“ Cái ly….” Cung Tiểu Ảnh nhìn mảnh vụn trên đất, khổ sở quay đầu nhìn nương, hốc mắt đều đỏ lên. Nàng không phải có ý muốn làm rơi ly trà.
Đều là Cảnh Liệt hại nàng đem đánh vỡ cái ly…… Lúc này nàng còn đang suy nghĩ, Cảnh Liệt không cười có phải bởi vì chán ghét nàng hay không, hiện tại nàng đã biết hắn chán ghét nàng thật sự!
“ Liệt nhi, sao ngươi lại làm vậy? Tiểu Ảnh còn nhỏ, sao ngươi lại có lòng dạ hẹp hòi lại giống nương? “ Đầu tiên là Chi Hà, bây giờ là Tiểu Ảnh bị phỏng, Cảnh Quang tức giận mắng nhi tử.
Cảnh Quang bỗng lớn tiếng trách cứ Cảnh Liệt, làm cho bọn hạ nhân trong đại sảnh khiếp sợ, bọn hạ nhân chưa bao giờ thấy Lão gia mắng chửi người như vậy, huống hồ đây lại là Đại thiếu gia!.
Nhìn thấy phụ thân lo lắng cho Cung Tiểu Ảnh, sau đó trách cứ hắn trước mặt bọn hạ nhân, khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Liệt càng thêm âm trầm.
Cảnh Liệt biết cha không thương hắn, cũng rất ít quan tâm hắn, nhưng hôm nay lại vì một đứa con của người ngoài, mà trách mắng hắn trước mặt mọi người, làm hắn rất là khó chịu, trừng mắt với Cung Tiểu Ảnh.
Mạnh Ngọc Hoa tức giận đến xanh mặt
“ Cái gì gọi là nó độc ác giống ta”Lão gia ngươi có nhầm hay không, không thể ngờ Lão gia người lại nói ta và Cảnh Liệt như vậy? cCũng biết là kỹ nữ vào cửa sẽ không tốt mà.
Thấy Lão gia mắng Cảnh Liệt như vậy, Cung Tiểu Ảnh vuốt nhẹ bàn tay bị phỏng của mình.
“ Lão…. Gia, con không sao, người đừng mắng Đại ca. “ Cung Tiểu Ảnh càng nói càng nhỏ, nhất là hai chữ phía sau.
Chỉ thấy Cảnh Liệt rất là tức giận nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hắn mang theo một tia khinh bỉ, không cần nàng phải nhiều lời.
Liệt Nhi con xem Tiểu Ảnh còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, con nên học tập theo Tiểu Ảnh đi.
Cảnh Quang dắt tay Chi Hà và Cung Tiểu Ảnh đi, “ Được rồi, nghi thức đến đây chấm dứt”.
Sớm biết nghi thức dâng trà như thế này, mặc kệ Chi Hà nói thế nào hắn cũng không đồng ý ! Hai mẹ con nàng theo ta đến phòng thuốc.
Nhìn vẻ mặt Lão gia lo lắng, dẫn theo hai mẹ con hồ ly tinh ra khỏi đại sảnh, Mạnh Ngọc Hoa không khỏi tức giận hét lên: “ Chỉ biết nạp thiếp, gia đình này sắp không yên bình rồi, quả nhiên! Liệt nhi không phải vừa rồi ta kêu con hắt trà vào ngay mặt tiểu hồ ly kia sao?
Mặc dù tay Cung Tiểu Ảnh cũng bị phỏng, nhưng Mạnh Ngọc Hoa tuyệt không vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của Cảnh Liệt.
Cảnh Liệt nhìn bóng dáng khuất dần ở cửa, không hiểu sao vừa rồi nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh vươn tay đỡ được ly trà, hắn lại tức giận như vậy. Nhưng cha hắn rất là che chở cho Cung Tiểu Ảnh.
Nhìn thấy một màn này, hắn vô cùng chướng mắt, môi mím lại thật chặt.
Cảnh Liệt không nghe nương nói gì cả, mặt không chút thay đổi rời khỏi đại sảnh.
“ Nương mặt của người vẫn còn đỏ, có còn đau hay không?” Cung Tiểu Ảnh dựa vào bên cạnh mẫu thân, tay nhỏ bé vuốt nhẹ phần mặt mười ngày trước bị trà làm phỏng của mẫu thân.
“ Không đau, đã sớm không đau” Liễu Chi Hà cười với nữ nhi của mình.
Nàng sinh ra ở một thôn trang nhỏ, mười bảy tuổi gả cho cha của Tiểu Ảnh, mặc dù trượng phu của nàng là một người vận chuyển hàng hóa, tiền cũng không có nhiều, nhưng hắn rất tốt với nàng, một nhà ba người vui vẻ sống qua ngày.
Nhưng vào lúc Tiểu Ảnh hai tuổi,trong một lần đưa hàng hóa thì trượng phu ngã từ trên ngựa xuống, không chỉ gãy hai chân, mà đầu còn bị thương, từ đó về sau đều không thể di chuyển được.
Vì chữa trị cho trượng phu, nàng đã vay tiền nhà viên ngoại giàu nhất trong thôn vay tiền, nhưng nửa năm sau cha Tiểu Ảnh vẫn qua đời.
Cô nhi, quả phụ, lại thiếu một số tiền lớn, nàng không biết tương lai mình nên làm gì, nàng phải nuôi Tiểu Ảnh, mà Viên ngoại lại đòi tiền nàng, dưới tình huống đó nàng chỉ có thể đồng ý với Viên ngoại bán mình cho Di Xuân Viện.
Gặp được Cảnh lão gia, ông trời đúng là thương xót cho mẹ con nàng, Cảnh lão gia không những giúp nàng chuộc thân mà connhận Tiểu Ảnh làm nghĩa nữ, nàng thật sự biết ơn Cảnh lão gia.
Hiện tại nàng và nữ nhi ở hậu viện phía sau của Cảnh phủ, tuy rằng hơi xa Cảnh phủ, nhưng nàng tuyệt đối không trách Cảnh lão gia, nàng còn thật vui vì lão gia an bài như vậy.
Bởi vì có thể ít gặp đại phu nhân, nàng tuyệt đối không tranh giành tình cảm, chỉ hy vọng có thể sống yên bình.
“ Nương, ở đây thật là nhàm chán, chúng ta có thể quay về Di Xuân Viện không?” Ở nơi này mười ngày, trừ bỏ nha hoàn Xuân Mai hai mươi tuổi và nha hoàn Cúc Quyên hơn nàng hai tuổi cũng không thấy những người khác, mà nương lại không cho nàng đi ra sân sau của hậu viện, việc này làm cho nàng cảm thấy rất chán.
“ Tiểu Ảnh, nương không cho phép con nhắc đến Di Xuân Viện nữa!” Liễu chi Hà lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc.
“ Vì sao, con nhớ Cường đại thẩm và Cường ca ca nha! Cường đại thẩm cùng con trai bà ở Di Xuân Viện là người phụ trách cuộc sống hằng ngày của mọi người. Tiểu Ảnh từ nhỏ cùng Cường ca ca lớn lên, Cường ca ca luôn luôn yêu thương nàng.