Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phụ Sinh

Chương 127




Chúc Vi Tinh mượn dùng phòng vệ sinh ở tầng 19 đơn giản xử lí xong xuôi thì không thấy Lương Vĩnh Phú ở bên ngoài nữa. Tuy cậu có ý đồ đến đây thăm dò một chút, nhưng cũng không thực sự muốn gây phiền toái ảnh hưởng đến công việc của người ta. Sau khi để lại lời nhắn cho đối phương, Chúc Vi Tinh liền tự mình tìm đường rời đi.

Có lẽ là sắp đến thời gian ăn trưa của nhân viên, ngoài hành lang bắt đầu nhiều người qua lại, túm năm tụm ba, bước đi thong thả và chậm rãi, thỉnh thoảng còn cười nói rôm rả, có vẻ bầu không khí làm việc khá vui vẻ.

Có điều có hai người trẻ tuổi trong số đó trên mặt lại tỏ vẻ gặp khó khăn: "Chờ từ 7 giờ cho tới giờ, vẫn chưa gặp được quản lí Vương, tôi thấy chắc là anh ta không định để ý đến kế hoạch này đâu."

"Nhưng chỉ cần anh ta không từ chối, chúng ta cũng phải tiếp tục đợi ở đây, tôi nghĩ buổi chiều chắc cũng phải lên lầu một phen."

"Haiz, bữa trưa cũng đừng hòng nghĩ tới, đến bên kia mua một ly cà phê đen để tỉnh táo đi, vừa vặn ở chỗ này có thể nhìn thấy cửa thang máy, biết đâu gặp được quản lí Vương đấy."

Bọn họ vừa nói vừa đi về một quầy bán cà phê ở góc tường, lúc đi ngang qua Chúc Vi Tinh thì không tránh khỏi tò mò liếc nhìn cậu một cái, như thể không hiểu tại sao lại có một sinh viên trông như thực tập sinh lảng vảng xuất hiện ở tầng trên 17 như này.

Chúc Vi Tinh dừng bước, nhìn những bóng người quần áo chỉnh tề, đeo thẻ nhân viên bước vào quán cà phê, gọi món, lấy đồ ăn rồi lại ngồi xuống cạnh đó chờ đợi, góc nhìn trong ngoài của cậu nháy mắt bị hoán đổi.

Bên tai chợt vang lên tiếng gọi.

"... Ngài Lâu? Ngài Lâu?"

Lâu Minh Nguyệt cầm tách cà phê chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người trợ lí đang ngồi trước mặt mình.

Trợ lý bất đắc dĩ: "Nói mười giờ gặp nhau, sau đó đẩy lên mười hai giờ, giờ lại đến hai giờ chiều, chúng ta ngồi trong quán cà phê này suốt bốn tiếng đồng hồ rồi mà hội nghị Yến thị vẫn chưa kết thúc, lần đầu chúng ta đến đây lại bị đối xử thế này, đây rõ ràng là cố ý làm khó dễ chúng ta mà."

"Không thì sao nữa, nếu không phải làm khó chúng ta thì bọn họ trì hoãn công trình Nam Giao Địa Vương hết lần này đến lần khác làm gì? Nửa năm mới xúc được mấy nắm đất? Mỗi ngày đều thiêu tiền. Đúng là xui xẻo, bên đầu tư xây dựng vốn đã định tốt thế mà gần đây lại bị Yến thị mua lại, dự án Nam Giao Địa Vương của chúng ta giờ đây phải đến bàn bạc trực tiếp với Yến thị, còn phải nhìn sắc mặt bọn họ. Yến thị cũng biết rõ công trình này có ý nghĩa thế nào đối với chúng ta, bọn họ dễ dàng phối hợp mới là lạ." Người quản lý dự án của Lâu thị cũng thở dài, "Điều tôi lo lắng hơn chính là, dù bọn họ có đồng ý khởi công thì chất lượng cũng khó lòng mà yên tâm được, sợ rằng còn có thể xảy ra trục trặc gì trong lúc thi công cũng không chừng."

"Vậy hiện tại không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi sao?" Trợ lý sốt ruột.

Quản lý dự án nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng tự giờ: "Chúng ta không nên lắm miệng nữa, hãy tin tưởng ngài Lâu."

