Dạo này đi thực tập nên không ra truyện đúng hạn được? Thông cảm nhé :3
Tửu lâu được bài trí rất tao nhã, hơn nữa còn có nhã gian chuyên dành để phục phụ nữ giới. Nhóm người Lý Tử Du bao một phòng, nha hoàn ngồi một bàn, nàng ngồi một bàn khác. Địa vị chủ tớ khác biệt, những nha hoàn này cũng không có ý nghĩ phạm quy củ nên chỉ có Lý ma ma ngồi cùng Lý Tử Du.
Có lẽ là vì được ra khỏi phủ, lại được ăn ngon nên mọi người đều rất thoải mái, cười nói vui vẻ. Không lâu sau Hồng Y cũng đến gia nhập, mọi người cũng nhau dùng bữa.
Lý Tử Du thấy Hồng Y gật đầu với mình thì biết chuyện nàng phân phó đã thành công vì thế tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Đại Nha nói: “Món ăn ở tửu lâu này ngon quá. Lúc trở về nhất định phải bảo nương ta làm cho ăn mới được.”
Bạch Vi nghe vậy cười bảo: “Thích thì ăn nhiều một chút đi. Không thể để lãng phí nhé, đều là bạc của cô nương cả đấy.”
“Biết rồi mà Bạch Vi tỷ tỷ. Chỉ có mấy người chúng ta đi thế này thật tốt, về nhà nhất định phải để Bạch Lộ và Bạch Hạc tức chết.” Khoảng thời gian cô nương không ở đây, hai ả nha đầu này ỷ vảo việc mình là nha hoàn của quý phủ mà chèn ép các nàng. Nàng không muốn gây chuyện phiền phức cho cô nương chứ không thì nàng nhất định đã sớm đánh nhau với hai ả kia rồi. Lúc trước nàng ở điền trang cũng không phải chưa từng đánh nhau.
“Được rồi, được rồi. Khi ăn thì đừng nói nhiều. Chúng ta không giúp được cô nương cái gì thì cũng đừng gây sự cho cô nương, biết không?”
Bạch Vi nhìn Hồng Y ngồi bên cạnh chỉ ăn mà không nói lời nào mà không khỏi than thở, Hồng Y này thật là ít nói mà.
“Cô nương à, cứ như vậy lát nữa trở về sẽ không có chuyện gì thật sao?” Lý ma ma có chút sợ hãi. Trong thâm tâm bà vẫn rất sợ hãi lão thái thái.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” Lý Tử Du nói, “Ma ma ăn nhiều một chút đi. Lát nữa chúng ta cùng đi xem nhà trước kia thử xem, biết đâu sẽ ở đó.”
“Cô nương à, người thật sự muốn rời khỏi Hầu phủ sao?” Lý ma ma còn tưởng cô nương chỉ nói chơi thôi.
“Hãy nhìn những kẻ trong phủ kia đã đối xử như thế nào với chúng ta. Ma ma, ta không muốn người lại bị khinh bỉ.”
Lý ma ma mắt đỏ hoe, nói: “Đều do nô tỳ vô dụng, lớn tuổi như vậy mà còn phải để cô nương che chở.”
“Ma ma đừng nói thế. Nếu người còn nói những lời như thế nữa ta sẽ tức giận đấy.”
“Được, được. Nô tỷ không nói nữa.” Lý ma ma gắp vào chén Lý Tử Du món nàng thích ăn.
Lúc Lý Tử Du ăn xong, chuẩn bị vén màn lên xe ngựa trở về thì Bạch Vi thấy có bóng người cách đó không xa tiến lên đuổi theo vài bước. Ngồi trên xe mà tâm trạng nàng vẫn bất ổn không yên. Đại Nha hỏi: “Bạch Vi tỷ tỷ, chẳng lẽ lúc nãy tỷ ăn chưa đủ à? Sao lại có vẻ không vui thế?”
“Sao có thể chứ? Đừng nói bừa.” Bạch Vi đáp.
Hồng Y ngồi một bên chỉ liếc nhìn Bạch Vi mà không nói lời nào, sau đó liền ngồi như ban đầu.
Nhóm người Tử Du cùng đi xem nhà. Bởi vì lâu rồi không có ai ở nên bụi bặm rất nhiều, nhưng tất cả phòng ốc, gia cụ đều không thiếu, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được. Lý Tử Du càng nhìn càng kiên quyết muốn rời phủ chuyển đến đây.
