Phu Thê Triền

Chương 62: Thân Thế




Editor: MingYu

Nọc độc theo vết thương lan khắp cánh tay, chỗ phần da màu đồng tạo thành một khối to đen nhánh.

Tịch Hề vén màn kiệu lên, nửa người lộ ra ngoài: "Trước mắt, tìm một chỗ nghỉ ngơi, bọn chúng chắc sẽ không đuổi theo."

Người phu xe khẽ giơ roi giục ngựa, đùng một tiếng lấn át cả tiếng trả lời, "Ừ."

Nơi hoang vắng không người, xe ngựa đi một mạch qua khu vực bình nguyên xanh mướt, xung quanh không thấy một căn nhà nào, người phu xe ngắm mãi, đành cho xe dừng lại ở khu rừng rậm rạp. Nhưng không ngờ, khi mới đến gần khu rừng rậm, con ngựa không chịu đi thêm bước nào nữa.

"Huuuuu...."

Người phu xe xuống ngựa, một tay cầm dây cương, dùng sức ghì dây cương buộc ở cổ con ngựa, đám cành cây khô rơi đầy phía dưới, ngăn cản bước chân tiến về phía trước, không khí ẩm kết hợp với hơi nước quanh quẩn giữa không trung, ẩm ướt.

"Gia, nơi này không có chỗ nào khác nghỉ chân, chỉ có cánh rừng này có thể coi như an toàn." Người phu xe đem sợi dây cương thắt lại trên một cái cây to, khỏe, bên cạnh đám ám vệ dính với nhau như hình với bóng.

Tịch Hề vén màn kiệu lên nhìn, "Cũng được, ngươi tìm cái giá rồi đỡ chúng ta xuống."

Bên trong xe, ánh nến đã cháy hết, bất đắc dĩ Tịch Hề chỉ có thể đỡ Huyền Hấn xuống ngựa, đặt nằm dưới bó củi trải trên mặt đất, mây đen che khuất ánh trăng, nàng không dám có động tĩnh gì quá lớn, chỉ thắp một ngọn lửa nhỏ phía trước, lấy hơi sưởi ấm.

Tịch Hề rút ra một cái dao găm, cắt một bên ống tay áo của Huyền Hấn, sau đó xé nát vải để băng bó vết thương trên lưng, vết thương do mũi tên nhọn hoắt đâm thủng cánh tay của nam tử hiện lên trong ánh sáng lạnh lẽo, chỗ vết máu thấm nhuộm xuống phía dưới, càng hiện rõ vết đâm sắc nhọn. Đầu mũi tên và đuôi mũi tên có hình tam giác, bất luận từ đầu một bên rút ra, đều khiến toàn thân đau thấu xương.

Còn chưa hành động, đã cảm thấy chùn tay.

Chỗ vết thương có một lỗ máu to như ngón cái, máu đỏ tươi không ngừng từ từ chảy ra. Huyền Hấn dựa lưng vào thân cây, lọn tóc bạc dính vào trước ngực đẹp lạ thường, đôi mắt khép hờ, môi khép chặt yếu ớt nói không nên lời.

Tịch Hề run rẩy nắm lấy mũi tên, còn chưa kịp rút ra đã thấy gân xanh trên trán Huyền Hấn nổi lên, mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống trên gương mặt tuấn tú. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhuốm đau thương, không dám manh động thêm chút nào nữa, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt.

"Rút ra." Làn môi mỏng của Huyền Hấn khẽ mở, giọng nói yếu ớt khiến đầu chân mày nhìu lại truyền vào trong tai Tịch Hề.

Nàng hít thật sâu, sau đó dồn hết sức lên tay, rút ra vừa nhanh vừa hiểm khiến cho nam tử kêu đau, dòng chất lỏng ấm áp bắn đầy lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Tịch Hề vội vàng xé vải váy để băng bó vết thương cho nam tử để tránh mất máu quá nhiều. Làm xong hết thảy mọi việc, đến lúc muốn ngồi xuống mới phát hiện ra hai chân đều tê cứng vì ngồi xổm quá lâu.

