Phu Quân Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1




1

Trong cung, tại bữa tiệc Trung thu tôi lẳng lặng ngồi đánh giá tân Trạng Nguyên thật lâu.

Chậc, trông thật anh tuấn.

Trong bữa tiệc oanh ca yến vũ thế này, mà anh ta vẫn ngồi thẳng lưng nghiêm trang, nhìn y chang thần tiên không nhiễm bụi trần. Nhất là khi tỳ nữ kề sát anh ta cười duyên rót rượu, anh ta lại đỏ mặt phất tay trốn tránh trông cực kỳ đáng yêu.

Hèn chi có thể khiến Đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành này mê đến điếu đổ.

Khóe miệng tôi cong lên.

“...” Chợt mặt bị bóp một cái.

Ngoại trừ bình dấm chua An Vương điện hạ của tôi, thì còn có thể là ai làm ra chuyện thái quá như vậy.

Tôi vội đẩy tay chàng ra: “Phụ Hoàng còn ở đây đấy, đừng có làm bậy!”

Nhưng chàng không chịu buông ra: “Chẳng lẽ Hứa Trạng nguyên còn có sức hấp dẫn hơn bổn vương? Ngắm nhìn hắn đến mất hồn rồi à?”

“Làm gì có, hắn hoàn toàn không bằng một phần mười phu quân của thiếp!”

Mặt chàng vẫn đen như trước: “À, một phần mười?”

Tôi nhìn chàng, cười dịu dàng: “Ngay cả đầu ngón chân của chàng cũng không sánh bằng, thế được chưa hả?”

Lúc này chân mày chàng mới giãn ra, lột một quả nhỏ nhét vào miệng tôi.

“Miệng của Tâm nhi ngọt như thế, tối nay trở về chắc chắn phải yêu thương nàng thật nhiều.” Ngay sau đó cắn lỗ tai tôi: “Cả đêm.”

Tôi đỏ mặt, nhẹ nhàng đấm chàng một cái.

Trưởng Công chúa ngồi đối diện bỗng nhiên nở nụ cười: “Quả nhiên là Đệ nhất mỹ nhân kinh thành lợi hại, có thể khiến cho Cửu đệ tính tình lãnh đạm trở nên dịu dàng săn sóc như thế, sợ là trên đời này chẳng còn ai có bản lĩnh này nữa!”

Nghe vậy, tôi căng thẳng theo bản năng.

Đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành không phải tôi, mà là em gái tôi – Tống Vãn Tâm.

2

Đúng vậy, tôi chỉ là một kẻ giả mạo.

Tôi lấy tên Tống Vãn Tâm gả cho An Vương Sở Thanh đã hai năm rồi. Mà chuyện Sở Thanh mến mộ Tống Vãn Tâm, là câu chuyện nổi tiếng tới mức phụ nữ, trẻ em đầu đường cuối ngõ đều biết hơn mười năm nay.

Dù sao Đệ nhất mỹ nam se duyên cùng Đệ nhất mỹ nhân chính là câu chuyện lương duyên thần tiên ở trần gian.

Tống Vãn Tâm là đích nữ phủ Thừa tướng, tài mạo song toàn. Còn tôi Tống Tiểu Ngư chỉ là một thứ nữ hèn mọn sống ở nơi chứa củi phủ Thừa tướng - một nơi ánh sáng không thèm chiếu tới.

Chỉ vì tôi giống y đúc với Tống Vãn Tâm, nên năm đó lúc An Vương tới cửa cầu hôn Tống Vãn Tâm, tôi bị cha mình xách ra từ trong nơi chứa củi, ép tôi bắt chước từng cái nhíu mày, từng cái điệu cười của Tống Vãn Tâm.

Luyện tập ngày đêm suốt nửa năm, sau đó tôi thay nàng ta gả vào phủ của An Vương.

Nguyên nhân tôi gả thay rất nực cười.

