Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phụ Sinh

Chương 62





Tối đến, cậu để bánh ngọt nhỏ vào túi của anh trai như thường lệ.
Giờ đây Chúc Vi Thần cũng đã quen dần với ý tốt của em trai, không như lúc đầu sợ sệt tái mét mặt mày nữa, chỉ là không nỡ ăn, thế nào cũng phải hỏi lại nhiều lần, đến khi nhận được câu trả lời bảo đảm còn rất nhiều bánh ngọt trong hộp thì mới thôi.
Chúc Vi Tinh ngồi cùng anh ở phòng khách một lúc, xem màn trình diễn trên sân khấu của OKK, hôm nay phong độ của hai vị mỹ nam mỹ nữ này không tốt lắm, đặc biệt là cậu nhóc Khải Khải, liên tục bị lạc giọng, tình cảnh có chút lúng túng.
Sau một tiếng the thé chói tai, điện thoại trong túi quần cậu bỗng rung rung.
Là một dãy số, chưa lưu tên, nhưng là người quen cũ.
Do dự hai giây, Chúc Vi Tinh chọn mở ra xem, những tưởng lại là những lời than thở phiền hà như cũ, nhưng không, ngoại trừ một đoạn tin ngắn thì còn có một bức hình được đính kèm theo.
Hắn nói: Tịnh Tịnh, đêm nay trăng rất đẹp.
Nhưng ảnh chụp lại là một mảnh tăm tối.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, phóng to, rồi lại phóng to, chỉnh điện thoại ở mức sáng nhất, sau đó...
Cậu rốt cục thấy được một bàn tay nhợt nhạt trong đó!
Tay người nọ xòe năm ngón hướng đến bầu trời, như muốn chạm đến mây trời tít trên cao kia, những ngón tay trông gầy guộc xám xịt, không có chút sự sống nào.

Màn đêm thì treo lơ lửng một vầng trăng tròn ảm đạm nhạt nhòe, xung quanh không có lấy một ngôi sao, đen kìn kịt chẳng khác nào một cái giếng sâu, khiến bàn tay kia trông giống như đang giãy giụa trên mặt nước cầu cứu vậy, sởn cả tóc gáy.
Nhưng ở phía sau bàn tay nọ, mơ hồ hiện ra bối cảnh một tòa nhà hình tháp nhọn.
Chúc Vi Tinh càng nhìn tòa nhà kia càng cảm thấy quen mắt, trong nháy mắt cậu nhớ đến bức ảnh chụp trên mạng đã xem qua, thuận lợi tìm được đối chiếu.
—— Chính là tòa nhà hình chóp ở giữa khu biệt thự của trấn nhỏ Hồng Quang?!
Chúc Vi Tinh đột nhiên đứng lên.
Chúc Vi Thần đang mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn sang cậu, anh không hiểu vì sao vẻ mặt em trai bỗng nhiên nghiêm trọng như vậy.
Chúc Vi Tinh nhìn anh trai, sau đó liếc mắt nhìn chương trình phát sóng trực tiếp trên màn hình, vẫn chu đáo lấy remote đổi sang kênh hài kịch giải trí cho anh trai.
Cậu đi ra ngoài, bước đến ban công.
Sau khi đứng ngốc ở đó mấy phút, cậu nghe thấy một trận tiếng xe máy rít gào giữa đêm đen tĩnh mịch.
Chúc Vi Tinh ló đầu ra, thấy một vệt xanh sẫm lướt qua trước tòa nhà số 6, lao nhanh như báo hoang, mạnh mẽ lao vào bóng tối phía trước.
Khương Dực ra ngoài sao?
Muộn như vậy?

