21
Tống Viễn mệt mỏi bước vào.
Sau khi Trưởng công chúa bắt gian thì mang theo Tống Vãn Tâm đến vương phủ, đồng thời phái người đến phủ Thừa tướng cho mời người.
Tôi nhìn Tống Viễn, lập tức rưng rưng tiến tới nghênh đón, học theo giọng điệu của Tống Vãn Tâm: “Cha ơi cha phải làm chủ cho con! Tống Tiểu Ngư không nghe lời, đến phủ Trạng nguyên chọc Trưởng Công chúa tức giận, tới bây giờ còn cắn ngược con một miếng, mắng chửi nhục mạ Tâm nhi. Huhuhu, Tâm nhi cứ chờ người mãi! Sao bây giờ người mới đến!”
Tống Viễn đau lòng đỡ lấy tôi ngay: “Tâm nhi đừng hoảng, có cha đây.”
Tống Vãn Tâm vừa nghe đã muốn bùng nổ: “Cha, người đừng để tiện nhân kia lừa, con mới là Tâm nhi của người!”
Tống Viễn cả kinh, ông ta nhíu mày, xoay mặt lại nhìn tôi.
Tôi hơi nghiêng người, ở góc độ mọi người không thấy, tôi hung hăng liếc Tống Viễn một cái, nhưng ngoài miệng thì tràn đầy uất ức: “Cha nghe đi! Chị gái cái khác không học, lại suốt ngày ảo tưởng tráo đổi thân phận với con! Nếu cha không làm chủ cho Tâm nhi thì con sẽ đi tìm Hoàng thượng và A Thanh làm chủ! Con đường đường là đích nữ Thừa tướng, là An Vương phi – con dâu của Hoàng thượng, chẳng lẽ còn phải giả mạo nữa hay sao?”
Trưởng Công chúa ở một bên khoanh tay cười khẩy: “Ồ, đây không phải chuyện nhỏ đâu, ảo tưởng bản thân tôn quý cũng thôi đi, dám ngang nhiên bịa đặt em dâu là giả với bổn cung, đây là chuyện liên lụy đến cửu tộc đó! Thừa tướng thật có phúc nha, sinh ra một thứ nữ khiến người ta chẳng bớt lo!”
Lúc này Tống Viễn đã hiểu hết tất cả, sắc mặt như nuốt phải con ruồi chết, ông ta liên tục gật đầu.
“Trưởng Công chúa nói rất đúng, là do vi thần dạy không đúng.” Sau đó nở nụ cười giả tạo với tôi: “Yên tâm, cha sẽ không để nó nói năng xằng bậy nữa.”
Ông ta vừa nói vừa hung ác đi tới túm lấy Tống Vãn Tâm: “Nghịch nữ bất hiếu, theo ta hồi phủ!”
“Khoan đã!”
“Khoan đã!”
Tôi và Trưởng Công chúa cùng lúc mở miệng, Trưởng Công chúa nhìn tôi: “Ngươi nói trước đi.”
Tôi cảm tạ và nói: “Cha không thể mang chị đi, lần này chị phạm phải sai lầm lớn, dây dưa với phò mã liên lụy tới thể diện của Trưởng Công chúa, nên phải để Trưởng Công chúa xử trí, nếu không thì chẳng để Trưởng Công chúa vào mắt rồi.”
Tống Viễn ăn quả đắng, cắn răng đồng ý: “Là do vi thần suy nghĩ không chu đáo, là do vi thần suy nghĩ không chu đáo.”
Trưởng Công chúa hừ nhẹ một tiếng: “Mời Thừa tướng đại nhân trở về, không có chuyện của ngài ở đây nữa. Chẳng phải ngài cũng hận thứ nữ này lắm sao? Cần gì quản việc sống chết của ả?”
Tống Viễn lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu khom lưng: “Trưởng Công chúa nói chí phải: “Vậy, vi thần cáo lui.”
Mắt thấy bóng lưng Tống Viễn đi xa, Tống Vãn Tâm òa khóc: “Cha không được đi! Đừng bỏ con lại mà!”
Thấy bước chân Tống Viễn dừng lại, tôi lập tức phân phó Tả Kiêu, cố ý để Tống Viễn nghe thật rõ: “Chặn miệng chị ta lại! Tiếp tục đánh! Đánh tới khi nào thành thật mới thôi!”
“Vâng, Vương phi!”
Tiếng bép bép vả mặt truyền đến.
Cuối cùng thì bóng dáng Tống Viễn không còn kiêu ngạo như trước, từng bước từng bước rời khỏi Vương phủ.
