Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 105






Duệ vương biến sắc: “Yên phi nương nương chỉ giáo cho, ta làm nhục a hoàn khi nào?” Tuyết Yên nhìn hãn chằm chằm: “Người thử nói xem?” “Đủ rồi!” Lê Hiên quát một tiếng: ‘Duệ vương đưa Nhan Hương về Vĩnh An cung, nếu có lần sau, tất sẽ không that” “Yên phi tới có chuyện gì?” Hắn ngẩng đầu hỏi Tuyết Yên.

“Không sao, vốn đến tìm Duệ vương.” Tuyết Yên lớn tiếng nói.

Lúc đâu Duệ vương đã bước một chân ra ngoài, nghe câu này lại quay người vào: “Yên phi nương nương tới tìm ta sao?” Tuyết Yên quay người đi ra ngoài.

“Là vì chuyện vừa rồi?” Duệ vương ngăn Tuyết Yên đi tới cửa lại.

“Đúng, tất cả chỉ tiêu, đãi ngộ của Ý Quý phi nương nương giống như trước đây, nàng ta vẫn là Ý Quý phi, không có bất kỳ tổn thất nào, chỉ không thể tùy tiện ra vào Vĩnh An cung mà thôi. Chỉ một điểm này Duệ vương đã không thể chấp nhận, ta cảm thấy không công bằng vì đám a hoàn của ta, không được sao?” Tuyết Yên ngẩng đầu hỏi Duệ vương.

Mặt Duệ vương đỏ lên, cúi thấp đầu: “Ta cũng không có ý đó, Yên phi nương nương, ý ta không phải…” Ðáy lòng Lê Hiên khựng lại: “Yên Nhi, nàng vẫn đang trách trầm!” Tuyết Yên đã đi ra.

Nàng đi rất nhanh.


Nhan Hương cũng không để ý tới Duệ vương, ngậm nước mắt vội vàng trở về Vĩnh An cùng.

Nàng ta không ngờ Lê Hiên thật sự quyết tâm muốn nhốt nàng ta. Hôm nay Duệ vương nói dẫn nàng ta đến Cổ Hoa hiên, nàng ta còn tưởng là ý của Hoàng thượng. Hoàng thượng luôn thân thiết với Duệ vương, nhưng hôm nay lại vì nàng ta mà nổi giận.

Duệ vương đi theo sau lưng Tuyết Yên, lời của Tuyết Yên khiến hắn cảm thấy hơi áy náy.

Hắn vốn cho rằng Hoàng thượng đã chém giết rất nhiều người trong vụ án đốt Trường Tín cung, vụ án này đã kết thúc. Bây giờ Nhan Hương đang mang cốt nhục của Hoàng thượng, Hoàng thượng không nên nhốt nàng ta như vậy, hán đã quên thật ra Nhan Hương mới là thủ phạm. Hán chưa từng cân nhắc đến tình cảm của Tuyết Yên đối với những tỳ nữ và nội thị đó.

Duệ vương ngăn cản Tuyết Yên: “Yên phi nương nương, xin hãy nhận sự áy náy của ta, ta thật sự không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy chuyện cũ đã qua, hoàng huynh mãi không có con nối dõi, cái thai này không thể xảy ra vấn đề gì…” Tuyết Yên bỗng nhiên dừng lại ở nơi không người: “Duệ vương, Trân Châu mang thai rồi.” “Cái gì!” Duệ vương tái đi.

“Tuyết Yên vốn rất thích Trân Châu, Trân Châu là đại a hoàn của tẩm cung Hoàng thượng, nhà cha cũng không phải gia đình nhỏ. Hôm nay Trân Châu lén xin ta thuốc bỏ thai ta mới biết được, xin hỏi Duệ vương, ta có nên cho thuốc này hay không?” Duệ vương giật mình hiểu ra, vừa rồi Tuyết Yên nói những câu đó là cố ý muốn để hắn tìm nàng. Nữ nhân này, nhìn thì rất ngu ngốc, thật ra rất thông minh.