Nghĩ đến Khổng Cường, Chúc Vi Tinh liếc nhìn lại điện thoại, nhíu mày.
Có một bàn tay đen đằng sau? Sức mạnh kì dị?
Mạnh Tế, Phó Uy, bản thân cậu...!những người có liên quan đều ít nhiều gặp chuyện, cậu bỗng nhiên lo lắng, nếu như Khương Dực giúp một tay, liệu có bị liên lụy không?
Chúc Vi Tinh đã không còn dễ dàng sợ hãi trước những dòng tin nhắn kì lạ từ kẻ không tên nữa, giờ phút này cậu trầm tĩnh đến lạ, nhưng cũng chính sự trầm tĩnh này khiến cậu có ảo giác như đang đứng trên bãi biển nhìn con sóng dần rút đi.

Cảm giác này, càng ngày càng lan man như thế, ai dám chắc đây không phải dấu hiệu của một cơn sóng thần khủng khiếp sắp đến?
Suy đoán này khiến Chúc Vi Tinh không khỏi bất an.

Sau khi nghĩ thật kĩ, rốt cục cậu quyết định tìm tới một người trong danh bạ điện thoại, bấm gọi.
"Xin chào, anh cảnh sát Tiểu Trương, xin lỗi đã muộn như vậy còn quấy rầy, tôi có chút chuyện muốn nói với anh..."
Đứng ngoài ban công hồi lâu mới trở về, không quấy rầy anh trai đang xem hài cười đến nghiêng ngả, Chúc Vi Tinh đi vào phòng.
Đã sẵn sàng đối mặt với bóng tối, cậu tắt đèn lên giường, nhưng bỗng có một vệt sáng màu cam từ cửa sổ đối diện chiếu đến.
6-407 không phải không có ai hay sao, vậy ánh sáng ở đâu ra?
Chúc Vi Tinh một bộ lạ lùng đứng dậy, kéo màn cửa lên.

Chỉ thấy gian phòng đối diện, trên bàn, trước giường...!thế mà đều sáng đèn.
Đi vội nên quên tắt đèn sao?
Chúc Vi Tinh không thể hiểu nổi, đốt tiền điện như vậy, nhưng e là người nào đó không nói lý lại muốn trách cậu cũng không chừng.
Song nhìn rồi lại nhìn một chút, ánh mắt cậu thế mà dần dần dịu lại.

Đam Mỹ Hài
Một vòm sáng màu cam không quá nhòe cũng không quá lóa, trông như một bãi cát phủ đầy ánh hoàng hôn, nhẹ nhàng, ấm áp; cũng giống như một rào cản vô hình được kết nối chặt chẽ trong không khí, vững chắc, rộng lớn, an toàn...
*****
Buổi diễn văn nghệ của học viện Nghệ thuật U đã chuẩn bị suốt một tháng qua sẽ bắt đầu vào tối nay.


Chúc Vi Tinh đã sớm đến khoa giúp Tân Mạn Mạn làm công tác chuẩn bị.
Tân Mạn Mạn thân là trưởng ban dàn nhạc, trợ lí hội học sinh, kiêm cả thành viên ban nhạc, công việc hẳn nhiên hết sức bề bộn.

Chúc Vi Tinh theo sau cô làm chân chạy vặt, cảm nhận sâu sắc việc làm cán bộ chẳng hề dễ dàng chút nào.
Tuy Chúc Vi Tinh đề nghị giúp đỡ là thế, nhưng Tân Mạn Mạn cũng không trông chờ cậu làm được chuyện gì, cậu không có kinh nghiệm tổ chức, còn chưa quen trường quen lớp, cũng không thân với bạn cùng lớp, trông bộ dáng thon dài vừa mắt thế kia, chứ sức khỏe lại chẳng có bao nhiêu, tay không thể xách, vai không thể vác, thật sự không hữu dụng cho lắm, không khéo không giúp được mà còn thêm phiền.
Nhưng cô vẫn muốn để Chúc Vi Tinh ở bên cạnh, dù không chia sẻ được sức lực gì, nhưng có tâm là được.
Ai ngờ sau một trận loay hoay, lại phát hiện người này có năng lực không ngờ.