Sau khi trở về Lý Tử Du vẫn tuân theo quy củ đến thỉnh an lão thái thái. Kết quả là người bên viện lão thái thái nói khi ăn trưa xong thì người không thoải mái, sau khi để thái y xem bệnh thì đã ngủ rồi. Lý Tử Du không gặp được lão thái thái.
Lúc đi qua phòng của Ngũ cô nương trên đường trở về viện của Lý Tử Du thì cửa viện của nàng ta liền lập tức đóng lại, dường như là cố ý chờ Lý Tử Du trở về để làm thế.
Bạch Vi và Đại Nha cực kì tức giận còn Lý Tử Du thì chỉ lắc đầu. So đo với người như vậy thì chỉ khiến nàng mất thân phận thôi.
Bởi vì chuyện Lý Tử Du ra ngoài ăn nên người bên đại phòng không còn hà khắc với người trong viện của họ nữa. Bạch Lộ và Bạch Hạc lại khôi phục lại dáng vẻ vâng lời như trước kia, thế nhưng mấy ngày nay Bạch Vi lại có tinh thần có chút bất ổn.
Nhờ có Hồng Y mà Lý Tử Du đã biết Bạch Vi bất bình thường từ ngày hôm đó nhưng nàng vẫn chờ nàng ấy nói ra. Nếu ngay cả nha đầu Bạch Vi mà nàng còn không thể tín nhiệm được thì nàng làm người thật quá thất bại rồi.
Bạch Vi quả nhiên không làm cho Lý Tử Du thất vọng: “Cô nương, nô tỳ có chuyện này muốn nói với cô nương. Không biết cô nương có thời gian không?”
Lý Tử Du đáp: “Nói đi, ta nghe đây.”
“Lần trước khi cùng cô nương ra ngoài, nô tỳ thấy có người theo sau nên nhìn thoáng qua thử. Hình như đó là ca ca và tẩu tẩu của nô tỳ. Nô tỳ sợ có ẩn tình trong chuyện này nên mấy ngày nay không dám nói cho cô nương. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là do nô tỳ không tốt sao?”
“Ngươi nói là ca tẩu ngươi ư?” Lý Tử Du hỏi. Lúc Bạch Vi tự bán mình vì cần bạc để bốc thuốc cho mẫu thân cũng không nói mình có ca tẩu.
Bạch Vi tức giận nói: “Cô nương, không sợ ngài chê cười chứ nô tỳ đúng là có một ca ca nhưng nô tỳ tình nguyện không có kẻ ca ca này. Ca ca nô tỳ mấy năm trước cưới vợ về liền đối đãi không tốt với mẫu thân và nô tỳ. Sau đó vì tẩu tẩu của nô tỳ xúi giục mà đòi ra ở riêng, chỉ còn lại nô tỳ và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau. Lần đó mẫu thân của nô tỳ sinh bệnh, không có tiền trị liệu, không thể không chạy đến cầu xin bọn họ nhưng bọn họ đến cả một văn tiền cũng không lấy ra, còn nói gì mà ở riêng là ở riêng, hai bên tự sinh tự diệt. Cuối cùng nô tỳ chỉ có thể bán thân mới cứu được mẫu thân, sau đó nhờ có cô nương thiện tâm giúp sắp xếp cho mẫu thân nô tỳ. Lần này bọn họ đột nhiên xuất hiện, nô tỳ sợ là không có chuyện gì tốt cả.”
Cũng có thể như vậy, nếu không sao có thể khéo như thế chứ? Mình ra ngoài, bọn họ đã chờ sẵn.
Lý Tử Du nói: “Việc này ta hiểu được, ngươi không cần lo lắng. Chỉ là nếu ca tẩu ngươi gây bất lợi cho ta thì ta sẽ không lưu tình. Ngươi nên chuẩn bị tư tưởng trước.”
“Cô nương yên tâm đi. Lúc bọn họ mặc kệ sống chết của mẫu thân nô tỳ thì trong lòng nô tỳ đã không có hai người ca tẩu này rồi. Mệnh nô tỳ là của cô nương, nếu bọn họ dám gây bất lợi cho cô nương thì dù có chết nô tỳ cũng phải tính sổ với bọn họ.”
“Nói cái gì mà chết với không chết hả? Đừng nghiêm trọng như vậy. Đúng rồi, lâu rồi ngươi không về thăm mẫu thân ngươi. Ngày mai ngươi về thử xem, phòng khi ca tẩu ngươi tìm được bà ấy mà gây khó dễ.”
Mẫu thân Bạch Vi được Lý Tử Du đón đến kinh thành, đang ở cùng chỗ với Mãn Thương.
“Nô tỳ đa tạ cô nương.”
