Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phụ Sinh

Chương 65





Trấn nhỏ Hồng Quang nằm ở ngoại ô phía tây thành phố U, diện tích hai trăm mẫu, tiếp giáp vành đai cao tốc Đông Lâm thành phố U, phía bắc có bến cảng vận chuyển hàng hóa, đi lại thuận tiện, phong cảnh hợp lòng người, thời điểm vừa khánh thành được quảng cáo hết sức khoa trương rầm rộ, thậm chí còn được đặt cho biệt danh "Ngôi làng cổ tích Giethoorn của phương Đông".

Cầu nhỏ suối chảy biệt thự lớn, đúng là thiên đường của người giàu có.
Kết quả mới mấy năm, chủ nhân nơi đây lại chết ở nhà riêng do một trận hỏa hoạn khó lí giải.

Boss chết rồi còn chưa tính, một năm sau phó chủ nhân cũng chết do tai nạn xe cộ.

Cả người và xe đều bị thiêu rụi bên đường.
Chưa hết, trấn nhỏ Hồng Quang sau đó bắt đầu liên tiếp xảy ra hỏa hoạn.

Đầu tiên là vật liệu xây dựng chất đống dưới trời khô hanh bén lửa, sau đó là xe chở xi măng nổ tung, rồi thì giàn giáo thi công sơ sài bốc cháy,...!Mặc dù đều là chuyện nhỏ, cũng không ai bị thương nghiêm trọng gì, nhưng trong vòng một năm mà xảy ra nhiều chuyện nối tiếp như vậy cũng không khỏi khiến người ta e sợ.

Sau khi bị giới truyền thông để ý và phanh phui, dần dần, bất động sản cũng ế hàng, giá cổ phiếu ngã nhào, dây xích tài chính theo đó mà gãy vỡ, trấn nhỏ Hồng Quang cứ như vậy mà rơi tự do, tuyên bố phá sản.
Công ty bất động sản đã đóng cửa, ấy nhưng hỏa hoạn thì vẫn chưa dừng lại, những năm tiếp theo, trấn nhỏ Hồng Quang hết lần này đến lần khác lên đầu báo, hôm nay nổi lửa, ngày mai thì du hồn, sự kiện kì lạ chồng chất không ngừng khiến cho dân chúng hết sức kinh hãi.

Thậm chí đến hiện tại không một ai dám chạy đến đó, tòa nhà ma nổi tiếng này ai ai cũng đều biết.
Chuyện kì lạ gần đây nhất là vào ba tháng trước, trong trấn lại bốc cháy.

Tuy rằng lửa rất nhỏ, nghe nói chỉ có một bức tượng điêu khắc bỏ hoang của Nam Uyển bị đốt cháy thôi, nhưng li kì ở chỗ, sau khi kiểm tra người ta phát hiện ra nguồn lửa cư nhiên ở dưới lòng đất, mà thực tế không có bãi đậu xe hay kho chứa đồ ngầm nào ở đó.

Có người đoán đường ống dẫn khí gas bị rò rỉ, có người thì nói đó là một vụ đốt phá giật gân, nhưng phần lớn lại cho rằng do lực lượng bí ẩn siêu nhiên nào đó đã bắt đầu quấy phá.

Cũng không phải không có biện pháp, ngay sau khi chuyện kì lạ bắt đầu, người ta đồn rằng chủ đầu tư cảm thấy phong thủy bất động sản không đúng, sau khi điều tra nguyên nhân, cho là rất có thể do trạm biến áp lớn thứ hai ở thành phố U cách đó 15km về phía nam đã phạm vào hỏa sát.

Vì vậy cho thỉnh đại sư phá cục, kết quả là xây một cái đài phun nước lớn 20 mét vuông ở khu biệt thự cửa nam.
Bể nước trông đặc biệt thời thượng mang phong cách phương Tây, kì thực chất chứa cả đất trời.

Từ trên cao nhìn xuống chính là một đồng tiền cổ ngoài tròn trong vuông, dùng đá Thái Sơn trừ tà trấn trạch, nước chảy lưu động, điểm ba mươi sáu cốc đèn nước, sáng liên tục 24h mỗi ngày, nói là: nguồn nước chiêu tài, sáu sáu điều an ổn, giữ cho gia đình bình yên an khang, xua đuổi tà ma.
Ý tưởng thì hay như thế, kết quả lại chẳng được cái rắm gì.