“Yên tâm, không có ai biết đâu, chỉ là Trân Châu rất bất an, hơn nữa nhìn sắc mặt nàng ấy, phản ứng mang thai rất nặng. Bây giờ nàng ấy chưa lập.

gia đình, không thể nói rõ rất nhiều chuyện, sẽ chịu khổ nhiều.” “Ta biết rồi, cảm ơn. Ta sẽ cho nàng ấy công bằng.” Duệ vương ôm quyền.

Tính cách Duệ vương nhìn như ôn hòa, không tranh quyền thế, thực tế rất có chủ kiến.

“Chuyện của Nhan Hương ban nấy, ta phải nói một tiếng xin lỗi, ta không chịu nổi khi nàng ấy chịu nhiều khổ vậy…” Tuyết Yên cười nhạt: ‘Chuyện nào ra.chuyện đó, chuyện này, ta vấn hận người như cũ. Người là vương gia, làm việc càng nên công chính. Nhan Hương là chủ mưu.” Tuyết Yên không chờ Duệ vương giải thích thêm, quay người rời đi.

€ó gì phải giải thích, đây là thiên hạ của Lê gia bọn họ. Bọn họ muốn bảo vệ một người vô cùng đơn giản, huống hồ người chết chỉ là mấy nô tì và nội thị.

Hai ngày sau, Hoàng thượng ban Trân Châu cho Duệ vương làm trắc phi. Đồng thời, sáu ngày sau Bạch Thiếu Đình cũng cưới công chúa Vu Dung nước Phú Lệ.

Trong lòng Tuyết Yên rất vui, dù sao người có tình cuối cùng thành người thân là chuyện vô cùng ngọt ngào.


Trân Châu rất thích Duệ vương, nhưng tâm tư của Duệ vương không hướng về Trân Châu, đương nhiên Trân Châu biết.

Tuyết Yên hỏi nàng ấy có hối hận không, Trân Châu nói: “Cho dù người ấy không yêu nô tì, nhưng được nhìn thấy người ấy mỗi ngày, nô tì đã thỏa mãn rồi.” Có một thứ tình yêu hèn mợn như thế đấy, chàng có thể không yêu ta, ta yêu chàng là được, có thể nhìn thấy chàng mỗi ngày, có thể yêu chàng, có thể biết sướng vui giận buồn của chàng, có thể pha cho chàng một ấm trà, có thể nấu cho chàng một bữa cơm, vậy là đủ.

Ngược lại Bạch Thiếu Đình và Vu Dung là cặp tình nhân mọi người thật sự hâm mộ, một người văn võ song toàn lại phong lưu phóng khoáng, một người đa tài đa nghệ lại xinh đẹp như hoa. Mấu chốt là, bọn họ đều yêu nhau.

Tình yêu được đáp lại từ hai phía trên thế gian vốn đã ít.

Tuyết Yên theo Lê Hiên đến Duệ vương phủ ăn tiệc rượu, lại đến phủ đệ của Bạch Thiếu Đình ăn tiệc rượu.

Hình như gần đây không ít việc vui, nhưng Tuyết Yên cứ cảm thấy Lê Hiên có tâm sự. Đôi mát hắn luôn sâu không lường được, có đôi khi có vẻ như đang nhìn mình, thực tế lại nghĩ đến chuyện khác.

Nàng thường xuyên nhìn thấy đám Nhiếp Lăng Hàn trong thư phòng của Lê Hiên. Ngay cả Nhiếp Lăng Hàn luôn không rõ vui giận, Tuyết Yên cũng cảm thấy nét mặt hắn nghiêm trọng.

Có một lần Tuyết Yên lén hỏi Nhiếp Lăng Hàn: “Đại sư huynh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Vì sao ta cảm thấy Hoàng thượng luôn mặt ủ mày chau vậy?” “Ngày nào trên triều đình cũng có nhiều chuyện phiền lòng, thời gian Hoàng thượng chấp chính ngắn, cần phải làm rất nhiều việc. Chác chắn sẽ có phiền não.” Tuyết Yên liếc qua Nhiếp Lăng Hàn.

