Phu Quân Xấu Xa

Chương 10




"Húc Nhật công tử, sao người lại tới đây?”

Tiểu Hồng khiếp sợ, nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, trong mắt đầy nghi hoặc "Là ta tìm hắn tới.” Tiếng của nam nhân ẩn chứa nụ cười. Âm thanh quen thuộc này làm Tiểu Hồng thiếu chút nữa té xuống giường.

Nàng quay đầu lại nhìn thấy nam nhân đang đi vào phòng, bị kinh hoảng lần nữa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, nhưng hồi lâu không phát ra được âm thanh gì.

Trước mắt là một nam nhân cao lớn, ung dung tự tại, chính là người được các thương gia ở kinh thành nhắc tới, hắn bị đoạt đi tài sản và đuổi ra khỏi nhà - Nghiêm Diệu Ngọc.

Tiểu Hồng vỗ vỗ ngực, lo lắng nghiêng người, liền vội hỏi:

"Nghiêm, Nghiêm công tử, người có khỏe không? Ta nghe nói người bị Cảnh Võ”.

Giọng nói nàng yếu ớt hẳn. Bởi vì, lúc này Cảnh Võ cũng đang đi vào phòng ngủ. Mặt Tiểu Hồng liền biến sắc, mới nhìn thấy hắn, đã cảm thấy ngực thu lại đau đớn. Nghi ngờ, nàng đầu tiên là nhìn Cảnh Võ một chút, tiếp theo quay đầu nhìn Nghiêm Diệu Ngọc cùng Húc Nhật, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng tái đi, bộ dáng chịu đả kích .

"Chẳng lẽ, ngươi bắt bọn họ tới?” Ôi, hắn rốt cuộc còn muốn làm bao nhiêu chuyện xấu đây?

Cả người Cảnh Võ cứng đờ "Bọn họ là tự nguyện tới.”

Nàng rõ ràng không tin. Hiển nhiên, ở trong suy nghĩ của nàng, hắn là người xấu, nên sẽ không bỏ qua như vậy.

Trong lòng Cảnh Võ biết rõ nàng không còn tín nhiệm hắn nhưng khi nhìn thấy nàng nhất quyết nhận định hắn có tội thì không khỏi cảm thấy đau xót

Nghiêm Diệu Ngọc bên cạnh mỉm cười nói: "Tiểu Hồng, Cảnh Võ vừa nói không sai, chúng ta là tự nguyện tới.”

Húc Nhật kích động cũng nói thêm: "Không sai, không sai, ta là tự nguyện tới, tuyệt đối không có ai ép buộc ta tới.”

Lời này, lại khiến cho sắc mặt Tiểu Hồng tái đi mấy phần. Ánh mắt nàng nghi ngờ lẫn bất an nhìn Cảnh Võ, lo lắng hắn thật sự là cầm lấy đao bức hai người này tới đây.

Nhìn bộ dáng của nàng, Cảnh Võ cũng biết nàng suy nghĩ cái gì.

Hắn xanh mặt, thấp giọng lên tiếng "Ta không có lấy đao kề cổ của hắn!”

Đáng chết, hắn muốn bóp chết tiểu khốn khiếp kia!

Tiếng gầm thét kia, làm cho Tiểu Hồng sợ đến co rúm lại.

Nàng không nhìn lại Cảnh Võ, mà gục xuống cắn môi trong lòng vẫn hoài nghi, hắn là lấy đao bức người.

Cho đến một lúc, Húc Nhật mới phát hiện mình nói sai, nụ cười hắn cứng đờ, múc 1 muỗng thuốc, đưa tới trước mặt Tiểu Hồng "Thật là ta tự nguyện tới, ngươi làm ơn uống một ngụm thuốc.”

Thấy Húc Nhật đối với Tiểu Hồng ân cần như vậy, Cảnh Võ chỉ cảm thấy càng thêm tức giận, hận không thể vặn gãy cổ hắn

Cảm thấy sau gáy có một trận lạnh lẽo, Húc Nhật kinh hãi, len lén quay đầu quả nhiên thấy Cảnh Võ đang trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy."

Nghiêm Diệu Ngọc cười, than thở cái tên tiểu tử này: "Húc Nhật, đem thuốc để xuống.”

"Nhưng mà Tiểu Hồng còn chưa có uống thuốc xong!”