Ngày hôm sau, Bạch Vi ra ngoài thăm mẫu thân nàng. Vợ Mãn Thương nhìn thấy Bạch Vi liền kéo nàng vào trong phòng mình, nói: “Bạch Vi cô nương, có phải cô còn có ca ca không?”
Bạch Vi nghe vậy liền lo lắng, hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ đến gặp mọi người rồi? Quấy rầy mẹ muội rồi sao?”
Vợ Mãn Thương nói: “Mấy ngày trước có một đôi vợ chồng đến đây, tự xưng là con trai và con dâu của đại nương. Ta sợ là kẻ lừa đảo nên liền nói cho đại nương biết, ai dè đại nương lập tức tức giận, la lớn đòi đuổi người đi. Phu quân ta nghe thấy liền đuổi người đi. Bạch Vi cô nương, cô nói thử xem rốt cuộc là có việc gì vậy?”
Bạch Vi càng nghe càng tức, nói: “Tẩu tử, hai người làm đúng lắm, nên đuổi người đi! Không gạt tẩu tử, trước kia muội đúng là có một ca ca nhưng muội tình nguyện không có người ca ca này.” Bạch Vi liền kể chuyện ca tẩu của mình cho vợ Mãn Thương nghe.
Vợ Mã Thương tức giận không nhịn được, nói: “Làm sao có thể cầm thú như thế chứ? Ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không lo, còn để cho muội muội phải bán mình nữa? Cũng may cô gặp được cô nương của chúng ta chứ không cô và đại nương phải làm sao chứ?”
Bạch Vi cũng nói: “Đúng vậy. Nếu không có cô nương thì nói không chừng muội và mẹ đã không thể còn sống đến bây giờ được. Bây giờ muội lo là có khi nào hai người kia bị người khác sai đến đối phó với cô nương hay không thôi. Tẩu tử, hiện tại quý phủ rõ ràng là muốn ép buộc cô nương của chúng ta. Muội không muốn vì chuyện của muội mà hại cô nương. Nếu hai người kia tiếp tục đến nữa, muội hận không thể đem bọn họ đến quan phủ xử lý!”
Vợ Mãn Thương nói: “Nhưng ta thấy bá mẫu sau đó khóc lớn một lúc lâu, nói cho cùng thì cũng là mẫu tử liền tâm.” Thật ra vợ Mãn Thương nghĩ nhất định là người trong phủ muốn từ từ gạt hết những phụ tá đắc lực bên người cô nương, để cô nương không có chỗ dựa vào, mà Bạch Vi này chính là người thứ nhất bị đối phó.
Nàng đã làm nha hoàn trong phủ rất nhiều năm, bao nhiêu mưu mô nàng cũng hiểu được một ít. Bạch Vi này là nha hoàn đầu tiên cô nương thu nhận. Lão thái thái nhất định sẽ xuống tay với nàng ấy trước để cô nương không còn đường rút lui, sau đó buộc cô nương đồng ý hôn sự, quả nhiên thật đáng giận!
“Muội thăm mẹ trước đã. Tẩu tử, mấy ngày nay đã khiến người lo lắng rồi.”
Vợ Mãn Thương nói: “Có gì đâu chứ. Bạch Vi cô nương, bây giờ chính cô cũng phải bảo trọng, bằng không cô nương vốn dĩ không có người tin cậy, chúng tôi lại không thể vào phủ, chỉ có mọi người có thể ở gần hầu hạ cô nương thôi.”
“Tẩu tử yên tâm, muội biết rồi.”
Bạch Vi vừa vào cửa đã thấy mẹ mình gạt nước mắt trên mặt mà không khỏi khó chịu trong lòng: “Mẹ, con đến rồi. Cô nương biết con nhớ mẹ nên để con đến đây một chuyến. Mẹ, con mang cho mẹ món hoa quế cao mẹ thích nhất này.”
Bạch Vi đặt điểm tâm đã mua trên bàn rồi thuận tay rót một ly nước trà cho mẹ: “Mẹ, mẹ uống trà đi.”
“Vi nhi ơi, ca ca súc sinh kia của con đến đây rồi. Phải làm sao mới tốt đây hả con? Mẹ sợ nó lại đến sinh sự nữa. Vất vả lắm cô nương tốt bụng của các con mới sắp xếp được cho mẹ ở đây, được ăn ngon mặc đẹp, còn trị bệnh cho mẹ nữa. Mẹ sợ súc sinh kia gây bất lợi cho cô nương lắm.”
“Mẹ à, chúng ta đừng quan tâm hắn. Hắn không thấy được chúng ta thì sẽ không gây chuyện được thôi!” Nàng hạ quyết tâm đuổi người đi rồi, tuyệt đối không thể để hai kẻ kia đến phá những ngày yên bình của mình và cô nương được.