Tống Vãn Tâm nghe nói An Vương muốn mang binh đi đánh giặc, sợ phải làm góa phụ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn nàng ta không thích người cường thế hơn, nàng ta chỉ thích người la liếm mình thôi, có như thế mới thỏa mãn được giấc mơ làm công chúa tôn quý của nàng ta. Thế nên nàng ta sống chết đòi gả cho một học trò ở phủ, Hứa Nghiễn Thư – người sai đâu làm đó.

Mà cha tôi vị Thừa tướng còn khôn khéo hơn cả hồ ly, lại yêu thương Tống Vãn Tâm đến mất trí. Ông ấy biết rõ một khi chuyện gả thay bị lộ ra sẽ bị phán tội chết, nhưng vẫn liều mạng mạo hiểm...

Còn tôi thì sao ư?

Đương nhiên là thấy mình đã nhặt được kho báu rồi!

An Vương chính là bảo bối trong tim của Hoàng thượng, ngoại trừ không truyền ngôi vị Hoàng đế cho chàng ra thì những gì chàng muốn đều được như ý nguyện cả. Huống chi bản thân An Vương cao lớn đẹp trai, là tình lang trong mộng của vô số quý nữ trong kinh thành.

Cơ mà trừ Tống Vãn Tâm ra, thì chàng nhìn cô gái nào cũng chướng mắt. Đã qua tuổi hai mươi mà ngay cả một thị thiếp thông phòng cũng không có!

Mấy tháng đầu gả cho Sở Thanh, tôi sống trong nơm nớp lo sợ, đêm không ngủ được...vì e sợ bị chàng nhìn ra sơ hở sau đó đem đi chém đầu!

Nhưng dần dần, tôi không còn sợ nữa.

Bởi vì chàng thực sự đối với tôi vô cùng tốt, tốt tới mức khiến tôi cảm thấy cho dù mọi chuyện bại lộ, bị chàng chém chết thì đời này thấy cũng đáng...

Tôi ích kỷ, chỉ mong Tống Vãn Tâm và Hứa Nghiễn Thư mãi mãi đằm thắm hạnh phúc cả đời! Có như thế, tôi mới có thể yên tâm đầu bạc răng long với Sở Thanh.

Thế nên trong đêm cung yến này nhìn thấy Hứa Nghiễn Thư nhiều năm học hành cực khổ cuối cùng cũng thành Trạng Nguyên, ước đoán tiền đồ xán lạn phía trước của anh ta, trong lòng tôi hết sức vui vẻ. Ai ngờ nghe đến lời nói kế tiếp của Trưởng Công chúa, khiến lòng tôi một mảnh ngổn ngang.

3

“Phụ hoàng, người chỉ lo nhìn Cửu đệ và Vãn Tâm thể hiện tình cảm thôi, sợ là người đã quên con đến chín tầng mây rồi đúng không?”

Trưởng Công chúa là được Hoàng hậu sinh ra, tính tình mạnh mẽ kiêu căng, dám nói dám làm.

Hoàng thượng cười tủm tỉm vuốt râu, theo ánh mắt của cô ta nhìn sang Hứa Nghiễn Thư.

“Ha ha, Nhân Nhân nhắc rất đúng lúc, nương theo nhiệt tình mừng Trung thu hôm nay, trẫm sẽ tuyên bố một chuyện vui lớn.”

Triệu công công bên cạnh Hoàng thượng lập tức cất cao giọng: “Tân Trạng nguyên Hứa Nghiễn Thư tiếp chỉ!”

Ấn đường của tôi nhăn lại.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ái nữ của trẫm Sở Nhân hiền lương thục đức, xinh đẹp thông minh và còn hiếu thảo. Nay bảng vàng đề tên tân Trạng Nguyên Hứa Nghiễn Thư, học rộng tài cao, tư chất đoan chính. Hai người thực sự là tài tử giai nhân, trời ban mối duyên. Cho nên trẫm hạ chỉ khâm định Hứa Nghiễn Thư làm phò mã, chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ, khâm thử!”

