Phú Quý Chốn Nhân Gian

Chương 12




28



Chưa kể xong chuyện nhưng tim tôi đã đập thình thịch.



Thật là… Kích thích.



Tôi uống một hớp bia lớn, dòng nước mát lạnh theo cổ họng lan tràn khắp cơ thể, chỉ muốn nói một câu mẹ tôi thật đẳng cấp!



Thiến cả người đàn ông đáng sợ trong giới kinh doanh kia!



Chẳng trách, lúc nãy nhắc tới mẹ tôi, dù đã cách mấy chục năm rồi ông Phó vẫn kích động như thế.



Đến lượt tôi, tôi càng kích động.



Ăn uống no đủ, Phó Tiện tính tiền, đưa tôi về nhà.



Tôi đi đằng sau đẩy xe lăn cho anh, muốn hỏi anh mấy chuyện, cuối cùng do dự một lúc vẫn thôi.



Cả quãng đường vô cùng im lặng.



Về nhà, lên lầu.



Chúng tôi ăn ý cùng trở về phòng ngủ.



Tôi đỡ anh lên giường, còn mình ngồi sang bên kia, im lặng một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được hỏi:



“Cho nên, ngay từ đầu anh đã biết thân phận của em?”



Phó Tiện quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy.



Anh gật đầu: “Đúng.”



“Anh cố ý kết hôn với em?”



“Đúng.”



Tôi cắn môi dưới, khẽ hỏi: “Vì để trả thù bố anh sao?”



Không khó để nhìn ra, Phó Tiện hận Phó Tri Thành.



Cho dù bây giờ ông ta có coi anh là báu vật, hạ mình lấy lòng.



Bất ngờ là Phó Tiện lại lắc đầu.



“Không phải.”



Anh nhìn vào mắt tôi: “Là cố ý lừa em làm hợp đồng hôn nhân, nhưng không phải vì chọc tức ông ta.”



“Vậy thì tại sao?”



Tôi không hiểu, ngoài chuyện này ra thì còn nguyên nhân nào có thể khiến Phó Tiện cố ý làm hợp đồng hôn nhân với tôi.



Tuy hai chân anh tàn tật, nhưng với gương mặt và thân phận của anh, số phụ nữ muốn chủ động lao tới chắc chắn không ít.



Anh chỉ cần vẫy tay một cái là có vô số người xinh đẹp hơn tôi lao lên ngay.



Cho nên, tại sao lại là tôi chứ?



Phó Tiện cúi đầu nhìn tôi.



Anh cho tôi đáp án, nhưng lại như là chưa cho.



Anh nói…



“Bởi vì muốn cưới em, nhưng lại lo làm em sợ nên mới lấy cớ là làm hợp đồng hôn nhân.”



29



Tôi bị đáp án này làm giật mình, mãi không lấy lại được tinh thần.




“Hôm tổ chức hôn lễ… Không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”



Phó Tiện nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, ngón tay thon dài xoa trán, bất lực thở dài một tiếng:



“Cho nên, em thật sự chưa từng nhận ra anh sao?”



Tôi không hiểu.



Tôi nhận ra anh là nhận ra cái gì?



Anh là cậu hai nhà họ Phó, còn tôi chỉ là con nhà bình thường, hơn nữa còn là được nhận nuôi.



Nếu không phải vì hợp đồng hôn nhân này, chúng tôi vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau, sao có thể tiếp xúc được?



Phó Tiện vẫy tay với tôi: “Lại đây.”



Anh hoạt động không tiền, tôi liền nghe lời nhích mông qua, ngồi bên cạnh anh.



Phó Tiện đưa tay khẽ xoa đầu tôi.



“Tư Dao, anh đã nói với em rồi, anh là con riêng của Phó Tri Thành lúc trẻ.”



“Em có biết anh lớn lên ở đâu không?”



Tôi lắc đầu.



Anh gằn từng chỗ một: “Ở viện phúc lợi.”



“Viện phúc lợi Cẩm Tâm.”



Cả người tôi cứng đờ, ánh mắt cẩn thận quan sát từng đường nét trên mặt Phó Tiện, cố gắng đối chiếu với gương mặt từ sâu trong kí ức của tôi.



Hình như cũng có chút giống nhau…




Rồi lại không thể tin được.



Tôi dường như đoán ra được thân phận của anh.



Tôi chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào mình, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại như bị mất tiếng, không thể phát ra âm thanh nào



Tay Phó Tiện dừng trên lọn tóc của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.



Anh mở miệng.



Giọng nói của anh cũng có nghẹn ngào, “Xem ra, em vẫn nhớ anh.”



Mà nước mắt tôi cũng lập tức tuôn rơi.



Đương nhiên là nhớ.



Khi đó anh không phải là Phó Tiện, anh tên là Chu Niệm Thành.



Chu là họ của mẹ anh, còn Thành chính là Thành trong Phó Tri Thành.



Khi đó tôi cũng không gọi là Tư Dao, từ lúc sinh ra tôi đã bị vứt bỏ, không có họ, viện trưởng đặt tên cho tôi là Quan Hân.