Về sau Tuyết Yên túm lấy Điền Minh, ép Điền Minh, Điền Minh đành phải lén nói cho Tuyết Yên biết: ‘Nương nương, gần đây Hoàng thượng lo lắng chiến sự, Bác Di bát đầu quấy rối biên cảnh, Hoàng thượng đã phái đại quân ngăn địch. Gần đây nước Thượng Đan cũng rục rịch.” “Trước kia nước Thượng Đan và nước Đại Hưng rất tốt đẹp, sao bọn họ lại vậy?” Tuyết Yên hỏi.

“Nội loạn, còn có trao đổi. Tiêu Ất Tân nước Thượng Đan nội chiến với thúc thúc hắn Tiêu Sơn, Ninh vương trợ giúp Tiêu Ất Tân.” Điền Minh nói.

Tuyết Yên hiểu rõ: “Cho nên hai huynh muội Tiêu gia trợ giúp Ninh vương?” ‘Đúng vậy, bọn họ có quan hệ tốt, nghe nói, Ninh vương chuẩn bị cưới Tiêu Lưu Nguyệt làm chính phi.” Điền Minh nói.

Tuyết Yên nhớ lại, Tiêu Lưu Nguyệt vốn thích Lê Kiệt.

Nhìn thấy Tuyết Yên im lặng, Điền Minh vội nói; “Nương nương, trước kia nương nương rất ghét Ninh vương.” Tuyết Yên cười khổ: “Ngươi nghĩ gì thế?” Điền Minh nói: “Mà Tây Bắc hầu cũng bắt đầu kháng chỉ không tuân theo, gần đây Hoàng thượng phái Tây Bắc hầu đi tiến đánh Bác Di, Tây Bắc hầu giữ binh, lại thêm Ninh vương và Tuyết Văn Hào…” Nói đến Tuyết Văn Hào, Điền Minh lập tức dừng lại.

“Nhiều kẻ địch như vậy, vậy bây giờ cần giải quyết ai cấp bách nhất?” Tuyết Yên hỏi.


“Đương nhiên là Ninh vương. Ninh vương luôn nhăm nhe Hoàng thượng, chỉ hơi sơ sẩy sẽ bị hắn cắn đau.” Tuyết Yên nhíu mày thở dài: “Bao giờ chiến tranh mới kết thúc được đây!” Điền Minh an ủi nàng: “Nương nương không cần phải lo lắng, Hoàng thượng là Hoàng đế, giỏi đánh trận nhất, còn có Nhiếp nguyên soái, Hàn tướng quân, Giang thống lĩnh vân vân, những nước nhỏ đó hoàn toàn không phải đối thủ của chúng ta.” “Ta biết.” Tuyết Yên biết Lê Hiên có thủ đoạn, nhưng trước nay chiến tranh không có bên thăng thực sự.

Hôm đó Lê Hiên đột nhiên bảo Tuyết Yên chuẩn bị một chút, mấy ngày nay sẽ theo nàng về núi Mặc.

Tuyết Yên vui đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

Lê Hiên đè nàng lại: ‘Lần ra ngoài này là bí mật, nàng chỉ mang theo Lập Hạ là được, đừng nói cho bất cứ kẻ nào hành tung và mục đích của nàng, hiểu chưa?” “Ta biết rồi!” Tuyết Yên nhanh chóng trả lời.

“Bây giờ chàng bận rộn như vậy, vì sao lại cùng ta về núi Mặc?” Tuyết Yên hỏi.

“Về sau sẽ càng không có thời gian. Hàng năm chỉ có khoảng thời gian sau lập đông sư phụ nàng mới về núi Mặc, ta có mấy câu cần hỏi ông ấy. Lê Hiên trả lời: “Sư phụ ta? Chàng muốn gặp sư phụ ta sao?” “Đúng thế.” Lần về núi Mặc này, Tuyết Yên chỉ dẫn theo Lập Hạ, điều khiến Tuyết Yên cảm thấy kỳ lạ là Lê Hiên dân theo rất nhiều người.

Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Hàn Chỉ Đào, Giang Duệ, Lôi Trạch, Điền Minh, Cố Phàm, ngoại trừ Dương Thạc bảo vệ hoàng cung, thì mấy đại cao thủ này đều đi hết.

Song không mang theo nhiều binh lính.

Tuyết Yên thầm nghĩ, chỉ về núi Mặc một chuyến thôi mà, sao lại dẫn theo nhiều người như vậy!