Lời chúc mừng của mọi người vang lên bên tai không dứt, còn tôi chỉ thấy trước mắt biến thành một màu đen thui...

Hứa Nghiễn Thư không tiếp chỉ, mà quỳ xuống tuyên bố: “Được Hoàng thượng tán thưởng là phúc của vi thần, nhưng vi thần thực sự không xứng với Trưởng Công chúa, ở quê nhà Thanh Châu vi thần đã sớm cưới vợ. Sao dám để Trưởng Công chúa uất ức được, kính xin Hoàng thượng nghĩ lại.”

Hoàng thượng không để bụng, cười khoát tay: “Nhân Nhân không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, con bé đã thích ngươi thì sẽ không làm khó thiếp thất của ngươi.”

Ngụ ý là ông đây gả Công chúa cho ngươi, những cô gái khác từ nay về sau sẽ là tiểu thiếp dưới chân của Công chúa hết.

Tôi hít một hơi lạnh. Với tính tình được nuông chiều từ bé của Tống Vãn Tâm thì sao có thể cam chịu làm tiểu thiếp?

“Vi thần đã quen biết nàng ấy từ tấm bé, vả lại vi thần còn mang ơn nàng, vi thần quyết không thể nào làm ra chuyện khiến nàng ấy đau lòng được, khẩn cầu Hoàng thượng...”

Hứa Nghiễn Thư còn chưa nói hết, Hoàng thượng cũng chưa giận thì Trưởng Công chúa đã đập bàn trước.

“Hay cho nhà ngươi Hứa Nghiễn Thư, bớt lý do lý trấu đi, có phải ngươi xem thường bổn cung là một góa phụ, lại còn lớn tuổi hơn ngươi đúng không?”

Trưởng Công chúa lớn hơn Hứa Nghiễn Thư mấy tuổi, trước có hai phò mã chết liên tiếp, chuyện này ai cũng biết cả.

Hứa Nghiễn Thư cuống quít nhìn về phía Trưởng Công chúa: “Vi thần không dám. Vi thần chỉ là một kẻ tầm thường, xuất thân ti tiện, được Hoàng thượng ưu ái như thế thực sự khiến cho vi thần run sợ, vi thần trăm triệu lần không dám làm ô uế Trưởng Công chúa, làm ô uế cả hoàng thất. Khẩn cầu Hoàng thượng và Trưởng Công chúa suy nghĩ kỹ.”

“Đừng có xa xả mấy lời nhảm nhí đó!” Trường Công chúa cười lạnh một tiếng: “Bây giờ ngay lập tức tiếp chỉ thì bổn cung sẽ không so đo với ngươi. Nếu cứ tiếp tục không biết điều, bức bách bổn cung thì bổn cung sẽ cho ngươi biến thành kẻ góa vợ có tin hay không?”

Thiệt là hiền lương thục đức, thiệt là mối duyên trời ban...

Vẻ mặt Hứa Nghiễn Thư kinh ngạc, anh ta há miệng nhưng lại không nói lời nào.

Triệu công công thừa cơ nhét thánh chỉ vào trong tay anh ta, Hoàng thượng cười pha trò: “Tốt tốt tốt, nếu Hứa ái khanh đã tiếp chỉ thì trẫm sẽ sai người mau chóng chọn ngày cử hành hôn lễ!”

Tôi nhịn đau đầu đến khi bữa tiệc kết thúc.

Ở trên xe ngựa hồi phủ, tôi ôm chặt Sở Thanh, cuộn tròn trong lòng chàng không buông. Chỉ sợ buông lỏng thì tôi sẽ không còn là An Vương phi của chàng nữa...

4

Kể từ khi được sinh ra, chưa từng có ai coi trọng tôi.