"Ngươi đem thuốc để xuống đi, Cảnh Võ sẽ đích thân xác nhận Tiểu Hồng uống thuốc xong chưa !”

Nghiêm Diệu Ngọc chỉ có thể trực tiếp thức tỉnh Húc Nhật.

Tiểu Hồng cũng hiểu được Cảnh Võ để ý cái gì, mắc cỡ chỉ muốn trốn vào trong chăn

Húc Nhật thẹn thùng nhìn nàng không dứt, lại nhìn Cảnh Võ một cái, thấy sắc mặt buồn bực càng lộ vẻ khó coi của hắn mới chợt hiểu ra. Giống như là phát hiện điều gì thú vị, khoái trá nói:

"Ai da, ngươi không phải là ăn. . . !”

Hai mắt Cảnh Võ nhíu lại, quét một tia lạnh băng như đao về phía Húc Nhật. Húc Nhật trong lòng giật mình, đem chữ cuối cùng nuốt trở về trong bụng, xém tí nữa đã cắn đầu lưỡi.

Hắn cầm lấy quạt che kín miệng, nhanh chóng để chén thuốc xuống, vọt nhanh qua một bên, kinh hoảng lẩm bẩm: "Ta không nói gì! Ta không nói gì!”

Không để ý đến Húc Nhật, Nghiêm Diệu Ngọc đến gần mấy bước, đi lại vững vàng, Tiểu Hồng còn có chút lo lắng: "Nghiêm công tử, vết thương của ngài đã khỏe chưa?”

"Đã sớm không có chuyện gì .”

"Nhưng, ta tận mắt nhìn thấy, hắn. . . Hắn. . . . Hắn chém rất mạnh.” Nàng nhỏ giọng nói

Nghiêm Diệu Ngọc lại cười một tiếng: "Đó là do sắp đặt.”

Trong lòng Tiểu Hồng nghi ngờ càng lúc càng sâu, nàng bất an nhìn hai người, vừa sợ hãi nhìn trộm Cảnh Võ một cái.

Đứng ở một bên, hắn lộ ra vẻ mặt có chút tức giận cùng không kiên nhẫn, nhưng đôi mắt nhìn nàng chăm chú thì lại khó có thể che giấu tình cảm

"Tất cả việc này cũng là giả, chỉ là một vở diễn.” Cảnh Võ nhìn nữ nhân yêu mến trên giường, rốt cục cũng thừa nhận với nàng. "Ta chém hắn bị thương, nhưng đây cũng là ở trong kế hoạch, đã xếp đặt sẵn.”

Nàng không có cách nào tin, nhìn chằm chằm Cảnh Võ: "Kế hoạch?”

"Là ta muốn Cảnh Võ chém.” Nghiêm Diệu Ngọc nói.

Này.... thực sự không thể tưởng tượng nổi ! Tiểu Hồng không thể tin được. Nơi nào có người không vì lý do gì muốn người khác chém mình một đao?

"Tại sao?” Nàng hỏi tới .

"Ta cũng biết ngươi không tin cho nên khi Cảnh Võ muốn ta giải thích với ngươi, ta mới mang Húc Nhật đến đây.”

"Giải thích?” Tiểu Hồng có chút mê hoặc, trong đầu nghi ngờ.

"Giải thích cái gì?”

"Giải thích vì sao ngươi đã hiểu lầm hắn!”

Húc Nhật dùng cây quạt gõ lên trán nàng một cái, rồi quay sang Cảnh Võ suy xét một chút.

Hiểu lầm? Đây thật là hiểu lầm sao? Mắt thấy bộ dáng ung dung của Nghiêm Diệu Ngọc và Húc Nhật, thật sự không giống như là bị Cảnh Võ uy hiếp.

Nghe vào những lời của những nam nhân này thật sự khó tin.

Nhìn nàng vẫn là mờ mịt không giải thích được, Húc Nhật chủ động nói: "Nghiêm đại ca nhọc lòng như thế, thật ra thì cũng là vì muốn giành được sự đồng tình của đại tỷ.”

Tiểu Hồng trừng lớn mắt.

"Mà Cảnh đại ca võ công cao cường, khi xuất đao đã tránh những chỗ nguy hiểm.” Vẻ mặt Húc Nhật kiêu ngạo, ý là tất cả đều do hắn nghĩ ra, còn giương giương đắc ý khuyên nàng: "Cái này kêu là khổ nhục kế.”