Trợ lý giương mắt, tựa như nhìn thấy cái gì, cậu ta chỉ về phía đối diện: "Ngài Lâu, đó không phải là cái người..."

Lâu Minh Nguyệt theo hướng nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang tựa vào lan can cửa sổ trên cây cầu có mái che đối diện quán cà phê. Trên người là âu phục nhưng không đeo cà vạt, so với áo quần nghiêm túc của những người còn lại thì hắn trông tùy ý hơn nhiều.

"Hắn đứng đó một lúc lâu rồi, vẫn luôn nhìn chúng ta đến giờ." Trợ lý nói, "Chúng ta có cần đi chào hỏi một chút không, biết đâu... có cơ hội chuyển mình không chừng."


Quản lý dự án lại không mấy coi trọng: "Yến Lục thiếu trước giờ bất hòa với hầu hết ban lãnh đạo của Yến thị, nếu không thì không đợi lâu như vậy... mới lên được giám đốc chi nhánh, nghe nói tháng này mới từ cấp phó chuyển thành chính thôi, ở nhà họ Yến căn bản không chen mồm vào được, tìm hắn thì chuyển mình gì được đâu chứ."

Trợ lý: "Hắn với người nhà họ Yến không hợp, nhưng anh quên sau lưng hắn còn có nhà họ Bạch sao, nếu như có thể nhờ kiến trúc nhà họ Bạch giúp đỡ, công trình này của chúng ta không phải được cứu rồi sao."

Quản lý dự án: "Tìm nhà họ Bạch thì cũng phải bỏ tiền tương đương thôi, có khả năng còn đắt hơn cả Yến thị nữa, với tình hình hiện tại của Lâu thị mà nói, biết đào đâu ra nguồn kinh phí đó đây? Nhà họ Yến sẽ không để mặc chúng ta đổi đối tác làm ăn đâu, bọn họ nhất định sẽ khiến Lâu thị táng gia bại sản. Hơn nữa cậu cho rằng Yến Lục thiếu có thể xử lí được nhà họ Bạch sao? Nếu hắn thực sự có một vị trí tốt ở nhà họ Bạch thì còn quay về Yến thị để xem sắc mặt người ta mà sống làm chi? Hiển nhiên Bạch Hổ cũng không ưa gì thằng cháu ngoại này. Coi như Yến Cẩn Lương thật sự có thể làm được đi, vậy động cơ gì khiến hắn đồng ý, có gì đáng giá để hắn lãng phí nhiều công sức như vậy để cứu vớt một Lâu thị không liên quan gì đến mình chứ, hắn ăn no rửng mỡ à."

"Này cũng chưa chắc." Trợ lý lẩm bẩm.

Lâu Minh Nguyệt thấy vẻ do dự muốn nói lại thôi của cậu ta bèn hỏi: "Cậu biết gì sao?"

Trợ lý: "Ngài Lâu, thực ra... Nửa năm trước trong hộp thư của ngài có nhận được một email, đến từ phó giám đốc bộ kế hoạch Yến thị."

Quản lý dự án thắc mắc: "Phó giám đốc? Trương Thân?"

Trợ lý gật đầu: "Anh ta muốn hẹn chúng ta gặp mặt, cũng để lại số điện thoại liên lạc. Nhưng lời anh ta biểu đạt không rõ lắm, mà lúc đó ngài lại đang nhập viện vì ngất xỉu. Phần lớn công việc đều được chuyển cho quản lý Lâm với quản lý Vương phụ trách, tôi cũng không kịp thời nói cho ngài biết, thực sự xin lỗi."

Lâu Minh Nguyệt hỏi: "Sau này anh ta còn liên lạc nữa không?"

Trợ lý lắc đầu: "Không có."

Quản lý dự án cau mày: "Xét lại mà nói, nếu không phải hai tên quỷ Vương Hào và Lâm Kiến Sinh nhân lúc ngài Lâu nhập viện đã làm loạn thì nhà họ Lâu cũng sẽ không rơi vào khủng hoảng thế này, nhưng mà... Một phó giám đốc chi nhánh nhỏ bé của Yến thị thì có thể làm được gì chứ, đánh liên lạc tới hơn nửa khả năng là mưu tính nhỏ của bản thân thôi."

Trợ lý thế mà không tán thành, lại hỏi: "Ngài Lâu, hình như quản lý Trương cũng đang ở đây, có cần tôi đến hỏi chút không?"

