62.2
Hôm nay trên đường đi đến Hỉ Nhạc đường Lý Tử Du gặp được Nhị phu nhân, đi thêm một chút nữa thì gặp Đại phu nhân. Hai người đó nói đi nói lại rồi cũng nói đến chuyện nữ nhi nhà mình, Lý Tử Du cảm thấy không ổn rồi, hai người này có chút ân oán, bây giờ không phải là muốn bùng nổ chứ? Quả nhiên Đại phu nhân Tiết thị hỏi: “Hôn nhân của Nhị nha đầu như thế nào? Ở tận Tây Bắc xa xôi thế kia, điều kiện khí hậu không tốt, chẳng biết có chịu khổ được không đây.”
Nhị phu nhân cười nói: “Nghe Đại tẩu nói kìa. Nó tuy là gả đến Tây Bắc nhưng lại là con dâu của Tri phủ đại nhân, có ai dám gây khó dễ cho nó chứ? Xung quanh có người hầu hạ, sống càng ngày càng tốt, cha mẹ chồng cũng yêu thích nó. Mà con rể của ta lớn lên rất tốt, bọn chúng ngày ngày ân ái yêu thương nhau, ta càng nhìn càng vui vẻ. Chỉ còn chờ hai đứa nó sinh cho ta một đứa cháu thôi, như thế cũng mỹ mãn rồi.”
Đại phu nhân Tiết thị cũng cười nói: “Phải không? Như vậy thật tốt quá. Ta còn sợ trong lòng Nhị cô nương còn muốn đến kinh thành gây ầm ĩ chứ. Xem ra là ta nghĩ sai rồi, hy vọng là bình an mỹ mãn như vậy thật tốt quá.”
Nói cái gì thế chứ? Nhị phu nhân đổi sắc mặt, nói: “Đại tẩu nói phải. Tam cô nương của chúng ta cũng được gả cho người tốt, cũng hy vọng nàng được bình an mỹ mãn, đến lúc đó Đại cô phu nhân mới bớt khó chịu. Vốn dĩ Nhị cô nương không có phúc khí kia, Đại cô nhìn trúng nó nhưng nha đầu kia lại sống chết không đồng ý. Cũng chẳng có cách nào khác nên đành phải để vậy thôi.” Ý chính là muốn nói con rể ngươi chính là loại khuê nữ nhà ta không cần nên khuê nữ nhà ngươi mới có được, huênh hoang cái gì.
Mắt thấy hai người này muốn gây nhau ầm ỹ thì Lý Tử Du liền kiếm cớ chuồn đi. Tuyệt đối không nên xen vào chiến tranh của hai nữ nhân, tốt nhất là nên chuồn đi thôi.
Còn không khí ở Thượng Quan gia lúc này cũng chẳng tốt hơn là bao. Thượng Quan phu nhân thấy bà mối cứ nói chuyện này chuyện kia khua môi múa mép mà trong lòng rất không thoải mái. Nguyên nhân là vì Tứ công tử của phủ Trấn Viễn hầu lại muốn cưới con gái của muội muội bà. Được rồi, ngươi muốn cầu hôn thì cứ cầu hôn đi, sao lại để bà mối đến nhà ta? Chẳng lẽ ta làm chủ được hôn nhân của con gái muội muội ta à?
“Ái chà, Thượng Quan phu nhân à, đây là vì Nhị phu nhân phủ Trấn Viễn hầu nghĩ đến quan hệ với ngài nên mới để ta đến nhà ngài đánh tiếng trước. Cũng không phải là cầu hôn ngay, chỉ là hỏi thăm trước mà thôi. Hai nhà cũng có vài chục năm giao tình, nếu Thượng Quan phu nhân có thể nói tốt một chút thì nhất định sẽ ổn thỏa thôi. Lý Nhị phu nhân nói chuyện của tứ chất nữ bà ta không thể nhúng tay vào được nên lúc trước mới không thể giúp được gì. Tất cả đều là ý của lão thái thái chứ bà ta không đồng ý đâu. Bà ta là kính trọng Thượng Quan phu nhân. Nếu không cũng sẽ không mặt dày tới đây nói chuyện.”
Quả nhiên là bà mối, khua môi múa mép làm sắc mặt Thượng Quan phu nhân tốt hơn rất nhiều. Bà nói với bà mối: “Ngươi cứ đi về trước, hiện tại ta không thể trả lời chính xác được. Dù sao nó cũng không phải con gái ta”
“Thượng Quan phu nhân nói phải. Vậy thì khi nào ta có thể qua nghe câu trả lời thuyết phục được?”
“Ba ngày sau.”
Bà mối đi rồi, Thượng Quan phu nhân sai người chuẩn bị xe ngựa đến nhà muội muội mình. Muội muội bà cũng được gả đến kinh thành, muội phu là quan ngũ phẩm, nói lớn cũng không lớn, không biết Lý Nhị phu nhân coi trọng điểm nào đây? Nhưng mà nhân phẩm của con gái muội muội cũng rất tốt. Chỉ có điều khi nghĩ đến quan hệ với phủ Trấn Viễn hầu thì trong lòng bà liền không thoải mái.
