Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 6




Tối nay, Trương gia chuẩn bị rất nhiều món ngon, chỉ còn chờ tiên sinh trên học đường tới. Bát thịt hầm được đặt ở giữa bàn, biểu ca ngồi trước nuốt mấy lần nước bọt, muốn ăn vụng nhưng bị cữu nương cản lại.

Ngày bình thường cữu nương luôn dung túng biểu ca lần này lại không cho ăn vụng, mấy người còn lại của Trương gia thì mặt đều đỏ lên, ngay cả Trương phụ, Trương mẫu cưng chiều cháu trai nhất cũng không nói gì thêm.

Hôm nay người tới làm khách chính là tiên sinh dạy học, vì thế bọn họ mua thịt về để chiêu đãi, dù đây là thứ cháu trai muốn ăn nhưng trước hết cũng phải tiếp khách đã.

Diệu Diệu ngồi ngoài cửa, ôm Đại Hoàng nhìn ra phía ngoài.

Cữu nương hôm nay vui vẻ nên buổi sáng còn cho cô đồ ăn, vì thế Diệu Diệu đầu tiên là ăn thật no bụng đã. Cô có chút tò mò vị tiên sinh dạy học này, cũng muốn gặp một lần.

Tiên sinh đến hơi trễ, lúc này trời đã tối rồi, sao đầy trời, Diệu Diệu cơ hồ có thể nghe được tiếng bụng mọi người trong nhà kêu ùng ục ục. Cô sờ lên cái bụng nhỏ đã no căng, ôm lấy con chó, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, đúng lúc Diệu Diệu suýt thiếp đi, cửa viện mới xuất hiện một bóng người.

Cữu nương lập tức hưng phấn nói: "Nha đầu thúi, còn không mau đi mở cửa!"

"Ẳng ẳng!"

Diệu Diệu vội vàng đứng lên, chạy ra mở cửa lớn. Tiên sinh cầm một đèn lồng, hắn mặc y phục màu thanh sam, Diệu Diệu ngẩng đầu lên nhanh chóng nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của tiên sinh, bộ dáng rất uy nghiêm.

Tiên sinh có hơi khách khí, đứng ở cửa ra vào không bước vào trong "Xin hỏi đây có phải nhà của Trương Nhị Bảo?"

Diệu Diệu vội vàng gật đầu: "Đúng ạ" Trương Nhị Bảo chính là tên biểu ca.

Trong phòng, cữu nương đã không đợi nổi, vội vàng đi ra. Nàng ta thô lỗ kéo Diệu Diệu ra một bên, khuôn mặt tươi cười, lấy lòng nói: "Tiên sinh là tới tìm Bảo nhi nhà ta sao, mời tiên sinh vào, trong nhà đã chuẩn bị cơm tối rồi."

Tiên sinh rũ mắt xuống, nhìn tiểu cô nương suýt chút nữa đã ngã xuống đất, có chút không vui nhíu mày. Hắn lãnh đạm nói: "Không cần, ta chỉ tới nói một tiếng, ngày sau mọi người không cần cho Trương Nhị Bảo đi học nữa."

Cữu nương lập tức sợ hãi, liên mồm hỏi: "Tại sao lại không đi học nữa? Bạc chúng ta đều đưa rồi, ông nói không đi là thế nào? Tiên sinh, tương lai Bảo nhi nhà chúng ta là làm đại quan, ông đừng có ngăn cản tiền đồ của nó! Có phải là... Có phải có ai đó nói xấu gì với tiên sinh không?"

Nàng ta vừa nói xong, ánh mắt nhìn hết bốn phía, trong đêm tối đen, những thôn dân khác đều ở trong nhà, trên đường vắng tanh, không có một bóng người. Ánh mắt cữu nương nhìn khắp bốn phía rồi rơi xuống người Diệu Diệu.

Lông mày nàng ta lập tức dựng thẳng lên, Diệu Diệu thấy ánh mắt hung ác của nàng ta liền vội vàng chạy đi, Đại Hoàng sủa gâu gâu rồi đi theo phía sau cô, cữu nương còn muốn đuổi theo lại bị tiên sinh cản lại.

Trong phòng, cữu cữu cùng gia gia, nãi nãi cũng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài liền mò ra.

Cữu cữu trấn định nói "Tiên sinh, có lời gì thì cứ vào trong phòng rồi nói."

Cữu nương cũng lấy lại tinh thần: "Đúng vậy a đúng vậy a, đã trễ thế này, tiên sinh không bằng ngồi xuống ăn một bữa cơm đã, có chuyện từ từ nói, nhất định là có hiểu lầm."