Lâu Minh Nguyệt cũng nhìn thấy Trương Thân, anh ta đang đứng phía sau người đàn ông trên cầu kia. Theo phép lịch sự thường ngày, hai người cũng đã chạm mặt nhau thế này, cậu nên đến chào hỏi một tiếng mới phải.

Lâu Minh Nguyệt bèn đứng dậy, nhưng vừa định đi qua đó thì trong quán cà phê có một người vội vàng bước vào.

Là một người đàn ông cao gầy da trắng, dáng vẻ nhã nhặn, nhìn thấy Lâu Minh Nguyệt thì thở phào một hơi, mỉm cười vui vẻ, ấm áp: "Minh Nguyệt, may là cậu vẫn còn chờ, cha tôi cuối cùng cũng họp xong, mời cậu lên lầu gặp đây."

Lâu Minh Nguyệt do dự, nhìn Yến Diêu Chinh trước mặt, lại nhìn người ở đằng xa kia, cũng nhìn thấy vẻ do dự của đối phương.

Yến Diêu Chinh thấy cậu không nhúc nhích, nhẹ nhàng thúc giục: "Minh Nguyệt, đi nhanh nào, lát nữa cha tôi còn có tiệc tối, không còn nhiều thời gian đâu."


Lâu Minh Nguyệt chần chờ hai giây, lại nhìn người bên kia một giây, cuối cùng vẫn đi theo Yến Diêu Chinh.

Sau khi đi thang máy lên phòng tổng giám đốc, rốt cục cũng gặp được Yến Quế Hải bận rộn nhiều việc.

Yến Quế Hải nở nụ cười thân thiết và khéo léo giống hệt con trai, ông ta bước nhanh đến vỗ nhẹ vào vai Lâu Minh Nguyệt.

"Đã lâu không gặp Minh Nguyệt, bác Yến thực sự rất nhớ cháu. Cháu vẫn khỏe chứ? Nghe nói dạo trước cháu nhập viện? Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Cậu xuất viện cũng đã gần nửa năm, đâu ra dạo trước chứ, nhưng Lâu Minh Nguyệt vẫn gật đầu: "Rất tốt, cảm ơn bác quan tâm."

Yến Quế Hải một mặt vui mừng: "Vậy thì tốt, ầy, mới hai lăm hai sáu thôi mà cứ thường xuyên chạy đến bệnh viện như vậy là không được, cháu phải chăm lo sức khỏe bản thân hơn, nếu không mỗi lần ra ra vào vào thế kia là giá cổ phiếu Lâu thị lại dao động một trận, cổ đông cũng sẽ lo lắng, ai bảo Minh Nguyệt cháu bây giờ chính là trụ cột Lâu thị chứ."

Nói tới cổ đông của Lâu thị, Lâu Minh Nguyệt cụp mắt.

Yến Quế Hải bất giác nhận ra mình vừa chọc vào chỗ đau của cháu nhỏ bèn vỗ đùi nhận sai: "Lỗi của bác, nhanh mồm nhanh miệng nói sai rồi. Tin đồn cổ đông họ Lâm và họ Vương giảm cổ phần bất hợp phát bị tố cáo kia bác cũng đã nghe nói. Là người đi trước bác phải nói với cháu một câu, Minh Nguyệt, cháu vẫn quá nhẹ dạ, giống hệt bác cả cháu. Thông qua vụ bản quyền Thạch Trúc đá đi hơn nửa đám sói già kia nhưng vẫn không đành lòng mà còn để lại mấy mạng. Đấy cháu xem, chớp mắt họ liền thừa dịp cháu nằm viện mà làm hại Lâu thị bị báo chí chỉ trích phê bình, đóng băng cả quỹ công ty con, để lại lỗ hổng lớn trong chuỗi vốn. Phòng gì thì phòng chứ trộm nhà khó phòng, cháu đó, vẫn còn trẻ người non dạ lắm."

"Bác Yến cũng biết cháu đến tìm bác vì chuyện gì, nhưng không phải bên đầu tư dự án từ chối khởi công, mà là do chưa nhận được chi phí ứng trước cho công trình nhà họ Lâu, chuyện này chúng ta biết làm sao đây?"