Ông ta không biết rằng, sau khi ông ta hồi phủ sẽ còn nhận được một lá thư cảnh cáo của tôi: “Đổi mẹ tôi với con gái cưng của ông, dám động đến một ngón tay của bà thì tôi sẽ chặt một cánh tay của Tống Vãn Tâm!”
Trò hề kết thúc, trong lòng tôi vui sướng biết bao. Nghẹn khuất nhiều năm chất chứa, tối nay cuối cùng cũng xả thoải mái một phen.
Mọi người bị tôi xua đi hết, tôi gật đầu với Trưởng Công chúa: “Nếu Trưởng Công chúa tin tưởng, hãy giao chị gái cho em tạm giam! Cho dù đem chị ấy về phủ Công chúa hay phủ Trạng nguyên đều dễ truyền ra lời đồn đãi, dù sao đại hôn của Trưởng Công chúa cũng sắp diễn ra rồi. Đợi xong xuôi, em chắc chắn sẽ đưa chị ấy tới chỗ Trưởng Công chúa, đến lúc đó tùy Công chúa xử lý.”
Trưởng Công chúa khoanh tay, cười nhìn tôi một lúc lâu, bỗng nhiên sáp đến bên tai tôi: “Em dâu thực sự đã thiết kế ra một vở kịch hay.”
22
Đúng vậy, là tôi âm thầm đưa tin cho Trưởng Công chúa, để cô ta tới phủ Trạng nguyên bắt gian.
Sau khi Sở Thanh bị thương hôn mê, trong cơn phẫn nộ tôi đã làm ra việc này, không ngờ rằng Trưởng Công chúa cũng không kiêu căng vô mưu như tôi đã nghĩ...nhưng tôi không sợ! Mặc kệ cô ta đã nghi ngờ cái gì, qua vài ngày nữa thôi, sẽ không còn ai thấy tôi nữa. Có gì mà phải sợ?
“Trưởng Công chúa nói đùa, em săn sóc phu quân mệt gần chết, đang yên đang lành lại bị quấy rầy giấc ngủ ngon, bị người chị không có chí tiến thủ giày vò mệt lòng quá độ, chẳng lẽ còn muốn bị hiểu lầm nữa hay sao?”
Trưởng Công chúa cất tiếng cười to: “Tống Vãn Tâm, ngươi lợi hại đó! Tuy không biết người chị này đến tột cùng là đắc tội gì với ngươi, nhưng xưa nay bổn cung cực kỳ chán ghét loại tiện nhân làm bộ làm tịch thế này! Haha, sự hung hăng này của ngươi, ta thích!” Cô ta vừa nói vừa đi ra ngoài, đưa lưng về phía tôi và phất tay: “Ân oán quá khứ, đều xóa bỏ hết!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: “Đa tạ Trưởng tỷ!”
Cô ta đầy bất ngờ quay đầu: “Haha, tiếng Trưởng tỷ này, bổn cung nhận!”
Lúc tôi trở lại trong phòng, Sở Thanh vẫn ngủ say như trước, tôi yên lặng nằm xuống bên cạnh chàng, rúc vào ngực chàng, lẳng lặng nghe tim chàng đập. Tôi biết rằng sự ấm áp này sẽ sớm không còn thuộc về tôi nữa. Hãy để tôi tham lam thêm vài ngày nữa đi...
Tôi sai người nhốt Tống Vãn Tâm ở hầm giam, và căn dặn mọi người, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Trưởng Công chúa, không được để lộ một xíu tiếng gió nào. Vương gia đang dưỡng bệnh, đế tránh phiền lòng người, tạm thời cứ gạt người trước, sau khi lành hẳn, ta sẽ tự mình nói cho chàng biết.
Người trong phủ đều là do Hoàng thượng và Sở Thanh tỉ mỉ lựa chọn, bọn họ rất đáng tin cậy, nên đối với mệnh lệnh của tôi không ai dám làm trái.
Ngày nọ, Tống Viễn tới cửa đàm phán với tôi. Thân thấy con gái cưng chịu tội, ông ta ước muốn lăng trì tôi ngay, nhưng tôi và Trưởng công chúa đang đứng chung thuyền, ông ta dù có cắn nát răng cũng không có cách nào bắt chẹt tôi.
Còn tôi cũng hận ông ta đến mức cảm thấy giết chết ông ta còn chưa đủ. Nhưng trước mắt ông ta vẫn còn ở trên cao, năng lực của tôi không với tới. Chỉ cần giày vò Tống Vãn Tâm thôi cũng đủ lấy một cái mạng của ông ta, thế nên tôi lười nói nhảm với ông ta. Cứ nhìn nhiều một chút là thấy ghê tởm rồi...