Tiên sinh nhíu mày, giương mắt thấy Trương Nhị Bảo thò đầu ra ngoài, sự khó chịu càng nặng hơn. Hắn liền gật đầu đồng ý, thuận lời của mọi người đi vào. Diệu Diệu theo ở phía sau chạy ra, cô không đi vào, đành đứng ở cửa nhìn lén.

Cữu nương ân cần xơi cho tiên sinh một bát cơm, lại gắp cho mấy miếng thịt thơm phức.

Tiên sinh không nhúc nhích, nói thẳng: "Từ khi Trương Nhị Bảo nhập học đến nay, ngoại trừ mấy ngày đầu coi như là an phận, về sau thì luôn trốn học, không những như thế, nó còn lừa gạt để trộm tiền của bạn học, ở bên ngoài gây chuyện thị phi, mấy lần có người tới cửa tìm việc, làm chậm trễ việc học của người khác, càng tệ hơn là còn không lễ phép, thê tử ta thấy thế liền nhẹ giọng khuyên bảo nó học hành tử tế, thế mà nó lại dám ra tay đánh thê tử ta! Chốn học đường của ta không chứa nổi Trương Nhị Bảo, còn xin chư vị tự mình quản giáo lại!"

Hắn nói xong, đứng dậy phất tay áo rời đi.

"Tiên sinh, tiên sinh!" Cữu nương vội vàng chạy ra ngăn người lại: "Bảo nhi nhà ta luôn ngoan ngoãn nghe lời, cái này nhất định là có hiểu lầm. Bảo nhi mỗi ngày đều đi học đầy đủ, sao có thể nói là trốn học? Lại nói, nó mấy hôm trước đây còn hỏi xin ta bạc, nói là muốn đi mua sách đọc, nó cố gắng nhiều như thế đều là vì tương lai mà!"

Tiên sinh hất tay ra, chỉ vào Trương Nhị Bảo: "Các người tự đi mà hỏi nó đi!"

Biểu ca còn đang len lén đưa tay vào bát, bị mọi người nhìn lại, tay cầm miếng thịt run rẩy liền rơi vào mâm.

Cữu nương vội vàng kéo cậu ta: "Bảo nhi, tự con nói đi."

Nhị biểu ca rụt rụt đầu: "Nói... Nói cái gì..."

Người Trương gia cuối cùng cũng hiểu, vừa thấy bộ dạng này, sao còn không rõ ràng chứ. Cữu nương lập tức kéo tiên sinh: "Tiên sinh, Bảo nhi biết sai rồi mà, xin ông bỏ qua cho nó lần này, Bảo nhi luôn muốn học hỏi, tương lai sẽ trở thành đại quan a! Chúng ta đưa bạc, bạc đều cho, nó nhất định phải được đi học!"

Tiên sinh đã sớm chuẩn bị, từ trong ngực lấy ra một túi tiền, vứt xuống ngực của nàng ta. Cữu nương luống cuống cầm lấy, tiên sinh thừa cơ rời đi.

Nhưng người Trương gia sao chịu để yên như vậy.

Diệu Diệu rụt rụt đầu, chạy về phòng của mình, vỗ bụng nhỏ, may mắn nghĩ: May mà tốt nay tiên sinh tới muộn, bằng không cô sẽ lại bị bỏ đói mất.

Diệu Diệu đang nằm trên giường gỗ thì nghe thấy tiềng ồn ào ngoài cửa sổ, cô cố nhắm mắt lại nhưng có vẻ người Trương gia vẫn còn lôi kéo bên ngoài.

Diệu Diệu lại bò lên.

Cô mở cửa sổ, nhìn thoáng qua nhà chính, Diệu Diệu đưa tay đẩy Đại Hoàng, mắt nó đen nhánh lại ướŧ áŧ nhìn lại.

"Đại Hoàng." Diệu Diệu nói: "Đi giúp tiên sinh."

Đại Hoàng sủa mấy tiếng rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

Thân thể của nó lẩn vào trong bóng tối, lặng lẽ đến gần nhà chính, nhân lúc mọi người không để ý bỗng sủa to "Gâu gâu gâu ẳng ẳng!" khiến tất cả mọi người giật nảy mình, ngay cả mấy người cữu nương cũng vô thức buông lỏng tay.

