắc đã thua kém.
Vượt cấp khiêu chiến, Lâm Thế Danh chẳng những đã làm mà còn là rất nhiều. Trong vòng ba năm trở lại đây, số tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng bại dưới tay hắn nếu không có ba mươi thì cũng được hai bảy hai tám, đáng nói hơn là trong số ấy lại có đến một phần tư đều là những người đã đột phá nhiều năm…
Một đối thủ Linh châu đệ tứ trọng ư?
Đối phương liệu có thể chịu được mấy đòn dưới tay Lâm Thế Danh chứ?
…
Liếc sang Vương Chi, Tần Lệ nghiến răng thầm mắng: “Tên vô lại, ta mong ngươi bị sư huynh đánh chết luôn đi!”.
Phải, mong ước của Tần Lệ chính là như vậy. Nàng muốn nhìn Vương Chi bị đánh, hơn nữa còn phải là càng nhiều càng tốt.
Cũng dễ hiểu thôi, nói thế nào thì hắn cũng là hung thủ đã ra tay đánh đập nàng trước kia mà. Một chút căm hận thiết nghĩ là không quá lắm.
Tâm tư của Tần Lệ là vậy, và… chỉ như vậy. Nó là của nàng và thuộc về nàng, chẳng ảnh hưởng gì đến Vương Chi cả, thậm chí dù cho hắn có biết đi chăng nữa.
Hắn có nhiều thứ để bận tâm hơn là lưu giữ mấy thứ cảm xúc vớ vẩn của một nữ nhân xa lạ. Ví như… một vài ký ức chẳng hạn.
Bây giờ, ngay lúc này đây, quá khứ lại đang ùa về trong tâm trí hắn.
Hơn hai mươi lăm năm trước, ba chữ Lâm Thế Danh hắn đã từng được nghe. Khi đó, đối với hào quang của đối phương, thú thật là thỉnh thoảng trong lòng hắn cũng rất hâm mộ. Dù gì người ta cũng là thiên tài ngàn năm có một của Yêu Tông kia mà, so với kẻ có tư chất thấp kém như hắn thì tốt hơn biết bao nhiêu lần, thử hỏi sao không hâm mộ cho được?
Nếu như năm đó Vương Chi hắn cũng giống như đối phương, có tư chất xuất chúng, là đệ tử được tông môn bồi dưỡng,… có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.
Tiếc rằng vẫn chỉ là nếu, chẳng bao giờ nó còn có thể trở thành hiện thực được nữa. Hơn hai mươi lăm năm đã trôi qua rồi, Vương Chi của ngày đó đã vĩnh viễn không còn. Trên thế gian này không thể có kẻ nào tắm hai lần trên một dòng sông được…
Quá khứ đã qua, không thể quay lại; người đã đổi thay, làm sao trở về?
Câu trả lời là của hiện tại và hồi đáp thì nằm ở tương lai.
Những gì Vương Chi hắn có thể làm hôm nay là đưa ra một câu trả lời. Thật không may, đó lại chẳng phải điều mà Lâm Thế Danh, Tần Lệ hay là Yêu Tông đang mong đợi.
“Lâm Thế Danh”. – Giọng hờ hững, Vương Chi nói – “… bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ không còn nữa”.
Phía trên, Tần Lệ vừa nghe vậy thì liền mắng: “Hừ! Đúng là đồ ngu ngốc không biết trời cao đất rộng là gì!”.
Theo nàng hiểu thì câu nói kia của Vương Chi chính là bày tỏ sự xem thường đối với Lâm Thế Danh, một việc mà nàng không thể chấp nhận được.
“Mới thắng được một trận thì đã chẳng thèm coi ai ra gì, hắn tưởng mình là ai chứ…”.
“Hừm”.
Sau khi khẽ liếc qua Thái Thiếu Phần – người đã hắng giọng, Tần Lệ lập tức thu lại dáng vẻ hung hăng của mình. Tuy vậy, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà hằn hộc:
“Đồ thứ ngu ngốc, lát nữa để xem Lâm sư huynh sẽ khiến ngươi trở nên thảm hại tới cỡ nào…”.
Trong tâm thế của người xem kịch, nàng nhếch môi cười lạnh, dõi mắt quan chiến…
…
“Vương đạo hữu”.
Im lặng hổi lâu, Lâm Thế Danh rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Xét kỹ ra thì đây là lần đầu tiên chúng ta chạm mặt, thế nhưng đạo hữu lại có vẻ như rất xem thường ta. Ta thật không biết lòng tin của đạo hữu là từ đâu mà đến, tuy nhiên, dù là nơi nào thì ta cũng sẽ khiến đạo hữu phải thu lại sớm thôi”.
“Lâm Thế Danh, nếu ngươi cho rằng ta quá tự tin thì trong mắt ta, ngươi chẳng hơn gì một kẻ đang ảo tưởng”.
“Ảo tưởng?”.