Chỉ là nghĩ thì tốt thế nhưng sự thật lại tàn khốc. Không biết ca tẩu nàng mũi dài đến mức nào mà đánh hơi được người sẽ tới đây mà đến làm ầm ỹ trước cửa: “Mẹ, muội tử, ta biết các người ở bên trong. Nếu các người không ra ta sẽ chết đó! Mẹ ơi, mẹ cứu con trai mẹ đi!”
Lại có một giọng nữ hô: “Bà bà, muội tử, hai người ra đây gặp chúng ta một lần đi. Ta và tướng công bị người đuổi đến cùng đường rồi, bây giờ không có bạc sẽ đánh gãy chân ca ca cô đó, hai người cứu bọn ta đi!”
Mãn Thương vốn dĩ muốn tìm vài người đánh đuổi đi nhưng bị thê tử ngăn lại: “Để Bạch Vi giải quyết đi!”
Bạch Vi mở cửa ra, trong tay cầm một cái chảo, bảo Mãn Thương mở cửa chính ra. Hai người kia thấy cửa mở liền hoảng sợ, thấy người đi ra thì lại lập tức nở nụ cười, nhưng nhìn trên tay nàng có gì đó thì lại né ra vài bước.
Ca ca Bạch Vi nói lấy lòng: “Vi nhi à, muội cuối cùng cũng gặp ca ca rồi!”
Nương tử hắn cảm thấy nàng sẽ không nói nên lập tức đẩy hắn sang một bên, muốn tiến lên cầm tay Bạch Vi nhưng lại bị Bạch Vi trừng mắt thì liền dừng động tác.
“Muội tử, cô xem xem, chị dâu ta và ca ca cô bây giờ bị người ta đuổi đến không sống nổi nữa. Cô có thể giúp chúng ta một tay không. Tốt xấu gì cũng cùng một bụng mẹ chui ra, không thể thấy chết mà không cứu được phải không?”
“Thật nực cười! Các ngươi còn biết là từ một bụng mẹ chui ra à? Lúc mẹ bị bệnh thành ra như thế thì các ngươi nói thế nào? Sao? Không dám nói ra à? Được thôi, để ta nói thay cho nhé. Các ngươi nói nếu đã ở riêng thì tự sinh tự diệt. Huống hồ bây giờ ta cũng không phải muội tử của các ngươi nữa. Khế ước bán mình của ta đều trong tay chủ tử. Chủ tử ở đâu ta ở đó. Ta là của chủ tử, không có một chút quan hệ với các ngươi đâu! Đừng có nói dễ nghe như thế! Cút cho ta!”
Ca ca nàng mắt thấy chuyện bất thành liền lập tức ôm chân Bạch Vi nói: “Muội tử, trước đây là bọn ta sai. Nhưng lần này muội nhất định phải cứu ca ca, nếu không ca ca sẽ bị đánh chết. Tốt xấu gì cũng là một mạng người mà. Chỉ cần năm mươi lượng bạc thôi. Muội muội à, muội nghĩ biện pháp đi, nếu không mai ca ca sẽ bị đánh chết trên đường đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Muội tử à, cô cứu bọn ta đi. Đến lúc đó bọn ta sẽ chăm sóc bà bà chu đáo, được không? Người khác sao bằng người nhà được? Con cái nuôi dưỡng cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không sợ người ta đàm tiếu. Tẩu tử biết bây giờ cô rất tốt nhưng cô cũng là nữ hài tử, sau này cũng phải lập gia đình mà phải không? Nào có chuyện con rể mà phải nuôi mẹ vợ bao giờ? Cho nên lần này cô cứu ca tẩu thì ca tẩu sẽ nuôi mẹ.”
“Cút! Cút hết cho ta!!!” Bạch Vi đem chảo đánh vào đầu, vào người hai kẻ kia. Vợ Mãn Thương thấy thế cũng lên giúp một tay, khiến bọn họ chạy trối chết. Xung quanh yên tĩnh lại nhưng Bạch Vi lại đầm đìa nước mắt.
“Tẩu tử, muội không sao. Ha ha, thật nực cười mà! Trong lòng rõ ràng biết bọn họ không có ý tốt nhưng lại hy vọng bọn họ có chút tình thân mà đến thăm mẹ.”
“Bạch vi cô nương đừng nghĩ nhiều như vậy. Đại nương còn cần cô quan tâm, chỉ sợ trong lòng bà ấy còn khổ sở hơn cô.”