Nhân cơ hội này, tiên sinh lập tức thoát thân, cầm theo đèn lồng vội vàng chạy đi. Mắt thấy ánh đèn dần biến mất, Diệu Diệu mới gọi Đại Hoàng về.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả cữu nương lúc này cũng không còn sức mà đi đánh mắng Diệu Diệu. Tiên sinh đi rồi nhưng tiếng ồn ào trong Trương gia thì đến tận nửa đêm mới dứt.

Hôm sau, Diệu Diệu làm gì cũng đều phải cẩn thận.

Mặt cữu nương đen sì, cô làm gì cũng cố soi mói, lúc nhóm lửa nấu cơm thì bị nàng ta mắng là lãng phí củi, nóng nảy một tí là lại ra tay, nếu không phải là Diệu Diệu nhanh chân thì chỉ sợ đã bị ăn mấy cái tát rồi. Cả ngày hôm nay, khắp Trương gia đều bao phủ một bầu không khí u ám, tin Trương Nhị Bảo bị đuổi học truyền khắp làng khiến đại biểu ca đang ở trên thị trấn cũng phải chạy về.

Diệu Diệu ôm Đại Hoàng ngồi ngoài cửa, nghe thấy người Trương gia ngồi chung một chỗ phàn nàn với nhau.

"Tiên sinh kia thật quá ỷ thế hiếp người, bạc chúng ta đều giao rồi, Bảo nhi cũng chăm chỉ đọc sách, vậy mà lại cứ bắt Bảo nhi thôi học!" Cữu nương phàn nàn: "Ngày sau nếu làm chậm trễ đường công danh của Bảo nhi thì hắn bồi thường nổi sao!"

Đại biểu ca hỏi: "Lời tiên sinh nói có phải là thật? Nhị Bảo thật sự trốn học?"

Nhị biểu ca ấp úng: "Cái này... Đi học có ích gì chứ?"

Cữu nương vội hỏi: "Trước đó vài ngày, con không phải còn muốn mua sách đọc sao?"

Nhị biểu ca nói: "Không có mua, nương à, người không biết đâu, mấy hôm trước người ta có bán một loại điểm tâm ăn rất ngon, bạc người cho con cũng chỉ đủ mua một khối nhỏ xíu. Nương, con về sau không muốn đi học, đọc sách làm gì chứ."

Cữu nương vừa buồn vừa hận: "Chúng ta bỏ ra nhiều bạc như vậy để con đi học, còn không phải là vì để tương lai cho con làm đại quan sao! Con ngốc quá đi mất, làm đại quan còn không tốt sao?"

Diệu Diệu nghe xong ánh mắt sáng lên, hỏi nhanh: "Biểu ca không được đi học, vậy đồ của nương có thể mua về không?"

Cô vẫn luôn nhớ rõ, cữu nương bán đồ đạc của nương, nói là muốn mua sách cho biểu ca. Bây giờ sách thì không thấy, chỉ biết toàn bộ điểm tâm đều rơi vào bụng biểu ca rồi. Diệu Diệu nghĩ ngày nghĩ đêm, chỉ mong vừa mở mắt, những vật kia sẽ trở lại.

"Mau mau cút, xú nha đầu, có chuyện của ngươi sao!"

Diệu Diệu lại rụt đầu về.

Cữu cữu nói: "Nếu không thì thử đi xin tiên sinh xem."

Cữu nương: "Xin, tối hôm qua chúng ta còn xin ít sao? Tiên sinh chính là quyết tâm không đồng ý."

Trương phụ: "Chúng ta còn nhiều bạc không? Tiên sinh dù sao cũng phải nhìn bạc chứ?"

Cữu nương: "Nhà chúng ta nào có nhiều bạc như vậy?"

Trương mẫu: "Đồ của Tú Nương đâu? Ngươi còn giữ không đấy?"

Cữu nương: "Nàng ta nhiều đồ như vậy nhưng có thể góp được bao nhiêu bạc? Cho Đại Bảo chút tiền để kiếm một công việc đã tốn không ít, bây giờ lại lo cho Nhị Bảo đi học cũng tiêu rất nhiều, bây giờ còn cả chi tiêu trong nhà nữa, đã sớm xài hết rồi."

Cữu cữu nói: "Nàng ta không phải còn một cái vòng ngọc sao? Nhìn có vẻ rất đắt tiền, bán nó đi."

Diệu Diệu trừng to mắt, đứng lên: "Không được! Không thể bán!"

Diệu Diệu biết cữu cữu nói là cái gì. Nương có một cái vòng ngọc rất đẹp, ngày bình thường đều không nỡ đeo, giấu rất kĩ, thỉnh thoảng chỉ lấy ra ngắm. Nương nói, đó là đồ mà phụ thân để lại.