Nghe nói nếu như nước trong bể dính vật bẩn thỉu gì thì ba mươi sáu cốc đèn hoa nước sẽ bị tắt, ai ngờ bao năm qua có vô số tin tức ma quái về Hồng Quang như vậy, thứ đồ chơi này vẫn kiên trì sừng sững nơi đó như lúc ban đầu, giống như ngọn hải đăng được xưng là nơi tận cùng thế giới ở Argentina kia, không bị dập tắt cũng không bị hỏng.
À, không đúng, nó đã bị hỏng một lần, có một cốc đèn bị tắt, kiểm tra thì phát hiện là do dây điện trong phòng máy bị chuột gặm.
Nên là, dân cư mạng chờ xem kịch vui nhiều năm như vậy cũng đã dần quen với việc bị đánh lừa, cũng lười để ý nữa.
Song, tâm điểm chú ý lại quay về một cách khó hiểu với sự can thiệp của công nghiệp cao đài hơn một tháng trước, dưới sự nhúng tay của Qủy Vương Miêu Lan, có tập đoàn Thiên Sơn làm chỗ dựa, chiều gió dư luận liền thay đổi chỉ trong một đêm.

Quần chúng vây xem dồn dập thổi phồng bức tranh âm phủ mở đầu hóa thật ở Hồng Quang, không quản ngươi là âm quỷ âm binh hay hồn ma gi gỉ gì gi, từ giờ hết thảy đều trở thành người làm công cho Qủy Vương sất.
Bên trên là những thông tin về bất động sản này mà gần đây Chúc Vi Tinh đã thu thập được trên mạng.

Cho dù là chính thức đưa tin, nhưng tà môn quỷ quái vẫn đầy rẫy những điều vô lí, tràn ngập những lời truyền miệng thêm mắm dặm muối hoang đường, khiến người ta không khỏi nghi ngờ có những yếu tố phóng đại quá mức chỉ để thu hút sự chú ý của công chúng.
Cho nên ít nhất tám phần mười, Chúc Vi Tinh không tin.
Cậu không tin, nhưng cũng không xem thường, Khổng Cường mời đi chuyến này rõ ràng không tốt lành gì, coi như có đủ hậu chiêu đối phó đi nữa, Chúc Vi Tinh cũng không muốn Khương Dực cùng mạo hiểm.
Rốt cục cả đoạn đường không thuyết phục được hắn, càng dùng lí lẽ, tên nhóc du côn này trái lại càng manh động hơn, mới nói một câu liền lên ga một chút, mắt thấy tốc độ xe chớp mắt đã nhanh hơn 130, Chúc Vi Tinh chỉ đành ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.
Rời khỏi thành thị phồn hoa, bọn họ đã chạy trên đường phố vắng vẻ một lúc lâu, gió đêm không thổi Chúc Vi Tinh thân chỉ khoác áo mỏng manh thành kem que được, bởi vì người phía trước đã thay cậu hứng trọn gió rét.

Khi cảm giác được cỗ máy đột nhiên giảm tốc độ, cậu ngẩng đầu, thế là hai người một xe đã đến trước một cánh cổng rộng rãi.
Những bức tường gạch đỏ được xếp gọn gàng, con đường lát gạch xám, sau cánh cổng là từng dãy vườn san sát nối nhau, biệt thự lớn, chóp nhọn, ngói xám, cửa sổ bán nguyệt, phong cách kiến trúc tiêu chuẩn Anh.

Từng toà từng toà tầng tầng lớp lớp, ngủ yên sừng sững giữa đêm sâu, tao nhã xa hoa đến không chút hơi người.
Khương Dực vẫn chưa dừng lại, tìm một con đường phụ, không cho Chúc Vi Tinh kịp chuẩn bị chút nào, trực tiếp lái vào trấn nhỏ Hồng Quang.
Trước cửa có một trạm gác nhỏ sáng mờ, nhưng bên trong không có ai, thế là hai người thuận lợi tiến quân thần tốc.
Nhận thấy bàn tay nhỏ vịn eo mình đang khẩn trương siết chặt, Khương Dực đẩy kính chắn gió lên hỏi người sau lưng: "Sợ à?"
Đang cảnh giác kiểm tra xung quanh, Chúc Vi Tinh nghe ra giọng điệu cười cợt của hắn, đảo mắt nhìn lại liền đối diện ngay nét mặt nghiêng nhàn tản của Khương Dực, lông mày cao và đôi mắt sâu thẳm không giấu được vẻ thơ ơ như mọi khi.