Bạch Vi gật đầu, vào phòng an ủi mẹ.
Hai người kia chạy trối chết một đoạn đường thì ngừng lại. Nữ nhân kia mắng: “Khốn khiếp! Dám đánh lão nương cơ đấy! Chờ lão nương trói nó lại thì nhất định không tha cho nó!”
Ca ca Bạch Vi nói: “Tốt xấu gì cũng thấy được người rồi. Sau này cũng dễ làm thôi.”
“Dễ làm cái rắm! Chàng không thấy tình hình hôm nay thế nào sao? Việc này khó làm! Cũng không biết đám người kia nghĩ thế nào nữa, chẳng phải chỉ là một con nhóc thôi sao? Không nên mua một chút nào, dáng vẻ cũng khó coi, mắt họ bị gì thế chứ!”
“Được rồi, cũng không phải chúng ta mua, tập trung vào kiếm bạc đi! Vừa nãy ta có nhìn vào trong rồi, mẹ ta tuy là không có đi ra nhưng ta thấy bà ấy ở bên trong gạt nước mắt. Nhất định là còn luyến tiếc ta. Đến lúc đó ta lừa mẹ đi ra, nha đầu kia đau lòng cho mẹ thì nhất định sẽ đến gặp, khi đó chúng ta hãy trói người lại, chẳng phải đơn giản rồi sao? Ta nói cho nàng biết, mẹ ta rất mềm lòng, không thể thấy ta chịu khổ đâu. Những lời hôm nay ta nói nhất định bà ấy đã nghe nhưng vẫn còn giận ta nên mới không ra gặp. Nàng nói chủ ý như vậy được không?”
“Chàng thật là ma quỷ đó nha! Thật đúng là thông minh mà. Nhưng mà ta nói cho chàng biết, chàng không được làm hỏng đâu đấy. Là hai trăm lượng bạc đó! Sau khi có bạc rồi thì chúng ta đủ để sống hơn nửa đời người rồi!”
“Trời ạ, nếu may mắn đến thì có ngăn cũng không được. Ai có thể nghĩ đến chuyện tốt như thế sẽ đến chứ? Vốn nghĩ là nha đầu kia đã chết bên ngoài rồi, không ngờ nó lại càng ngày càng tốt, một chút cũng không nghĩ đến chúng ta. Ta còn ngại ngần gì nó nữa?” Ca ca Bạch Vi cười lạnh.
Bạch Vi sau khi dỗ dành mẹ xong thì trở về kể hết cho Lý Tử Du nghe. Lý Tử Du nói: “Mấy ngày này ngươi cứ ở cạnh mẹ đi. Ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Cô nương, đều do nô tỳ không tốt, gây phiền toái cho người.”
Lý Tử Du nói: “Về sau đừng nói thế nữa. Đám người này là vì ta mà đến. Nói đi nói lại cũng là ta liên lụy các ngươi.”
“Cô nương, nô tỳ là hạ nhân của ngài. Hai chữ liên lụy này thật làm nô tỳ xấu hổ. Nếu không do ca ca của nô tỳ thì cũng không thế này rồi.”
“Được rồi. Chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Mấy ngày này ngươi nhất định phải cẩn thận. Trăm ngàn lần không được một mình đi ra ngoài. Ta sẽ để Đại Nha đi theo ngươi, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau.”
Tối đến Hồng Y báo cáo tin tức tìm hiểu được cho Lý Tử Du: “Hai người kia vì không sống nổi ở quê nữa nên mới đến kinh thành tìm việc. Ca ca Bạch Vi nghiện cờ bạc, toàn bộ tiền đều đem đi chơi bạc hết. Sau đó có người tìm được bọn họ, hứa cho bọn họ hai trăm lượng bạc muốn mua Bạch Vi.”
Lý Tử Du cười lạnh, nói: “Ngay cả người của ta cũng không buông tha. Hồng Y à, ngươi cũng phải cẩn thận, nếu bọn họ đối phó ngươi thì không tốt đâu.”
“Không sao đâu ạ. Đến lúc đó ta trực tiếp đánh người hôn mê rồi bán đi là được.”
Quả nhiên thật mạnh mẽ! Có võ công đúng là vẫn tốt hơn! Lý Tử Du nói với Hồng Y: “Ta thấy Đại Nha đi theo cũng không ổn, ngươi đi theo đi!”
Hồng Y gật đầu: “Vâng! Ngài có muốn nô tỳ kêu thêm vài người không. Nô tỳ chỉ có một người, không thể phân thân được.”
“Được, thay ta cảm ơn Duẫn Thiên trước.”