Lâm Thế Danh cười nhẹ: “Vương đạo hữu, mấy lời nói không thể viết ra sự thật, đúng sai thế nào… đánh khắc rõ”.
“Ngươi có thể tấn công bất cứ lúc nào mình muốn”.
Lâm Thế Danh nghe xong thì nét mặt hơi đổi, nhất thời trầm mặc. Nhìn vào dáng vẻ ung dung của đối phương, trong lòng hắn thật là có chút nghi hoặc. Về tu vi thì hắn và đối phương đều cùng là Linh châu đệ tứ trọng, hơn nữa cả hai cũng chưa từng giao đấu lần nào, dựa vào đâu mà đối phương lại tự tin như vậy… Dù cho thực lực có rất mạnh đi nữa thì đối với một người được tông môn lựa chọn, thái độ kia hẳn là không nên thể hiện ra mới phải…
Đối phương là đang có thủ đoạn ẩn giấu gì sao…
Sau một thoáng nghĩ ngợi, Lâm Thế Danh chợt bật cười tự giễu.
“Lâm Thế Danh à Lâm Thế Danh, Linh châu đệ ngũ trọng ngươi còn chẳng e ngại thì cớ gì lại vì một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng mà lo nghĩ như thế…”.
Đem tâm tình điều chỉnh lại, Lâm Thế Danh rút kiếm, tự tin đáp trả:
“Vương đạo hữu nếu đã có ý nhường thì ta cũng không khách khí nữa. Đao kiếm vô tình, mong đạo hữu hãy cẩn thận”.
“Tới đi”.
“Như đạo hữu muốn”.
Lời vừa dứt cũng là lúc linh kiếm trên tay Lâm Thế Danh trở mình, kế đấy, dưới sự điều khiển của hắn, bằng một tốc độ cực nhanh, nó đâm thẳng tới Vương Chi.
Chính ngay tại thời khắc linh kiếm cận kề, Vương Chi động. Cũng với một tốc độ nhanh không kém, tay hắn đưa lên…
“Ong!”.
Kiếm của Lâm Thế Danh đã ngừng lại. Chẳng khác gì tình cảnh của Tần Lệ tại vòng đấu thứ nhất, nó đã bị Vương Chi kẹp chặt… bằng hai ngón.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, tuy đều cùng là tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng nhưng Tần Lệ và Lâm Thế Danh há có thể đánh đồng?
Hai người bọn họ… chênh lệch nhiều lắm.
Nhưng thế thì sao?
Dù có cao hay thấp, có nhiều hay ít, kết quả cũng chỉ có một thôi.
Kiếm của bọn họ đều đã bị chặn đứng, một li không nhích!
“Làm sao… làm sao có thể…”.
Chứng kiến tình huống vừa xảy ra, Tần Lệ thật là bị đả kích không nhẹ. Màn khởi đầu của vở kịch này… khác xa so với tưởng tượng của nàng…
“Chắc là do Lâm sư huynh đang thăm dò thôi…”.
Thầm trấn an bản thân, Tần Lệ tiếp tục theo dõi…
…
Cùng lúc, dưới Anh Tiên Đài.
Trước ánh mắt còn chưa hết kinh ngạc của Lâm Thế Danh, Vương Chi đem hai ngón tay đang kẹp chặt linh kiếm của mình đẩy về trước.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhìn qua thì chẳng có bao nhiêu khí lực, thế nhưng chỉ mỗi Lâm Thế Danh mới biết rõ thật ra nó mạnh tới cỡ nào. Thú thực là nếu không âm thầm xuất ra linh lực hóa giải thì chắc chắn là giờ phút này hắn đã bị đối phương đánh bay rồi.
Chỉ với hai ngón tay, đối phương chẳng những đã phá giải mà còn đem Lâm Thế Danh hắn đẩy lui, đây quả là chuyện quá bất ngờ. Tuy đường kiếm vừa rồi của hắn chỉ mang tính thăm dò, chân lực còn chưa xuất ra bao nhiêu, nhưng dù vậy cũng không nên bị một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng dễ dàng cản phá như thế mới đúng…
Vương Tân kia… tuyệt đối chẳng phải hạng đơn giản!
Đem một chút khinh thị ban đầu dẹp bỏ, Lâm Thế Danh trở nên nghiêm túc hẳn.
Cao thủ so chiêu, thử qua liền biết. Trong lòng Lâm Thế Danh lúc này đã chính thức xem Vương Chi là đối thủ của mình.
Giọng trầm ổn, hắn nói:
“Vương đạo hữu, thú thật là đạo hữu đã làm ta bị kinh ngạc”.
Dừng một chút, hắn tiếp tục: “Chỉ với hai ngón tay liền có thể dừng kiếm của ta lại, xem ra lòng tin của đạo hữu cũng không phải tự dưng mà đến. Tuy nhiên, vẫn là câu nói cũ, dù là đến từ nơi nào thì ta cũng sẽ khiến đạo hữu phải thu lại sớm thôi”.