Từ việc nhỏ xíu như vệ sinh, sắp xếp trang thiết bị, bố trí tuyên truyền; rồi đến việc lớn như hỗ trợ dàn dựng và phân chia thời gian luyện tập tiết mục, thu xếp sân bãi vị trí vân vân,...Chúc Vi Tinh đều sắp xếp ổn thỏa đâu vào đó, mọi việc trôi chảy rõ ràng.
Ban đầu, nhóm lập kế hoạch và điều phối của Tân Mạn Mạn theo thói quen thường hay hỏi ý kiến của giảng viên về mọi thứ, đi lòng vòng miết cũng đã lãng phí không ít thời gian.

Nhưng sau mấy lần thảo luận với Chúc Vi Tinh, thì bất ngờ phát hiện ý kiến của cậu vừa đơn giản sáng tỏ lại vừa chọc trúng chỗ yếu.

Thế là dần dần mọi người đều vui lòng tìm cậu thương lượng, thậm chí là để cậu làm chủ.
Mấy vị trợ lý khác cũng vậy, đặc biệt là đương lúc căng thẳng sốt sắng, Chúc Vi Tinh đã một mình thay mặt bộ phận dàn nhạc đi đến phòng tổng phụ trách, tìm giáo viên để nói về việc ưu tiên cho buổi tập đàn kéo dài hai tiếng đồng hồ trong phòng đàn lớn, mọi người cũng vì thế mà thay đổi ấn tượng về cậu rất nhiều.
"Chúng ta thật sự chiếm được một căn phòng lớn có cây piano lớn đó hả?" Mọi người không thể tin nổi mà nhìn Chúc Vi Tinh, "Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu? Cậu là người thân họ hàng gì của giáo viên sao? Ôi trời ơi!"
Đối mặt với những lời tâng bốc há hốc mồm của mọi người, cậu bình tĩnh giải thích: "Bởi vì hai giờ chiều còn phải đến văn phòng đàm phán."
"Hai giờ có chuyện gì chứ?" Mọi người không rõ.
Tân Mạn Mạn thay cậu nói: "Mấy cậu không thấy lịch trình hôm nay à? Phía đầu tư buổi tối sẽ xem diễn, buổi chiều thì cùng trường thảo luận, tham quan vườn trường, hai giờ là vừa vặn đến kiểm tra văn phòng tổng phụ trách, được lãnh đạo nhà trường tiếp đón."
"Có nghĩa là cậu vào văn phòng yêu cầu phòng đàn khi bọn họ đều có mặt ở đó sao? Lãnh đạo sẽ không tức giận à?" Người bình thường không phải sẽ cảm thấy cậu sinh viên này không biết điều, không có mắt nhìn hay sao?
Tân Mạn Mạn lắc đầu: "Không nghe tiếng gió gì hả? Sang năm tòa nhà tháng Ba được xây lại, cũng chính là tòa nhà dương cầm mới, do những người này đầu tư."
Vậy thì thế nào? Cả đám vẫn chưa hiểu gì sất.

Chúc Vi Tinh nói: "Chúng ta đến yêu cầu cải thiện phòng đàn, dùng hành động tỏ rõ tình trạng phòng tập thiếu hụt và xuống cấp bây giờ là rất cấp bách, điều đó cũng phản ánh được sự khôn ngoan của phía đầu tư khi xây thêm tòa nhà dương cầm mới cho trường, là một quyết định hết sức sáng suốt, giải quyết được nhu cầu của mọi người trong tương lai, thực sự là một công ơn lớn." Loại phản hồi này hẳn nhiên khiến phía đầu tư hài lòng, thậm chí quyết định tối ưu hóa cả trang thiết bị luôn cũng nên, khi đó lãnh đạo trường không phải vui vẻ nhất sao.
Có hai kiểu, khách đến thì muốn ngăn nắp lộng lẫy cho đẹp mặt, và ngược lại thì vạch khuyết điểm kể khổ bán thảm bla bla.