Huyền Hấn nằm nhắm mắt tĩnh dưỡng, Tịch Hề xoa xoa mắt cá chân phía dưới, ngồi bên cạnh nam tử, lấy tay áo lau chùi sạch sẽ vết máu, mùi tanh của máu nàng vô cùng quen thuộc nhưng cũng là mùi nàng muốn tránh nhất.

Vừa mới qua một tuần trà, đôi mắt như chim ưng liền mở ra lần nữa. Tịch Hề nhìn thấy Huyền Hấn đã tỉnh dậy, vội vã đi tới, "Khá hơn một chút không?"

Khóe miệng Huyền Hấn khẽ động, miệng lưỡi khô cứng, "Đau."

Tịch Hề ngẩn người, thần sắc từ lo lắng đột nhiên trong nháy mắt trở nên mừng rỡ, "Thấy đau là chuyện tốt, mặc dù độc chưa tan nhưng mà cánh tay đã có cảm giác, có khả năng hồi phục được."

"Nhưng vẫn đau." Nam tử đưa mắt liếc nhìn nàng, đồng tử âm trầm vô cùng thâm thúy.

Tịch Hề sờ bên hông, trống rỗng không có gì, "Lúc ra khỏi cửa vội quá, trên người không mang theo thuốc giảm đau."

"Cánh tay đau."

Ai đó vẫn tiếp tục dây dưa, vốn dĩ không muốn bỏ qua. Tịch Hề lấy chăn từ trên xe ngựa xuống đắp lên người Huyền Hấn, gió đêm giá rét lạnh thấu xương, thanh kiếm mang theo khiến cơ thể đau nhức, "Bây giờ người chàng đang thấy không khỏe, nghỉ ngơi một lúc, chúng ta lập tức lên đường."

Tịch Hề không dám cử động mạnh, co rúc người lại một góc, Huyền Hấn dang cánh tay ra, đặt phía gáy nàng, cả người theo đó mà dính sát lại, "Đau."

Nam tử vẫn cố chấp kêu một tiếng, Tịch Hề quay đầu lại, đôi mắt rủ xuống nhìn về phía nam tử, "Gia, cuối cùng chỗ nào trên người chàng đau?"

Huyền Hấn nghe thấy vậy, nơi sâu thẳm màu đen trong đáy mắt rõ ràng tối lại. Tịch Hề hiểu rõ, người nam tử này, miệng thì kêu đau nhưng nguyên nhân cũng không phải vì vết thương trên cơ thể. Mỗi chữ, mỗi câu nói của Như Phi, sợ rằng đã rạch ra vết thương trong lòng, khắp nơi đều thấy đau, khó mà lành lại.

Gió đêm xuyên rừng thấu lá, âm thanh gào thét rất bi thương.

Bàn tay nhỏ bé lau gương mặt của nam tử, tướng mạo tuấn tú mỹ lệ, lông mày lưỡi mác vô cùng phù hợp, mặc dù có một mảnh tóc bạc thẳng như tuyết. Nàng tuyệt đối không tha thứ cho người khác coi hắn như yêu ma. Hắn cũng là người phàm giống như người khác, cũng có máu, cũng có thịt.

Người bị ôm chặt, Huyền Hấn tựa như đã ngủ, đôi mắt khẽ khép hờ, tiếng hít thở trầm ổn, đều đặn. Tịch Hề không dám ngủ, đôi mắt mở to, sợ có chút động tĩnh.

Gương mặt tuấn tú, điềm tĩnh đặt trên đỉnh đầu nàng. Vài giọt nước theo gân lá từ từ rơi xuống, hai tay Tịch Hề ôm lấy hai đầu gối, cụp mắt liếc nhìn Huyền Hấn, nếu như hắn có thể giữ như vậy thì tốt biết mấy, nam nhi như vậy không nên kêu đau.

Ánh mắt cũng dần bình tĩnh, Huyền Hấn mở mắt ra, thấy nàng không chớp mắt nhìn mình, "Ngủ một lát đi."