Sở Thanh là người đầu tiên thật tình yêu tôi, thương tôi, tôn trọng tôi.

Thế nên, dù biết rõ người mà chàng yêu từ đáy lòng không phải mình...nhưng tôi vẫn chìm đắm vào trong đó.

Tôi sợ, tôi sợ mình sẽ mất chàng...

Một đêm triền miên.

Sự chủ động chưa từng có của tôi khiến Sở Thanh gần như điên cuồng. Xong xuôi chàng thỏa mãn hôn và ôm chặt tôi, tôi nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng thương chàng nhất, ngày mai chàng có thể nói mấy câu giúp Hứa Nghiễn Thư được không? Chỉ cần Hoàng thượng đồng ý, thì bên Trưởng Công chúa sẽ không làm khó Hứa Nghiễn Thư nữa.”

“Hứa Nghiễn Thư có làm phò mã hay không thì liên quan gì đến nàng?” Sở Thanh nâng mặt tôi lên, véo mũi tôi một cái: “Chẳng lẽ nàng nhìn trúng hắn thật à? Không sợ ta tức giận ư?”

Tôi cũng biết thỉnh cầu này của mình hoang đường và nực cười, nhưng vì bản thân, tôi chỉ có thể cố gắng đến cùng.

“Phu quân thật lòng yêu thiếp sao?”

“Nói thừa.”

“Vậy nếu Hoàng thượng kiên quyết sắp xếp cho chàng một chính thê cường thế, đè thiếp xuống làm tiểu thiếp, thì lúc đó chàng sẽ cảm thấy thế nào?”

Sở Thanh im lặng.

Tôi dựa vào trong lòng chàng.

“Chỉ là có chút đồng cảm mà thôi. Hứa Nghiễn Thư biết rõ khó trái thánh ý, nhưng vẫn không a dua thuận theo mà ngược lại đấu tranh vì vợ mình, đủ thấy lòng dạ chính trực. Nếu lần này chàng giúp hắn, đợi sau này người này có đất dụng võ, toàn tâm hướng về phía chàng thì chàng sẽ có thêm một cánh tay.”

Sở Thanh suy tư trong giây lát, rồi mỉm cười hôn tôi.

“Làm khó cho Tâm nhi, phải suy nghĩ đủ đường cho ta. Theo ý nàng, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới gặp phụ hoàng.”

Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng rơi xuống một chút.

Hoàng thượng chưa bao giờ từ chốt bất cứ yêu cầu nào của Sở Thanh, hy vọng lần này cũng vậy...

Sáng sớm hôm sau, tôi tiễn chàng ở cửa phủ.

Chàng đã lên xe ngựa rồi, bỗng nhiên lại bước xuống sờ trán tôi, sau đó cẩn thận giúp tôi kéo chặt áo choàng.lại.

“Gần sáng nàng cứ liên tục nói mớ, cả người đổ mồ hôi, mấy lần cảm lạnh trước đây nàng đều bị như vậy. Ta truyền ngự ý đến xem cho nàng, mùa thu sương dày, vẫn nên cẩn thận là hơn. Hôm nay đừng đi lung tung đâu hết, phải nghe lời chờ ngự ý qua đây, hiểu chưa?”

Nếu đổi lại là ngày xưa, tôi tất nhiên sẽ cười hì hì đáp lại chàng, bởi vì cảm thấy tương lai còn dài. Nhưng hôm nay, hốc mắt tôi đỏ bừng.

Chưa từng có ai đối tốt với tôi như vậy. Chưa từng có...

Sở Thanh cười lau khóe mắt tôi, dịu dàng véo mũi tôi một cái: “Tiểu Kiều Bao, ta sẽ mau chóng trở về.”

“Được, thiếp chờ chàng.” Tôi nghe lời trở về phòng, ngoan ngoãn chờ ngự y.

Ai ngờ ngự y còn chưa tới, thì người của phủ Thừa tướng đã đến trước.