Hôm nay thấy trường học chỗ nào cũng sáng sủa sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi như thế, nhưng ngay cả mấy cái băng ghế hỏng trước hội trường đã dùng 800 năm rồi cũng chưa nỡ bỏ đi.

Tạo cơ hội cho Chúc Vi Tinh nắm bắt chính xác tâm lí than ôi xin ăn của trường đối với nhà đầu tư, chọn đúng thời cơ quyết đoán ra tay.

Trường học mà cao hứng thì việc ưu tiên cho bọn họ một phòng tập lớn là hiển nhiên thôi.
Mọi người sau khi nghe xong, tất cả đều ngốc lăng ra.
Vậy mà cũng được???
Đợi đến khi Chúc Vi Tinh xác nhận và đảm bảo được thời gian cụ thể cho buổi tổng duyệt rồi, mọi người mới thật sự bị thuyết phục.
Vị chuyên gia tổ chức đàm phán vĩ đại này từ đâu đến đây? Nhìn xa trông rộng, mắt sáng như đuốc, còn cái tên yêu nghiệt trẻ trâu ti tiện của ngày xưa đi đâu mất rồi?
Quan trọng nhất là, khí chất của Chúc Vi Tinh thay đổi quá nhiều.

Không kể việc lớn hay nhỏ, đến tay cậu thì cũng như nhau, vẻ mặt bất biến, vững như núi Thái Sơn, nói năng thì điềm đạm ung dung thong thả, bất giác khiến lòng người lắng xuống và bình tĩnh lại, theo bước đi nhịp điệu mà cậu an bài.
Gương mặt cậu mang vẻ đẹp ngây ngô trẻ trung, nhưng trong từng cái vung tay nhấc chân đều có một loại hờ hững thành thục, toát lên vẻ hiểu biết rộng rãi, áo len trắng cùng quần jean đơn giản nhưng vẫn rạng rỡ độc nhất giữa những mỹ nam mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, như hạc giữa bầy gà, ngày càng thu hút bắt mắt, cứ như được tái sinh thành một người hoàn toàn mới vậy.
Trong phòng chờ nhỏ của lớp nhạc cụ hơi, Chúc Vi Tinh giúp Tân Mạn Mạn phát nước cho mọi người, Tân Mạn Mạn nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi có người ở lớp bên cạnh hỏi xin tôi số điện thoại của cậu, nhưng tôi không cho." Cũng không biết là lần thứ mấy rồi, rất nhiều người còn chưa nhận ra Chúc Vi Tinh là ai, chỉ tưởng là mọi người mượn được chàng soái ca nào đó của bên bộ phận ngoại giao, nên muốn tranh thủ thông đồng.
Chúc Vi Tinh thản nhiên cười: "Cảm ơn." Nếu không cần thiết cậu sẽ không giao tiếp.
Tân Mạn Mạn cười đáp: "Uống cà phê không? Tôi chuẩn bị đi đặt, sẵn mang cho cậu một ly? Cho sảng khoái tinh thần."
Chúc Vi Tinh vừa định nói không cần, bên cạnh bỗng có một giọng nói ngọt nị vang lên: "Có cà phê sao?? Nói sớm chút phải tốt hơn không, chúng tôi đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi, cho chúng tôi hai ly đi!"
Giương mắt nhìn lên, cậu thấy ba cô gái, cả ba đều mảnh mai xinh đẹp.

Một người trong đó nhìn có chút quen mắt, thế mà chính là người bên khoa múa có hai lần gặp qua rồi, Hà Linh.

Xem ra các cô đều là người bên khoa múa.
Người vừa lên tiếng chính là cô gái buộc tóc đuôi ngựa, thấy Chúc Vi Tinh nhìn lại thì xổ ra một tràng yêu cầu: "Tổng cộng bốn ly, không đường không sữa, cà phê đen nguyên chất, đừng nóng quá, uống chảy mồ hôi sẽ trôi lớp trang điểm mất, mà cũng không được lạnh quá, nhiệt độ bình thường thôi.