"Thiếp không mệt." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay đi, hốc mắt hơi ửng đỏ vì mệt mỏi. Huyền Hấn thấy vậy, cánh tay vòng qua, ôm nàng trong lồng ngực, "Nàng ngủ một lát đi, đợi đến trời sáng, chúng ta lên đường."

Tựa vào khuỷu tay của nam tử, dù an lòng nhưng Tịch Hề vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, vẫn lo sợ đám lính truy đuổi chạy tới. Mưa phùn lất phất, nước mưa xuyên thấu qua những tầng mây, thấm vào tầng tầng lớp cành lá phía dưới, lúc rơi xuống người hai bọn họ, chỉ còn một đám hơi nước mỏng manh, nhẹ nhàng đọng trên khuôn mặt, không lạnh lẽo mà hết sức khoan khoái. Ngọn lửa mới dập tắt một lần nữa được thắp lên, hiện rõ vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề, Huyền Hấn đưa mắt nhìn, nàng lúc này đẹp hơn nhiều so với những nữ tử chỉ son son phấn phấn.

Lúc nụ hôn khẽ khàng rơi vào cánh mũi của nàng, Tịch Hề nhìn yết hầu nam tử chuyển động, trong lòng liền hoảng hốt, hai tay đặt trước ngực nam tử, dùng sức đẩy ra. Cơ thể Huyền Hấn vốn đã yếu, chịu chút lực tác động khiến cho toàn bộ người ngã xuống đất, không bò dậy nổi.

"Gia..." Tịch Hề kinh sợ, vội vàng tiến lên đỡ.

"Nàng muốn cho ta chết sao?" Đôi lông mày của nam tử xoắn lại, giọng không vui, mới đụng có một cái, làm sao biết nàng lại có phản ứng lớn như vậy.

"Thật xin lỗi." Tịch Hề kéo cánh tay nam tử, muốn dìu nam tử đứng lên, "Thiếp có thói quen, không để cho người khác lại gần."

"Thói quen này không tốt." Huyền Hấn nhân cơ hội, đè nàng xuống phía dưới, "Ta với người khác không giống nhau, biết không?"

Tịch Hề không dám cử động nữa, mặc cho nam tử đè xuống, sức nặng toàn thân của nam tử đặt trên người nàng, thấy nàng khẽ gật đầu, rồi lại mở miệng hỏi, "Làm sao không giống nhau?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đặc biệt đỏ bừng vì cảm giác khó chịu trước ngực. Hồi lâu sau, nàng tự đáp lời, "Bởi vì người là Gia..."

"A..." Một lời còn chưa nói hết, dưới cổ đã truyền đến cảm giác đau nhức, da thịt trắng nõn bị hôn thành vết đỏ hồng, lực đè phía trên người nàng cảm giác càng ngày càng nặng, sắp tắt thở. Phía cần cổ chợt lạnh, trong chớp mắt đôi môi đã bị phong kín. Cảm giác ấm áp thuận lợi truyền vào trong khoang miệng của nàng, đầu lưỡi nóng rực muốn thu về lại bị nam tử khẽ cắn, không chịu buông.

Y phục bị cởi bỏ, suy nghĩ trở nên trống rỗng, Tịch Hề có phản ứng đầu tiên, cố gắng vùng vẫy, thở dốc, "Gia, có người nhìn thấy."

Dưới chăn hai người đang quấn quýt, lúc cúi người, thân thể cường tráng trên ngực nàng không tì vết. Đôi mắt Tịch Hề ngắm nhìn phía dưới, chỉ thấy cơ bụng của nam tử, dục vọng nơi bụng dưới sục sôi. "Tịch Hề, chuyện nam nữ cần phải vui vẻ."

Tịch Hề nhớ tới đau đớn của lần đầu tiên, ký ức trong đầu như xé tan rồi lại hợp lại, hai đầu gối Tịch Hề khép lại, không tin tưởng.

"Chúng ta thử lại một chút." Phần phía dưới cơ thể của nam tử sát lại gần, lời nói trong miệng như đầu độc bên tai nàng, "Hãy mở chân ra."