Tôi là đứa mồ côi lớn lên ở viện phúc lợi từ nhỏ, nhưng anh có mẹ, chỉ là mẹ anh đã vứt bỏ anh.



Lúc anh được nhặt về viện phúc lợi mới có 6 tuổi.



Cậu bé trong trí nhớ có gương mặt rất đẹp nhưng vô cùng gầy gò, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng trước lúc bị vứt bỏ có mẹ nuôi dưỡng, nhưng lại bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.



Khi đó anh yếu ớt, mẫn cảm, gầy yếu lại nhát gan.



Cơ thể gầy yếu đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã.



Cho nên, là một thành viên mới ở viện phúc lợi, anh bị một đám trẻ đuổi theo bắt nạt, cuối cùng vẫn là tôi không nhìn nổi, cứu anh khỏi đám trẻ kia.




Từ nhỏ tôi đã là trùm, nhưng lúc trước vì cứu anh, tôi đã đánh nhau với đám trẻ kia rất nhiều lần.



Sau khi đánh định 800, tự hại 1000, đám nhóc kia mới sợ, không dám bắt nạt Phó Tiện nữa.



Sau đó, Phó Tiện trở thành cái đuôi nhỏ của tôi.



Cho dù tôi đi WC, cậu nhóc này cũng ngồi xổm bên ngoài canh.



Lúc ngủ, anh chuyển đệm đến cạnh tôi, lúc ngủ nhất định phải nắm chặt tay tôi mới có thể ngủ ngon được.



Anh là một cậu bé cực kì thiếu cảm giác an toàn.



Ít nhất, khi đó là như vậy.



Sau khi được tôi dốc lòng bồi dưỡng, tùy tùng nhỏ Phó Tiện từ một chú dê con mỏng manh yếu đuổi đã tiến hóa thành một chú sói con.



Anh cao hơn, cũng có da có thịt hơn, gương mặt non nớt cũng đẹp hơn rất nhiều.



Hơn nữa…



Không biết từ khi nào tên nhóc nhát gan yếu đuối nhất viện phúc lợi đã trở thành cậu bé đánh nhau giỏi nhất ở đó.



Ai dám nói bậy một câu về tôi, anh liền nắm tay xông đến, như muốn ăn thịt người ta tới nơi.



Cứ thế mãi…



Chúng tôi ở viện phúc lợi không ai dám chọc, cũng không ai để ý tới.



Tôi có chút cô đơn, nhưng Phó Tiện lại vui mừng vì được yên tĩnh.



Dường như đối với anh, chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh tôi đã hài lòng lắm rồi.



Nhưng mà, thời gian tốt đẹp không dài.



Có một khoảng thời gian, tôi phát hiện Phó Tiện dường như thay đổi thành một người khác, tinh thần hoảng hốt, rất hay giật mình, thậm chí còn từ chối sự động chạm của tôi.



Lúc đầu tôi cực kì tức giận, sau đó, tôi vô tình phát hiện…



Là viện trưởng.



Nữ viện trưởng trung niên luôn dịu dàng lương thiện lại là một kẻ ấu dâm.



Mà Phó Tiện mặt mũi đẹp đẽ, hồng hào tươi tắn đã trở thành mục tiêu mới của bà ta.



Tối hôm đó, Phó Tiện bỏ trốn khỏi viện phúc lợi, lúc gần đi, chúng tôi thậm chí còn không kịp nói với nhau câu nào.



Sau đó, tôi không gặp lại Phó Tiện nữa.



Về sau, tôi cũng thường xuyên nhớ tới anh.



Tôi cứ nghĩ rằng, có lẽ Phó Tiện đã không còn nữa, trong thời đại mà con người vô cảm kia, một cậu bé 6 tuổi cực đoan mẫn cảm, bỏ trốn khỏi viện phúc lợi sao có thể sống sót được?



Tôi luôn nghĩ, ở viện phúc lợi chắc chắn sẽ có những cậu bé giống Chu Niệm Thành lúc trước?



Xanh xao, yếu đuối, cực kì thiếu cảm giác an toàn.



Nhưng cũng có lúc, tôi lại buồn bã nghĩ, chắc là không có cậu bé nào đẹp như anh, dù chưa dậy thì cũng khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.



Choáng ngợp đến nỗi nhiều năm về sau, khi tôi đã lớn rồi vẫn thỉnh thoảng nhớ tới cậu bé kia, nhớ tôi đôi mắt nai to tròn ấy.



Cho nên, sau khi trưởng thành tôi rất yêu tiền.



Mà tất cả tiền tôi có được đều quyên góp cho viện phúc lợi.



Đương nhiên là không phải quyên góp cho viện phúc lợi năm xưa. Năm đó sau khi viện trưởng lỡ tay giết chết một cậu bé nào đó, hành vi tội ác liên tiếp bị điều tra tố giác, bà ta đã bị tống vào tù.



Đó đều là những chuyện xảy ra sau khi tôi rời khỏi viện phúc lợi.