Các cậu đặt thức ăn ngoài nữa phải không? Chi bằng trực tiếp gọi bên nhà S đi, một hiệu nhỏ ở sau quảng trường Thiên Lam đấy, Hà Linh thích chỗ đó."

Chúc Vi Tinh nhìn cô, rồi lại nhìn Hà Linh một bộ đang chờ được phục vụ bên kia, không đáp.
Tân Mạn Mạn thì chỉ vào cô gái tóc dài cuối cùng ở bên phải nói: "Các cô có thể uống, nhưng cô ấy thì chắc không được, không kể đến việc không thể uống nước có vị trước khi biểu diễn nhạc hơi, mà tốt nhất là hạn chế uống nước luôn."
Cô gái tóc dài không lên tiếng, tóc đuôi ngựa lại thay cô bất bình: "Chậc, cô nghĩ tôi không biết sao? * thổi năm phút đồng hồ xuống sẽ rất mệt, nhóm lưu động với loại không được lên sân khấu dĩ nhiên không biết đến trải nghiệm đó rồi.

Bây giờ tôi order trước chờ biểu diễn xong thì uống cũng không được à."
*XX: ờm là tên khúc nhạc nào đó, mình ghi tượng trưng thôi, chứ dịch không hiểu, xin thứ lỗi ;;=;;
Trong hai người trước mắt thì chỉ có Chúc Vi Tinh không có nhóm chính thức cũng không có cơ hội lên sân khấu, lời này của cô không nói cụ thể một ai, nhưng ẩn ý rõ ràng là nhắm vào cậu, hết sức công kích.

Tân Mạn Mạn biến sắc, đang định phản kích thì bị Chúc Vi Tinh ngăn lại.
"Tôi đi đặt, không sao." Nói xong, cậu quay người đi ra ngoài.
Tân Mạn Mạn sửng sốt một chút, đi theo sau cậu.
"Sao phải để bọn họ ngang ngược như vậy, coi như là bạn nhảy, cũng quá đề cao bản thân rồi."
Cô gái tóc dài kia Chúc Vi Tinh chưa từng thấy, nhưng đã sớm nghe danh, tên là Kim Minh Nguyệt, là đàn chị lớn hơn cậu hai tuổi.

Là một trong những sinh viên đứng đầu lớp thổi sáo, cũng là sinh viên mà Trần Chu đắc ý nhất, lúc thường lên lớp không ít lần được mang ra so sánh đề cao.

Lúc mới vào phòng chuẩn bị, Chúc Vi Tinh cũng nhiều lần nhìn thấy Trần Chu ra ra vào vào, liên tục căn dặn săn sóc, thái độ coi trọng lộ rõ rành rành.

Dù sao muốn độc tấu biểu diễn trên đài, cộng với mang trên mình thể diện của thầy giáo, thì hẳn nhiên không được mắc sai lầm.
Hà Linh cùng với cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia đều là vũ công múa phụ họa cho Kim Minh Nguyệt, một lát sẽ lên sân khấu cùng cô ấy, cho nên mới ở đây đợi.
Lời của tóc đuôi ngựa kia Tân Mạn Mạn có thể nghe không ra, nhưng Chúc Vi Tinh cảm giác được đó là đang hướng đến mình.

Coi như Trần Chu nhìn cậu không lọt mắt, Kim Minh Nguyệt cũng không cần thiết làm khó cậu như vậy.

Còn lại Hà Linh...!Chẳng lẽ vì tên nhóc du côn mà giận chó đánh mèo? Ngay cả thái độ của Khương Dực đối với cậu cũng không tốt đẹp gì, này có cần thiết làm vậy không?
Chúc Vi Tinh không hiểu tâm tư của họ, cũng lười chấp nhặt, cậu chỉ muốn yên bình vượt qua đêm hội thôi.
Cậu đặt cà phê theo ý họ, nhờ bạn học khác mang vào, rồi bắt tay đi làm việc khác, mãi cho đến khi hội diễn bắt đầu..