Chạm đến ánh mắt ẩn nhẫn của nam tử, Tịch Hề kéo chăn đắp lại cho cả hai, không để lộ khuôn mặt, hai đầu gối từ từ mở ra. Một tay Huyền Hấn chống đỡ bên cạnh nàng, bàn tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở lại, hướng nhìn mình, "Lại mở ra chút."

Lúc tiến vào, nàng cũng biết mình bị lừa, không ngờ vẫn đau, đau đến mức toàn thân nàng trở nên cứng ngắc, hai chân theo bản năng khép lại, trên trán Huyền Hấn đầy mồ hôi lạnh, người cúi xuống nói nhỏ bên tài nàng, "Thả lỏng một chút, lập tức sẽ ổn."

Thuận theo động tác luật động, Tịch Hề lần đầu tiên nếm trải chuyện đó, nàng suy nghĩ, Huyền Hấn không lừa gạt nàng, mặc dù có khó chịu nhưng sau đó là hoan lạc cực điểm. Tiếng thở gấp vang lên, toàn bộ người nhẹ bỗng giống như đắm mình trong đám mây, đôi môi nhỏ nhắn không biết hé mở từ lúc nào, đôi mắt mơ màng đê mê, giọng nói vỡ tan, đôi gò má kiều mị đỏ ửng, động tác Huyền Hấn mạnh mẽ, hoàn toàn không bị khống chế, hắn không muốn nàng chỉ nhớ đến những đau đớn trong cuộc đời này.

Trong đêm mưa gió như vậy, Huyền Hấn đột nhiên nhớ tới lần buông thả đêm đó, nếu không phải thân thể hắn bị khống chế, hắn sẽ không động vào a hoàn tới đưa thuốc Ngay lúc mở cửa điện đi ra ngoài, hắn rõ ràng nhìn thấy tóc a hoàn đó trở nên bạc trắng, hơn nữa cả cơ thể dều biến đổi, dáng vẻ già yếu, khô héo, tiều tụy.

Động tác bên hông đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn xuống nữ tử phía dưới, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp khép hờ, bên gò má đã thấm đẫm mồ hôi, "Tịch Hề, đã tới....chưa?"

Nàng hiểu hàm ý trong lời nói của nam tử, ngượng ngùng gật đầu.

Huyền Hấn đẩy người ra, nằm nghiêng bên cạnh Tịch Hề, hơi thở nóng bỏng, khiêu khích kề bên tai nàng. Huyền Hấn cũng không thoải mái, ngược lại còn khó chịu.

"Ta còn không có..."

Miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ mở, không biết tại sao Huyền Hấn lại dừng lại. Huyền Hấn nhẹ nhàng đỡ nàng ôm lấy trong vòng tay, nhẹ nhàng xoa bóp phía sau, lần mò phía dưới cơ thể. Tịch Hề kinh hãi, sắc mặt đỏ ửng, ngay cả đôi mắt cũng trở nên phiếm hồng, hai cánh tay lại một lần nữa đè nàng xuống phía dưới, động tác bên hông bên tay nàng đung đưa, tiếng nam tử thở dốc càng lúc càng vang lên nặng nhọc, cánh tay thu lại càng lúc càng chặt chẽ, hung hãn ôm cơ thể gầy yếu của nàng giam cầm trong lồng ngực.

Huyền Hấn "muốn" nàng, nhưng không thể thực sự "yêu" nàng vì cơ thể đã định trước không thể mang lại cho nàng sự hòa hợp thật sự. Ân ái mây mưa, bọn họ có thể cho nhau một chút giây phút vui vẻ, nhưng cuối cùng cũng không thể giao hòa trong niềm hạnh phúc tột độ.

(*) Vu Sơn Vân Vũ - điển cố: Vu-sơn là tên núi ở phía Đông huyện Vu Sơn tỉnh Tứ Xuyên. Vua Sở Tương Vương du hành đến núi Cao Đường, đêm nhà vua mơ thấy giao hoan với một cô gái đẹp. Nhà vua hỏi nàng là ai? Người con gái đó nói rằng: Thiếp là thần núi Vu Sơn, sớm làm mây, tối làm mưa ở Dương Đài. Từ đó từ "Mây mưa" thường được dùng chỉ sự giao hoan. "Vu san" (non Vu) chỉ nơi chốn giao hoan.