Lâu Minh Nguyệt: "Giá thị trường hiện nay là trả trước 10-30%, cuối kì một trả một nửa, khi nào xong sẽ thanh toán hết phần còn lại. Chúng cháu đưa 30%, bác Yến cho là vẫn chưa đủ sao? Bác muốn bao nhiêu?"

Nhìn thấy con số Yến Quế Hải dùng bút viết lên trên giấy, người quản lý dự án nhảy dựng lên: "70%? Tôi làm dự án từ trước đến giờ chưa gặp chuyện vô lí như vậy bao giờ?"

Phát hiện Lâu Minh Nguyệt cũng lạnh mặt, Yến Diêu Chinh ở bên cạnh cũng chen vào một câu: "Cha à, chuyện này thực sự là quá đáng rồi."

Thấy Yến Quế Hải thở dài, anh ta cũng thở dài, quay lại giải thích với Lâu Minh Nguyệt: "Nhưng mà Yến thị hiện tại cũng gặp khó khăn, Minh Nguyệt cậu không biết chứ, có người chọc ở sau lưng nhà họ Yến, khiến mấy dự án gần đây của chúng tôi liên tục gặp vấn đề. Không phải cha tôi cố ý làm khó dễ, mà vì dự án đầu tư hiện tại cũng coi như cọng rơm cứu mạng của nhà họ Yến."

"Minh Nguyệt, không phải bác Yến làm khó gì, bọn bác cũng đang hết sức khó khăn, bác..."

Lâu Minh Nguyệt hiếm thấy ngắt lời đối phương, cậu như biết người trước mặt có chuyện muốn thương lượng, liền nói thẳng: "Bác Yến, bác cho cháu phương án thứ hai đi."

Yến Quế Hải như bị người ta nhìn thấu tâm tư, trên mặt chợt hiện lên một chút không vui, nhưng ông nhanh chóng nhịn xuống, sau lại nở một nụ cười từ ái.


"Phương án thứ hai là, trứng vàng có quý đến đâu cũng không thể so được với gà vàng. Lâu thị là gà vàng, Nam Giao Địa Vương chính là trứng vàng, muốn cứu trứng phải bỏ mạng gà, Minh Nguyệt, cháu cảm thấy như vậy có đáng không?"

"Anh chàng đẹp trai này?" Có người ở sau lưng Chúc Vi Tinh khẽ gọi, "Cậu có vào hay không đây?"

Chúc Vi Tinh ho,àn hồn, vội vàng theo dòng người đi vào thang máy.

Vào lúc cánh cửa đang từ từ đóng lại, đột nhiên có một bàn tay vươn tới ngăn lại.

Cánh cửa bất đắc dĩ mở ra lần nữa, bên ngoài có hai người đàn ông cao lớn đang đứng.

Lâu Minh Nguyệt nhìn người đàn ông dẫn đầu, lại nhìn Trương Thân ở phía sau, cậu lịch sự gật đầu.

Trương Thân nói: "Ngài Lâu mới từ phòng chủ tịch Yến ra à? Còn thời gian nói chuyện một chút không?"

Có lẽ vì vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh Trương Thân quá mức khủng bố, nên trợ lý không tự chủ được che chở trước mặt Lâu Minh Nguyệt, hỏi: "Anh... Các anh có chuyện gì?"

Trương Thân nói: "Liên quan đến dự án Nam Giao Địa Vương."

Trợ lý không nói nên lời: "Không cần, chuyện này đã giải quyết xong rồi."

Trương Thân bất ngờ: "Giải quyết thế nào?"

Trợ lý im lặng.

Quản lý dự án thở dài.

Lâu Minh Nguyệt nói: "Tôi đã giải quyết, một lần và mãi mãi."

Cậu vừa mở miệng, một giọng nói trầm thấp theo đó mà hỏi: "Bảy tỷ đất cậu định bán rẻ đi à?"

Đúng vậy, Lâu Minh Nguyệt đã chuyển nhượng Nam Giao Địa Vương mà mấy năm trước Lâu thị đã giành được - với giá rẻ. Đó là đất tốt, nếu đặt ở thời kì hoàng kim của nhà họ Lâu thì nhất định có thể thêm gấm thêm hoa, nhưng bây giờ Lâu thị cũng vì nó mà quay cuồng mất sức, nên đã trở thành điểm mấu chốt của Lâu thị. Nếu muốn cứu vãn tình hình chỉ còn cách thí con tốt giữ con xe, dù cậu biết rõ Yến thị bụng dạ khó lường, nhưng cũng chỉ có thể cắn lưỡi câu này, đây là cách nhanh nhất để hồi sinh chuỗi vốn của Lâu thị trong thời gian ngắn.