Tống Viễn đã hoàn toàn bị tôi nắm mạng trong tầm tay, đành phải ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị đưa mẹ tôi tới Vương phủ. Hôm đó, tôi sắp xếp ổn thỏa thuê người đưa mẹ rời kinh thành.
Suốt bảy ngày, dường như cả ngày lẫn đêm tôi đều ở cùng với Sở Thanh, dốc lòng chăm sóc chàng...
Cùng lúc đó, tôi cũng sắp xếp ngự y chữa trị cho Tống Vãn Tâm trong hầm giam, Bảy ngày qua, Sở Thanh đã khỏe hơn không ít, Tống Vãn Tâm cũng chỉ chịu chút khổ, đã gần phục hồi như lúc ban đầu.
Thế nên...thời khắc chia tay, cuối cùng cũng đến.
23
Đêm nay, gió thu nổi lên khắp nơi.
Trăng lưỡi liềm cong cong, lạnh lẽo treo phía chân trời. Ánh sắng trong vắt, lờ mờ chiếu lên con đường đi tới hầm giam.
Trên đường đi, tôi đi rất chậm, rất chậm. Từng cảnh sớm chiều ở chung với Sở Thanh lướt qua trong đầu tôi, cũng đủ để tôi dùng cả phần đời còn lại của mình để hồi tưởng...
Tôi ép Tống Vãn Tâm thay đồ, nàng ta nghi ngờ nhìn tôi: “Ngươi lại muốn giở chiêu gì? Ta không đi đâu hết, ta phải chờ cha đến cứu ta, ta không muốn đi ra ngoài chịu đòn đâu!”
Tôi nở nụ cười: “Đúng là ngu nhưng lại may mắn, uổng cho cái may đó quá.”
Nàng ta tức giận chửi tôi: “Ngươi mới là đồ ngu!”
“Ngoan ngoãn làm An vương phi đi!” Tôi đẩy nàng ta một cái: “Chúc em gái thoát chết trong đại nạn, mãi không có phước lành.”
“Ta...hừ! Tống Tiểu Ngư ngươi sẽ chết không được tử tế!”
Tôi sẽ đi xa, nên không có chút tức giận nào, bởi vì chưa biết ai chết không được tử tế đâu. Tôi đã chọn bốn quý nữ điêu ngoa bá đọa nhất kinh thành này làm trắc phi của Sở Thanh. Nói đến đây còn phải cảm tạ Hoàng thượng đã cho tôi đặc quyền lớn như thế...Còn hợp tác với tôi giấu giếm Sở Thanh. Ngày mai, chính là ngày oanh oanh yến yến vào cửa. Với cái đầu heo của Tống Vãn Tâm, sẽ bị bốn người đó liên thủ chơi đùa tới chết. Hahaha...
Tưởng tượng đến dáng vẻ Tống Vãn Tâm ngu ngốc không biết sẽ bị các nàng ấy thay phiền nhau tra tấn, quả thực tôi cười đến ná thở! Nhưng cười cười, tôi lại rơi nước mắt, rất nhiều nước mắt...không ngừng lại được.
...
Tờ mờ sáng, trời mưa phùn.
Tôi quất roi thúc ngựa chạy mấy ngày đêm, sớm đã cách xa kinh thành. Chỉ còn vài dặm nữa là đến thôn mẹ tôi đang ở. Tương lai sẽ sống với mẹ, chữa bệnh cho bà ấy thật tốt. Sẽ không còn lục đục tính kế nhau, sẽ không bị người ta mặc sức ăn hiếp.
Bởi vì, bây giờ tôi rất giàu đó...
Tôi mang theo một lượng lớn ngân phiếu, đủ để tiêu xài thoải mái mấy đời cũng không hết.
Tôi muốn mua một chức quan có tiếng nói trong thôn, sau đó mua một mảnh đất rộng lớn, xây một ngôi nhà đẹp và to. Tiếp đó, tôi sẽ mời thần ý giỏi nhất tới chữa bệnh cho mẹ. Và sau đó...mua thêm vài tên mặt trắng nghe lời hiểu chuyện, như vậy công việc trong nhà đã có người làm hết, mỗi ngày tôi với mẹ uống trà ngắm hoa, cắn hạt dưa...
“Hí~” Tôi dừng ngựa lại, nhìn về hướng của kinh thành một cái.
Tạm biệt, người thiếp yêu nhất. Nếu thực sự có kiếp sau, hy vọng còn có thể gặp được chàng...
Tôi xoay ngựa tiếp tục chạy, thình lình phía sau có tiếng vó ngựa.