Không chút hồi đáp, sự yên tĩnh một lần nữa lại được khôi phục. Nước mưa theo cành lá rơi xuống, từng hạt, nhẹ rơi trên trán của Tịch Hề. Khuôn mặt nóng ran đã dịu đi, nàng xoay người nhìn lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Huyền Hấn, trong đáy mắt sự nhiệt tình vẫn còn chưa hoàn toàn lụi tàn.

"Tịch Hề," Bàn tay Huyền Hán chạm nhẹ bên tai nàng, những lời nói thành khẩn đến khóe miệng rồi lại bị nuốt trở về, "Ngủ một lát đi."

Tịch Hề tựa đầu vào trong lồng ngực Huyền Hấn, từ đầu đến cuối trong lòng thấy không yên tâm, "Gia, trở về Ngũ Nguyệt Minh, sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng ta sao?

"Hôm nay, đất nước đang trong tình thế hỗn loạn, Tam Hoàng tử và Thái tử đều khao khát có được giang sơn, hắn sẽ không tùy tiện xuất binh vào lúc này." Ngón trỏ Huyền Hấn quấn lọn tóc của nàng kéo kéo lên, "Lần này không trừ khử được ta, e rằng hắn ta sẽ không từ bỏ ý định, cuộc sống sau này, sợ rằng khó được bình an."

"Thiếp không nghĩ rằng Gia sẽ như Hoàng tử." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề ngước lên, trong lòng hoảng thốt vẫn còn chưa tiêu tan.

Một tay Huyền Hấn ôm lấy nàng, trán tì vào sau gáy, "Nhưng đối với hắn, ai hắn cũng muốn trừ khử sau đó sẽ nhanh chóng đến lượt Hoàng tử."

"Gia, chúng ta bỏ đi thật xa được không?" Tịch Hề nhìn đôi mắt đen như mực của nam tử, không tự chủ được mà thốt lên, nếu như Huyền Hấn đồng ý, nàng sẽ tuyệt đối không chút nghi ngờ, sẽ nắm tay nam tử đi thật xa, thật xa.

Tịch Hề liếc nhìn Huyền Hấn, vô cùng hoảng hốt, thiếu chút nữa thì thốt lên. Nàng nhìn thấy hai mắt Huyền Hấn cụp xuống, nằm lại chỗ cũ, "Tịch Hề, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ như vậy."

"Ai?" Tịch Hề nín thở hỏi lại.

"Tất cả những người muốn trừ khử ta. Một người ta cũng không buông tha." Âm thanh tràn đầy sát khí, người nam tử này, cuối cùng trong lòng tràn đầy sự tàn nhẫn, bốn mắt chạm nhau, ở trong mắt năm tử, Tịch Hề nhìn thấy dã tâm thoáng hiện lên rồi lại biến mất. Nếu như đặt vào địa vị của nàng, có lẽ nàng cũng hành động như vậy, máu mủ tình thâm nhưng vì quyền lực phân tranh mà tàn sát lẫn nhau.

Trong không khí, hứng thú sắc dục từ từ nhạt nhòa, sau đó đầu óc trở nên sáng suốt, quay về với thực tại.

"Hoàng thượng vì sao lại bỏ rơi người ở ngoài hoàng cung?"

Gương mặt tuấn tú của Huyền Hấn hiện lên nét hung ác, xoay mình nằm xuống, xung quanh đám cỏ làm đệm bị đè xuống có mùi thơm thoang thoảng, "Nếu như không có Mịch Nương, ta đã sớm chết rồi."

"Lão Thái Quân?" Tịch Hề nhớ tới người phụ nữ vừa trang trọng, nghiêm túc kia, hóa ra đó là Mịch Nương.