Quản chi chuyện ma quái âm dương, sinh vật siêu nhiên hay tội phạm truy nã, trong mắt người này, có lẽ còn không đáng để mắt hơn một cái sandwich thịt nướng, hay một trận game online đâu.
Bị bầu không khí "Thật nhàm chán, nhanh lên" này cảm hoá, tâm trạng thấp thỏm của Chúc Vi Tinh dần dần an ổn lại một cách khó hiểu, tên nhóc du côn này quả nhiên không bao giờ khiến người ta thất vọng, đánh tan lén lút, đốt cháy bóng tối, bùng nổ tia gamma sống mạnh mẽ.
Chúc Vi Tinh nói: "Không sợ."
Trong lòng thầm nhủ, một phần lớn là nhờ sự hiện diện của người trước mắt đây.
Khương Dực miễn cưỡng cho cậu một ánh mắt khen ngợi, vẻ mặt không tính là quá kém.
Khổng Cường kêu đến, lại không nói gặp ở đâu, Chúc Vi Tinh trên đường có gọi cho gã, nhưng kết quả bên kia tắt máy.

Cậu lo lắng không biết mình có bị lừa không nên chỉ đành chờ đợi ở đây, nhưng người cầm lái hiện tại không phải cậu, chỉ có thể bị Khương Dực mang theo lượn vòng quanh trấn nhỏ.
Không biết có phải do tâm lí an ổn cảm hóa hay không, càng dạo quanh càng cảm thấy trấn nhỏ ma quái bao người đồn đại này cũng không có gì ma mị kh.ủng bố, thậm chí không loang lổ cũ nát chút nào.
Lá rụng thưa thớt trên đường, ánh đèn mờ nhạt âm ấm, trong vườn cây cỏ xanh um tươi tốt, cứ như nhà nào cũng có người ở đã lâu.
"Ai đang trông coi nơi này?" Vòng qua một dãy điêu khắc đàn hạc màu sắc còn mới, Chúc Vi Tinh không khỏi nhìn chăm chú, hỏi, "Bảo vệ sao?"

Khương Dực đã sớm cởi nón bảo hiểm treo lên ghi đông, chỉ dùng một tay giữ lái, một tay kia kẹp thuốc lá thả bên mép, mặc cho xe chậm rì rì chạy về trước.
Nhả ra một vòng khói, hắn miễn cưỡng nói: "Quỷ chứ ai."
Chúc Vi Tinh trừng hắn miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Khương Dực liếc cậu: "Làm sao, mới vừa rồi còn sợ, nhanh như vậy đã đổi ý muốn ở lại à? Trên mạng không phải có cá cược sao? Tùy tiện tìm một nhà đi vào ngủ lại một đêm, ngày mai vẫn bình yên vô sự thì nó sẽ là của cậu."
Chúc Vi Tinh hỏi: "Nhà ở tặng không, anh không muốn sao?" Cá cược này cũng giả trân quá, nếu không thì chẳng phải Khương Dực đã có thể thầu hết toàn bộ cả cái trấn này luôn sao.
Suy nghĩ một chút cậu lại nói: "Nếu như là thật, thì thử ở nơi này cũng không phải là không thể." Đối với chỗ này, cậu có ấn tượng không tệ.
Khương Dực nhăn mày: "Muốn tôi cùng thử với cậu? Sau đó ở cùng nhau? Buồn nôn."
Chúc Vi Tinh: "..."
Đi loạn một vòng, đến tận đài nước bất diệt tận cùng kia cũng vẫn không thấy tăm hơi Khổng Cường ở đâu.
"Hắn lừa chúng ta?" Trở lại chỗ cũ, Chúc Vi Tinh lẩm bẩm.
"Là lừa cậu." Khương Dực không muốn chịu thiệt sửa lời.
"—— Coong...!Coong..."
Ngay vào lúc này, xa xa truyền đến hai tiếng chuông vang, nặng nề đánh động bầu không khí vắng lặng chung quanh.
Lúc bọn họ rời khỏi học viện Nghệ thuật U cũng đã gần mười giờ, đi đường cũng tốn ít thời gian, còn loanh quanh ở đây hơn một giờ.