Chẳng lẽ là sơn tặc hả!...Trên người tôi cất giấu cả đống ngân phiếu, còn chưa kịp bỏ vào ngân hàng tiết kiệm đâu!
Trong cơn hoảng loạn, tôi giục ngựa chạy như điên! Cũng may tài cưỡi ngựa của mình được Sở Thanh dốc lòng bồi dưỡng hai năm qua, phải nói là cao siêu hết sức, ai ngờ tôi đã khinh địch rồi...
Một trận khói bụi cuốn lấy tôi, tôi ngộp thở vội vàng nghiêng đầu, chỉ thấy có một bóng đen lóe lên bên cạnh, chạy lên cách tôi mười thước mới ngừng lại, chặn đường tôi. Liếc nhìn người nọ, tim tôi dường như ngừng đập lại...
Thế mà lại là Sở Thanh một thân áo gai thô!
Tôi mù mờ đi tới trước mặt chàng, chàng lạnh lùng nhìn tôi, vung kiếm lên chỉ thẳng vào ngực tôi: “Trộm đồ của ta còn dám chạy, ai cho nàng lá gan đó?”
Theo bản năng tôi che đống ngân phiếu trên người, đây là con đường sống nửa đời còn lại của tôi đó...
“Xin lỗi.”
“Ha, xin lỗi?”
Chàng nhảy xuống ngựa, sau đó túm tôi xuống nốt, vẻ mặt hung bạo.
“Trộm đồ của ta, đã vậy còn đánh thuốc mê, để ta ngủ tới chết hả? Vừa cướp tiền vừa sát hại người ta, xin lỗi là xong ư?” Chàng vừa nói, vừa dùng sức ôm chặt tôi không buông!
Mắt tôi đỏ lên và rũ xuống: “Vậy, thiếp trả một nửa ngân phiếu lại cho chàng, chàng chừa cho thiếp một nửa được không?”
Chàng hít sâu một hơi, sau đó dùng sức ấn chặt tay tôi vào chỗ trái tim chàng: “Trộm trái tim ta thì lấy nửa đời sau bồi thường đi.”
Tôi im lặng, ngửa đầu cười khổ: “Xin lỗi A Thanh.”
Tôi lấy hết dũng khí...nghẹn ngào nói.
“Thiếp đã lừa chàng.”
“Thiếp không phải Tống Vãn Tâm mà chàng thích.”
“Thiếp là...Tống Tiểu Ngư.”
Tôi quay đầu đi, không dám nhìn sự khinh bỉ và phẫn nộ của chàng giờ phút này.
Không ngờ chàng lại ôm mặt tôi, trán dựa trán, thở dài một tiếng: “Nhưng làm sao đây, từ đầu tới cuối người ta thích chỉ có Tống Tiểu Ngư thôi.”
Tôi mở to mắt, tức khắc nước mắt rơi như mưa.
“Nhưng thiếp...không thể sinh con...thiếp không thể hại chàng được...”
Trong phút chốc, chàng cúi đầu hôn tôi, chặt đứt lời tôi chưa nói hết.
Tôi đẩy đẩy, nhưng không đẩy chàng ra được. Khi đó tôi đã biết rõ tâm ý của chàng có bao nhiêu kiên định.
A Thanh, A Thanh ơi. Tống Tiểu Ngư có tài đức gì mà kiếp này có thể gặp chàng, làm vợ của chàng...
Một lúc sau, ngay khi tôi khóc tới mức sắp không thở nổi, chàng mới thả tôi ra, không chút thương hương tiếc ngọc nhéo mặt tôi: “Nếu không phải thấy nàng khóc, thì ít nhất...cũng phải ba ngày ba đêm nữa ta mới tha thứ cho nàng! Ta đã để lại thư cho phụ hoàng, bây giờ ta không còn là con trai tôn quý của người nữa, vợ của ta cũng sẽ không bao giờ bị người ta ép sinh con.”
Tôi kinh ngạc.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả.”
“A Thanh...”
Chàng cười đưa tay tôi vỗ vỗ lên người chàng: “Sờ thử xem trên người ta là thứ gì đây?”
Trời ơi, dày hơn gấp trăm lần số ngân phiếu tôi mang theo! Tất cả đều buộc chặt trên người, thực sự giống như một chiếc áo khoác ngân phiếu vậy!
Tôi nín khóc và mỉm cười.
“Chàng còn ham tiền hơn cả thiếp!”
“Đó chẳng phải là vì ta sợ nàng chịu khổ sao!”
“A Thanh à? Chàng...đã quyết định rồi à?”
“Bớt nói nhảm, đi thôi, chúng ta về nhà thăm mẹ nào!”