Khi đến nhà muội muội, muội muội bà nghe xong thì nói: “Việc này muội thấy không được đâu. Hay là thôi đi tỷ tỷ ạ. Phủ Trấn Viễn hầu kia không có ở riêng, gia đình Lý Nhị phu nhân lại là con vợ kế, ở trên còn có bà bà, Yên nhi nếu gả qua đó sẽ có đến mấy tầng bà bà đó! Không được đâu.”
Thượng Quan phu nhân cũng nói: “Ta cũng cảm thấy không ổn nhưng lại bị bà mối kia nói cho dao động. Thật ra mà nói ta cũng không muốn có quan hệ gì với phủ Trấn Viễn hầu, đến bây giờ ta vẫn không thể thoải mái với nhà họ vì chuyện Lý tứ cô nương. Trước mặt muội ta cũng không nói dối làm gì, tuy rằng Thanh nhi cưới được công chúa nhưng ta còn cảm thấy thiệt thòi cho Thanh nhi nhà ta. Con dâu kia ta cũng không biết phải nói thế nào nữa. Haizz. Ta khổ tâm lắm chứ. Người khác đều nghĩ chúng ta cưới được công chúa về nhà vinh quang biết bao nhiêu nhưng chỉ có ta biết Thanh nhi rất không vui. Nếu không phải trước kia lão thái thái phủ Trấn Viễn hầu muốn từ hôn thì ta sao phải làm thế? Không thể có được dâu tốt rồi mà còn phải cưới về cho con trai một nữ tử thô tục mang danh hào công chúa. Nếu là nữ tử bình thường thì ta còn có thể nạp thiếp cho Thanh nhi, nhưng bây giờ ngay cả nạp thiếp cũng không thể, ta thật đau lòng cho con trai ta quá.”
Muội muội bà ta khuyên nhủ: “Con cháu có phúc của con cháu, tỷ tỷ nên nghĩ thoáng một chút, sao có thể lúc nào cũng quan tâm bọn nó được? Quản không hết đâu. Việc này ấy mà, chỉ có thể nói rằng tỷ và Lý tứ cô nương không có duyên làm người một nhà. Còn nữa, tỷ tỷ à, về sau trước mặt công chúa tỷ đừng nhắc đến Lý tứ cô nương. Lòng dạ đàn bà rất nhỏ, nói không chừng còn nháo lớn ra chuyện gì đó. Tuy nàng là công chúa mới trở về không lâu nhưng dẫu sao thì vẫn là công chúa. Đến lúc đó chịu thiệt cũng là nhà mình thôi.”
“Sao ta lại không biết chứ? Nhưng bây giờ chỉ có tỷ muội hai người chúng ta nên ta mới có thể nói như thế. Ta hối hận lắm, nếu lúc ấy ta cứ khăng khăng không đồng ý từ hôn thì tốt biết bao. Cũng sẽ không rơi vào tình trạng thế này. Thanh nhi là con trai ta, sao ta có thể không đau lòng cho nó chứ? Lão gia nói ta nghĩ nhiều quá nhưng ta nhìn thấy Thanh nhi tuy là nó tỏ ra không có việc gì thật ra thì trong lòng rất khó chịu. Bây giờ thành phò mã thì bao nhiêu chí hướng làm quan cũng sẽ không đạt được, chỉ có thể có được một chức quan nhàn rỗi. Đối với lão gia chúng ta thì như vậy lại tốt, thật không biết lão gia nghĩ thế nào nữa.” Thượng Quan phu nhân càng nói lại càng khó chịu trong lòng.
Nếu lúc trước không đi gặp Vương thái hậu thì tốt rồi, đáng tiếc trên đời này không có thuốc chữa hối hận.
Muội muội của Thượng Quan phu nhân cứ khuyên mãi mới có thể ổn định được tâm tình của bà ta: “Tỷ tỷ, để bọn nó có con là ổn thôi. Tỷ cứ yên tâm chờ ôm cháu nội.”
“Ta cũng hy vọng thế, nhưng cứ tình hình này thì bao giờ mới được ẵm cháu chứ? Thôi thôi, không nói nữa. Muội cứ suy tính cho kĩ hôn sự với phủ Trấn Viễn hầu đi. Nếu bà mối kia lại đến thì ta sẽ từ chối. Thật không muốn có quan hệ gì với bọn họ nữa.”
“Tỷ yên tâm đi. Muội hiểu mà. Phủ Trấn Viễn hầu càng ngày càng không ổn. Trước kia lão thái thái có thể đuổi con dâu mình đi thì đã biết bà ta không dễ đối phó, mà bên kia lại là chi thứ hai thứ xuất, muội không thể đưa con gái muội vào hang cọp được.”