Trước giọng điệu tra hỏi khó hiểu của người đàn ông này, Lâu Minh Nguyệt cũng không giải thích gì thêm.

Trương Thân vô cùng tiếc nuối: "Ngài Lâu, mặc dù cậu không tín nhiệm chúng tôi, không hợp tác với chúng tôi cũng không sao. Tôi có thể tiết lộ cho cậu một tin, tình hình tài chính quý này của Yến thị rất kém, và hai trong số các cổ phiếu niêm yết có khả năng bị giới hạn trong nửa cuối năm. Đến lúc đó sẽ không đến lượt Yến Quế Hải bàn điều kiện với cậu đâu, cậu có thể chờ thêm một chút."

Sự thân thiện và thành thật của Trương Thân khiến Lâu Minh Nguyệt ngạc nhiên, ánh mắt cậu đảo qua lại giữa hai người trước mặt, nhớ đến những gì Yến Diêu Chinh nói, cậu mơ hồ đoán ra điều gì đó.

Mặc dù không biết vì sao đối phương lại muốn giúp đỡ mình, nhưng cậu vẫn hết sức cảm động.


Lâu Minh Nguyệt: "Cảm ơn anh, quản lý Trương."

Trương Thân: "Hợp đồng ký kết giữa cậu với chủ tịch Yến hẳn mới là sơ bộ tạm thời, sẽ không thành vấn đề, cậu vẫn còn thời gian để đổi ý."

Lâu Minh Nguyệt sau khi nghe xong lại vô cảm khẽ chớp mắt, giây lát sau, cậu lắc đầu: "Nhưng tôi... không còn thời gian nữa."

Yến Cẩn Lương lạnh lùng hỏi: "Cái gì?!"

Lâu Minh Nguyệt lắc đầu: "Không có gì."

Đối diện với câu trả lời qua loa lấy lệ của cậu, hắn rất không hài lòng, càng cay nghiệt nói: "Cậu đã có thể bán mảnh đất này, thế sao không bán cả Lâu thị luôn một thể? Công ty có vấn đề gì trong lòng cậu cũng rõ ràng, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ phá sản, hà tất lãng phí thời gian làm gì."

Lâu Minh Nguyệt sững sờ.

Trợ lý và quản lý dự án bên cạnh cũng không ngờ đối phương lại đột nhiên trở nên khó hiểu như vậy, lại còn nói thẳng trước mặt người ta rằng công ty nhà họ sắp sửa phá sản? Thể loại bệnh thần kinh gì đây.

Nghe không vào, cậu ta đang định phản bác thì bị Lâu Minh Nguyệt ngăn lại.

Lâu Minh Nguyệt chỉ im lặng nhấn nút đóng cửa thang máy, cắt đi ánh mắt áp bức kia, cũng như cắt luôn niềm hi vọng ngắn ngủi tưởng chừng như vừa tồn tại trong chớp mắt vừa rồi.

Ding một tiếng, thang máy đã xuống tầng trệt của tập đoàn Thiên Sơn.

Chúc Vi Tinh ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra, cậu dường như vẫn còn đang mê man, mãi đến khi có người nóng nảy kéo cậu ra khỏi thang máy, Chúc Vi Tinh mới tỉnh táo lại, nhìn Khương Dực chẳng biết đã đợi ở đây tự bao giờ.

Cậu chìa bộ hồ sơ mà Lương Vĩnh Phú đã cho mình mượn ra.

Trên mặt giấy đầu tiên, chính là bản sao một phần các điều khoản của hợp đồng chuyển nhượng đất.

Người ký tên: Lâu Minh Nguyệt.

Thời gian: 13/11/20xx.

Chúc Vi Tinh nói: "Trấn nhỏ Hồng Quang hóa ra phải là của tôi."

- -----------------------------

*Dẻ: Mật khẩu chương trước chính là ngày này, do bị viết ngược nên giờ mình đổi lại đúng thứ tự rồi nha. Vị lão gia này sao lại chọn cái ngày sụp đổ của người ta làm mật khẩu chớ, ghim mối hận thay người, lão ta nặng tình quá.