"Mịch Nương là nhũ mẫu của ta, năm đó, mẹ ta mang thai, hoàng đế bãi triều, mời tới một tên vu sư (*), hắn nói phía trên điện Kim Loan có điều gì đó khác thường, nhìn mây đen cuộn trào mãnh liệt nên nghi ngờ trong bụng mẹ ta là yêu nghiệt." Mắt Huyền Hấn nhìn trăng sáng, bên trong đôi mắt phượng dài trào ra vẻ hiu quạnh, "Vu sư nói, thai nhi trong bụng là song thai, lớn ra đời trước sẽ trở thành yêu ma, mà bé...thì...." Nam tử dừng lại, không kể tiếp câu chuyện, mà chuyển giọng nói, "Bé...chính là Điện Trạch."

(*) phù thủy

Tịch Hề kinh hãi, nuốt những lời muốn nói xuống cổ họng, dịch người nằm xuống phía trước Huyền Hấn.

"Không lâu sau, mẹ ta quả thật sinh hạ một cặp song sinh, mà ta lúc mới sinh, theo như lời Mịch Nương, ánh mắt có màu tím. Ông ta liền cho rằng ta là yêu nghiệt, cần phải nhổ cỏ tận gốc, nhờ có Mịch Nương không màng sống chết, cùng mấy người tâm phúc cả đêm đưa ta và Điện Trạch xuất cung, lăn lộn bôn ba khắp chốn. Tìm được ông ngoại ta, cũng chính là Ngũ Nguyệt Minh, minh chủ đời trước." Giọng Huyền Hấn trong trẻo, lạnh lùng mà hờ hững. Khi nhớ về bầu trời đêm ấy, giống như

âm thanh êm dịu khi gảy đàn cầm sắt vậy. "Cho đến khi sau khi ta lớn lên, ông ta mới biết chúng ta rốt cuộc vẫn ở bên trong Ngũ Nguyệt Minh. Bây giờ, Ngũ Nguyệt Minh thống lĩnh toàn bộ võ lâm, ông ta muốn xử lý nhưng có dã tâm mà không đủ tài lực. Hơn nữa, Tam Hoàng tử và Thái Tử cùng đấu tranh trong sáng ngoài tối, ta cho rằng ông ta đã sớm vứt bỏ ý định này."

Tịch Hề không khỏi than thở, từ trong thâm tâm có thêm mấy phần nể trọng đối với Lão Thái Quân.

"Hoàng Đế hồ đồ như vậy, lại tin tưởng câu chuyện hoang đường của gã vu sư." Tịch Hề tức giận không ngừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền."

"Đó không phải là chuyện hoang đường." Huyền Hấn nhìn thấy động tác của nàng, đôi môi mỏng nhẹ giọng."Ta chính là yêu nghiệt."

"Hơi thở phát ra trong cuống họng, hốc mắt Tịch Hề có chút chua xót, đột nhiên tiến lên phía trước, hai tay kéo lấy miệng nam tử, "Nàng làm gì vậy?" Huyền Hấn khó hiểu, gương mặt tuấn tú quay đi.

"Thiếp nói rồi, nếu ai còn dám nói đến hai chữ yêu nghiệt, thiếp sẽ rút đầu lưỡi của người đó." Hai tay nàng giữ khuôn mặt tuấn tú của nam tử, "Lè lưỡi ra, thiếp muốn rút lưỡi đi."

Trên mặt vẻ buồn bã an đầu đã biến mất, chỉ thấy nam tử áp sát lại gần, đầu lưỡi gợi mở đôi môi của nàng, thăm dò, "Rút không bằng cắn, nàng cắn đi."

Tịch Hề đỏ mặt, giọng nói mơ hồ từ khóe miệng vang lên, đùa nghịch trong vài phút, Tịch Hề sợ người nam tử không chịu nổi, thuyết phục Huyền Hấn ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Răng môi vẫn còn lưu lại mùi hương, đầu lưỡi bị cắn có chút đau, Tịch Hề thấy sắc trời vẫn còn sớm, liền khẽ khàng đứng dậy, chuẩn bị đi tìm chút thức ăn, để sau khi Huyền Hấn tỉnh dậy có thể lót dạ.