Vài ngày sau Thượng Quan phu nhân từ chối hôn sự này. Nhị phu nhân Triệu thị thật thất vọng nhưng hôn sự phải là hai bên tình nguyện, nếu không đồng ý thì ta tìm nhà khác. Trong khoảng thời gian này Triệu di nương và Trần di nương cũng ân cần hầu hạ, Nhị phu nhân cũng chỉ lạnh lùng, không nói gì cả. Cuối cùng Triệu di nương cũng không nhịn được mà hỏi: “Phu nhân, ngài giờ đã trở lại đây thì khi nào lại qua bên đó? Lão gia có người hầu hạ hay không?”
Nhị phu nhân nghe thấy rất bực bội, mắng: “Lão gia có người hầu hạ hay không thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn vội vàng đi hầu hạ lão gia à? Nằm mơ đi! Nói cho ngươi biết, lão gia đã nạp thêm thiếp rồi, trẻ tuổi xinh đẹp lại còn hiểu ý động lòng người, lão gia đã có người hậu hạ, không cần các ngươi nóng lòng quan tâm!”
Triệu di nương bị ăn mắng thì Trần di nương trong lòng rất đắc ý. Đáng đời nhà ngươi! Ai bảo chờ không kịp, ai bảo vội vã lên tiếng làm chi!
Hai người muốn đi hầu hạ lão gia thật ra cũng không có ý tứ khác, chỉ là muốn thổi gió bên gối Nhị lão gia để Nhị lão gia nhớ tìm hôn sự tốt cho con gái hai người. Dù sao cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Thật ra hai người đã lẫn lộn đầu đuôi rồi, nếu nói với Nhị phu nhân thì nói không chừng có thể thành, thật đáng tiếc hai người họ lại trực tiếp nghĩ đến Nhị lão gia.
Hai di nương mang mặt mũi xám xịt trở về. Triệu di nương vừa vào phòng đã bị Ngũ cô nương Lý Tử Lung kéo tay hỏi: “Di nương, chuyện thế nào rồi?”
“Bất thành rồi. Ta còn bị mắng đấy. Phụ thân con đã có tân di nương, già cả như chúng ta thì có thể làm được gì? Không thể lọt vào mắt Nhị lão gia nữa rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Di nương không đi thì chuyện của con phải làm sao? Chẳng lẽ kéo dài nữa?” Ngũ cô nương Lý Tử Lung nóng nảy.
“Con thật là, một cô nương sao lại không biết rụt rè gì thế hả?”
“Đời con cứ như thế bị phá hủy sao? Nói đi nói lại thì chẳng phải cũng là vì con không phải phu nhân sinh sao? Ai thèm quan tâm chúng con chứ? Nếu không tự mình cố gắng thì còn biết làm sao? Nhìn nhị tỷ, tam tỷ, tứ tỷ mà xem, ba người họ đều được người khác vội vàng làm mai cho còn chúng con chỉ là thứ xuất thì ai để ý chứ? Nếu con còn rụt rè nữa thì không biết hậu quả sẽ thế nào đâu!”
Triệu di nương nghe Lý Tử Lung nói xong thì trong lòng cũng khó chịu. Đúng vậy, là con cũng di nương thì cũng chỉ có thể hơn nô tài một chút thôi.
“Vậy Ngũ cô nương nói xem chúng ta phải làm gì đây? Di nương hết cách rồi nhưng vì Ngũ cô nương thì muốn ta làm gì cũng được.”
“Con cũng không biết làm sao bây giờ. Nếu lão thái thái còn khỏe mạnh thì đi van lão thái thái cũng được, đáng tiếc bây giờ lão thái thái đau ốm liệt giường rồi. Quên đi, di nương, người về sau cũng ít đến chỗ phu nhân thôi, bà ta đang tức giận, người đừng đến chọc vào.”
Nhị phu nhân cuối cùng cũng định hôn sự cho Tứ gia Lý Tiếu. Bên kia là cháu gái bên nội của muội muội bà ta, coi như là thân càng thêm thân. Tứ gia Lý Tiếu thì hầu như đã tiếp nhận số mệnh nên cũng không làm ra chuyện gì khác người.
Nhị phu nhân sợ phiền phức lặp lại nên nhanh chóng chọn ngày, đưa sính sính lễ. Sau hai tháng thì hôn sự diễn ra. Phủ Trấn Viễn hầu lại có thêm một Tứ nãi nãi.
Tính tình nàng kia thế nào Lý Tử Du cũng không rõ lắm, sau này gặp nhiều thì ắt hẳn sẽ hiểu thôi.
Nhị phu nhân chờ Tam nãi nãi sinh ra một đứa con trai thì liền cảm thấy mỹ mãn rời đến Tây Bắc. Đối với chuyện của hai thứ nữ cũng không nhắc tới, có lẽ là vì thấy không quan trọng, cũng có lẽ là thấy hai người chưa đến tuổi phải lập gia đình.
Dù sao hôn sự của con trai con gái bà ta cũng đã ổn cả rồi, còn con người khác sao đáng phải quan tâm? Ngay cả cháu ruột cũng có rồi thì bà ta còn gì phiền lòng nữa? Hai thứ nữ kia bình thường cũng nhiều mưu kế lắm, cứ để tụi nó tự lo đi.