Nhưng nương không còn nữa, Diệu Diệu lại chưa từng thấy qua.

Mọi người lúc này mới phát giác cô đang ở bên cạnh nghe lén, cữu nương giận tái mặt, cầm lấy cái chổi đánh: "Cút! Nha đầu chết tiệt, ngươi chen miệng cái gì!"

Diệu Diệu chịu một chổi của nàng ta, lớn tiếng nói: "Đó là đồ mà phụ thân để lại cho nương!"

"Nương ngươi là người Trương gia chúng ta, đồ gì tốt của nàng ta cũng đều thuộc về Trương gia!" Cữu nương tức giận, lúc này đập mấy cái lên người cô: "Phụ thân ngươi, phụ thân ngươi, ngươi lấy đâu ra phụ thân, phụ thân ngươi đã sớm chết rồi!"

"Nương ta nói, phụ thân sẽ trở lại đón ta!" Diệu Diệu nghẹn đỏ mặt, đứng thẳng lưng, thân thể nho nhỏ kiên định, lớn tiếng nói: "Nương nói, phụ thân là đại tướng quân, chờ Diệu Diệu trưởng thành, người sẽ đến đón ta cùng nương đi!"

Cữu nương cười lạnh không thôi: "Đại tướng quân? Lời này nói ra ngoài, ai sẽ tin? Đại tướng quân nhà người ta có thể để mắt đến nương ngươi sao? Nương ngươi chính là bị người ta lừa đến thất thân, cũng làm mất hết mặt mũi Trương gia, ta thấy dù ngươi có phụ thân thì hắn cũng đã chết rồi!"

Lúc mới đầu bọn họ cũng tin Trương Tú Nương, ai bảo Trương Tú Nương cầm về một cái vòng ngọc đẹp như vậy, còn tốt hơn cả mấy trăm lạng bạc ròng, bọn họ nghĩ Trương Tú Nương đã leo lên được chỗ quý nhân nào đó. Nhưng Trương Tú Nương dù thế nào cũng không chịu nói ra tên nam nhân kia, mà mấy năm nay không có tin tức, nói là muốn lên kinh thành tìm người, nhưng ngay cả Thanh Châu còn không ra được, chỉ có thể chạy trở về. Đến lúc bụng Trương Tú Nương càng lúc càng lớn, ngay cả con hoang cũng sinh ra, bọn họ mới biết mình bị lừa!

Nào có quý nhân gì, nói không chừng là một tên lưu manh chơi bời lêu lổng trong nội thành lừa mất, cái vòng tay kia chắc cũng là trộm được!

"Không phải đâu!" Diệu Diệu lớn tiếng phản bác: "Phụ thân ta không chết! Người vẫn đang đi đánh trận!"

Cữu nương cười một tiếng, người Trương gia ai nấy cũng đều thần sắc lạnh lùng.

Diệu Diệu nắm chặt nắm đấm "Là thật!"

"Phụ thân ta là đại tướng quân, người đi đánh trận, hiện tại đã đánh xong, không lâu nữa sẽ trở về tới đón ta!"

"Mẫu thân của ta nói với ta, nương sẽ không gạt ta!"

Cữu nương cười ha ha một tiếng: "Phụ thân ngươi nếu là đại tướng quân, vậy phụ thân ta chính là thần tiên trên trời!"

Nàng ta kéo cổ áo Diệu Diệu, mặc kệ Diệu Diệu giãy giụa như thế nào, thẳng tay ném người ra ngoài.

Diệu Diệu lộn nhào trên mặt đất một vòng, mặt xám mày tro bò lên, giống như một viên đạn xông vào trong nhưng cữu nương đã đóng cửa lại, nhốt cô ở ngoài.

Diệu Diệu nắm chặt nắm đấm, đập cửa liên hồi, lớn tiếng hét: "Đó là đồ phụ thân cho nương, các người không thể bán!"

"Cữu nương! Cữu nương! Người mau mở cửa đi!"

"Phụ thân ta thật sự sẽ đến đón ta mà! Cữu nương!"

"Hu hu..." Diệu Diệu dựa vào cửa ngồi trượt xuống, lau nước mắt: "Chờ phụ thân trở về... Phụ thân ta thật sự sẽ trở lại... Ô ô ô..."

Giọng cữu nương cách cánh cửa truyền ra: "Nếu ngươi có phụ thân thì sẽ không quan tâm hai mẫu nữ ngươi như bây giờ sao?"

"Còn đại tướng quân kia chỉ là giấc mơ do mẫu thân ngươi thêu dệt thôi!"