Người phu xe cùng mấy tên ám vệ rất thức thời, nghỉ ngơi ở phía xa xa. Tịch Hề mặc áo khoác ngoài, lặng lẽ chìm vào trong rừng.

Lúc còn bên cạnh Cửu ca, Tịch Hề học được rất nhiều thứ, hái được chút trái cây không có độc, lấy y phục bọc lại sau đó rời đi, chuẩn bị quay trở lại. Nhưng không ngờ đi được mấy bước, một đường tấn công nhanh như gió xuất hiện phía đối diện, không chút nể nang, đánh vào nửa bên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề.

Người nàng lảo đảo, hai tay buông lỏng một chút, toàn bộ chỗ trái cây rơi xuống đất, lăn vài bước rồi vỡ vụn. "Cửu...Cửu ca?" Tịch Hề lật đật bám vào thân cây, miễn cưỡng đứng dậy. "Sau huynh ở đây?"

"Ta để cho muội trộm danh sách, không phải để cho muội ngủ cùng hắn." Lộ Thánh Tước khi bước lên phía trên, nhìn thấy dưới cổ nàng hơi ửng đỏ, dưới mặt nạ đôi mắt hung ác nheo lại.

"Huynh cũng nhìn thấy?" Tịch Hề đang đứng lên, sắc mặt nghiêm lại, cũng không tỏ ra chút ngượng ngùng.

"Như vậy tùy tiện!" Lộ Thánh Tước cắn răng, hai mắt đỏ thẫm tựa như có thể nhóm lửa.

Tịch Hề ngồi xổm xuống, muốn nhặt trái cây bị rơi xuống đất, Lộ Thánh Tước thấy vậy, tiến lên một bước, dẫm nát đám trái cây chưa kịp nhặt dưới lòng bàn chân, ngay trước mặt nàng, "Ở trong bãi đất hoang làm chuyện này mà không biết xấu hổ. Tịch Hề, sớm biết nàng như vậy, ta đã chiếm nàng trước rồi."

"Cửu Ca!" Tịch Hề buông hai tay dưới đất thu về, đứng dậy. "Ta đã hứa với huynh về danh sách đó, ta sẽ tự mình gắng sức, huynh không cần ép ta."

"Chờ muội?" Chân mày của hắn xoắn lại, "Ta đã theo sát quãng đường từ lúc ra khỏi Ngũ Nguyệt MInh, bây giờ là thời cơ tốt nhất, chỉ cần bắt Huyền Hấn lại, ta không tin hắn không ngoan ngoãn giao danh sách ra cho ta."

"Huynh muốn làm gì?" Tịch Hề nhăn mày, kéo đôi mi thanh tú xuống, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự phòng bị.

"Đừng biểu lộ ánh mắt đó, người cần phải lo lắng không phải muội." Lộ Thanh Tước tiến lên một bước, ép sán, bàn tay ồn ào chụp lấy cổ tay Tịch Hề, đẩy nàng về phía trước. "Hôm nay, ta ở trong tình thế bắt buộc."

"Không được. Như vậy, mọi cố gắng trước kia của ta đều uổng phí." Tịch Hề thật lòng muốn trì hoãn, "Huyền Hấn tính tình rất mạnh mẽ, hắn sẽ không giao ra."

"Tịch Hề, đừng ép ta nữa." Lộ Thánh Tước nổi gân xanh, giận dữ không kiềm chế được. "Ta đưa nàng tới bên cạnh hắn, không phải để cho nàng gần như phản bội."

Cơ thể bị đẩy về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt, chau mày cụp mắt, đến xem dấu vết phía sau, Cửu Ca không còn là một con người.

"Danh sách không lấy được về tay, một khi muội bại lộ....."

Sau lưng, Lộ Thánh Tước chẳng qua ép buộc nàng không ngừng đi tới chỗ Huyền Hấn đang nương náu, trong mắt của hắn, bởi vì căm ghét mà mất hết lý trí, hắn biết rõ sự do dự của Tịch Hề, duy chỉ có hôm nay, Huyền Hấn một mình ở bên ngoài, bây giờ là thời cơ tốt nhất để bắt hắn lại.