Chúc Vi Tinh ngửa đầu nhìn tháp đồng hồ nhỏ trên tòa nhà giữa trấn Hồng Quang, hai kim chỉ thẳng tắp chồng lên nhau, không ngờ đã là nửa đêm.
Nhìn vài giây, vẻ mặt Chúc Vi Tinh bỗng nhiên biến sắc, cậu nắm chặt áo người phía trước, vội vàng nói: "Khương Dực...!Chỗ đó, anh thấy không?"
Thị lực ban đêm cấp mười của Khương Dực sao lại không nhận ra bất thường sớm hơn cậu được, nháy mắt hắn thu lại vẻ hờ hững trên mặt, nhìn theo đó, híp mắt lại.
Ánh trăng lạnh lẽo sáng tỏ, phía dưới tháp chuông kia, rõ ràng có thể nhìn thấy, có...!một bóng người bị treo ở đó!
Khương Dực vứt điếu thuốc trên tay, vặn ga, không chút do dự phóng xe về trước.
Tháp chuông của trấn nhỏ Hồng Quang là công trình tháp đồng hồ, tầng cao nhất là hệ thống điều khiển đồng hồ, các tầng dưới dùng vào mục đích khác, trong lầu có bố trí thang máy, thuận tiện cho việc di chuyển.
Có điều khi Khương Dực và Chúc Vi Tinh đến nơi, phát hiện thang máy đã không thể sử dụng từ lâu, chỉ có thể đi thang bộ.
Chúc Vi Tinh cảnh giác nhìn quanh, từ dưới lầu nhìn lên trên, bóng người đen sì trên đỉnh tháp hình như đang giãy giụa.
Vẫn còn sống?!

Chúc Vi Tinh bước tới, cậu thấy cái người lẽ ra có thể chạy mất dạng khi bị rầy lúc này lại không vội không vàng, đứng chếch phía sau cậu, như cái bóng đen sát nhân, hai tay nhàn nhã đút túi, không chút căng thẳng nào, trông mà phiền hết sức.
Chúc Vi Tinh không nhịn được mở miệng: "Trước tiên anh lên xem thử?"
Khương Dực "Hừ" một cái, còn có thời gian oán giận: "Không phải mới đây còn sợ làm phiền tôi sao? Giờ còn sai sử luôn đấy." Hành lang tối đen không thấy năm ngón tay, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được ánh sáng phát ra từ con ngươi hắn, không thể dập tắt.
Sao vẫn còn bực bội chuyện này? Đến là bất lực với cái tên này.

Chúc Vi Tinh xuống giọng: "Tôi đi không nhanh, nếu người thật sự còn sống, có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào."
Khương Dực không có nhân tính nói: "Bị treo ở đó hơn mười phút rồi mà còn vặn vẹo nhảy nhót tưng bừng thế kia, không chết nhanh vậy đâu."
Chúc Vi Tinh không có cách nào, chỉ có thể tự mình bước nhanh, vừa đi vừa thở hồng hộc, hai chân run rẩy còn phải dựa vào người sau lưng đỡ cho.
Nghĩ là bản thân đã đủ khí phách, nhưng đến tầng cao nhất, Khương Dực bỗng nhiên nhảy trước một bước, để lại Chúc Vi Tinh phía sau như bảo đừng nháo thêm rách việc, tự hắn hai ba bước đã lên đến đỉnh tháp.
Nguồn nhiệt bên cạnh đột nhiên mất đi, gió lạnh trong tháp tán loạn ùa đến, Chúc Vi Tinh mới sâu sắc cảm thấy ở sau lưng Khương Dực có bao nhiêu ấm áp an toàn.
Không hơn thua với hắn làm gì, Chúc Vi Tinh tin tưởng thân thủ cũng như năng lực phán đoán của Khương Dực, muốn đợi hắn trở về mới tự mình lên xem.
Bên tai lại bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ, phập phù trêu tức.
"—— ga ha."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, cảnh giác quay quanh, không có gì.

Trong tòa tháp tối đen chỉ có mình cậu, nào có ai khác.
Thần kinh không bởi vậy mà lơi lỏng, cậu ngưng thần tiếp tục nghe, quả nhiên, tiếng cười lại vang lên, lần này phóng đ.ãng điên cuồng, lại đặc biệt quen tai.
"A ha kaka ka ka ka..."
Chúc Vi Tinh sửng sốt, vội mở một trong các cửa sổ bên tháp nhìn lên!
Chỉ thấy một bóng người áo đỏ đang bị treo lơ lửng trên không trung bởi một sợi dây đỏ, một tay co lên trước ngực không biết ôm đồm thứ gì, tay còn lại vung vẩy lung tung, vừa vung vừa cười khằng khặc quái dị...
Người bị treo trên đỉnh tháp thế mà lại là người bị cho là còn ở trường học...!Mã Khánh!?
- ----------------------------
*Dẻ: Thiết nghĩ mình có nên đổi tên thành Sên không, đến đây, đến rồi đây, mn cuối tuần vui vẻ!!!.