Cho đến lúc này, Tiểu Hồng mới hơi hiểu. "Nhưng, tại sao cần làm vậy?”

Nàng không rõ, loại này là cầm tánh mạng để làm tiền đánh cuộc sao?

Nghiêm Diệu Ngọc thở dài một hơi: "Tiểu Hồng, nếu như ta không bố trí việc này, Kim nhi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận nàng có cảm tình với ta, nàng cũng vĩnh viễn sẽ không gả cho ta”

"Năm đó, ta còn trẻ nông nỗi, nàng lại quá mức kiêu ngạo, ta không ngờ nàng đối với trận đấu rượu kia lại chú ý.” Hắn lộ ra nụ cười khổ. "Cho nên, ta bày ra hết thảy, để cho Cảnh Võ chém thương ta, để cho hắn cùng với Lưu Nghiễm cướp lấy Nghiêm gia, để cho ta thành hai bàn tay trắng, mới có thể bức ra lời trong lòng của nàng.”

Cho nên, ngoài mặt thì người bị hại là Nghiêm Diệu Ngọc, nhưng căn bản hắn chính là kẻ chủ mưu phía sau!

"Nhưng kế sách này là vì Đại tiểu thư, ta phải thực hiện thôi” Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, thản nhiên nói: "Nếu không làm như vậy, sợ rằng nàng cùng ta kéo dài mười năm nữa thì sao?”

Về điểm này, Tiểu Hồng đồng ý.

Ừm, nói như vậy cũng không sai. Như tính tình của Đại tiểu thư, đúng là có thể phải làm vậy?

Cùng Nghiêm công tử mười năm nữa sao??? Thậm chí hai mươi năm.

Húc Nhật cũng ở một bên hát đệm, "Tiểu Hồng, ngươi phải biết rằng khắp trời đất bao la” Hắn thận trọng cường điệu, "Không ai có thể giống như Nghiêm đại ca dũng cảm như vậy, yêu đại tỷ nhiều như vậy vì hạnh phúc chung thân của đại tỷ, ta cùng nhị tỷ đương nhiên là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, sẽ không tiếc nha!”

"Cái gì? Ngay cả Bạc Ngân cô nương cũng tham dự?”

Nàng cả kinh, lúc này mới nghĩ đến, khó trách bên trong Tiền gia, có nhiều người phản bội như vậy, chưởng quỹ cũng vùi lấp ở trong đó, nhưng nếu nội gián chỉ có Húc Nhật, là không thể nào có nhiều người phản bội như vậy, càng đừng nói là muốn lừa dối Đại tiểu thư??

"Không sai, không sai, chuyện này nếu không có nhị tỷ, thật là không thành được đâu.” Húc Nhật cười tà mị nói, "Cho nên, ngươi có thể yên tâm, Cảnh Võ chẳng qua là nghe lệnh làm việc.”

Tiểu Hồng còn có chút chần chờ, nàng nhìn Cảnh Võ, cảm thấy có chút bị thương, thấp giọng hỏi: "Như vậy, tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?”

Vì thế, ta không đếm được bản thân đã khóc mấy lần.

"Bởi vì ta biết, nàng đối với người phụ nữ kia có rất nhiều trung thành.” Cảnh Võ trầm giọng nói.

"Ta phải phòng ngừa tất cả có thể làm hư đại cục.” Nghiêm Diệu Ngọc bổ sung, khóe miệng mỉm cười liếc mắt Cảnh Võ một cái.

"Nhưng, có người nhất thời xúc động, mới mang ngươi đi.”

"Ngươi đối với Kim nhi trung thành như thế, chắc chắn sẽ nghiêng về phía nàng. Cho dù ngươi nguyện ý giúp ta, một ngày trở về, sợ cũng không giấu giếm nàng được, sớm muộn sẽ làm nàng nhìn thấu ta đã bày ra cái chuyện này.”

Cuối cùng, Nghiêm Diệu Ngọc thở dài, nhìn Tiểu Hồng nói: "Ai biết ta trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ đến trong mắt Cảnh Võ đối với ngươi có tình ý”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Cảnh Võ mặt lạnh băng cũng đỏ mặt

Tiểu Hồng xấu hổ trong lòng, đỏ mặt cúi đầu xuống.

"Cho nên, Cảnh đại ca không nói là bất đắc dĩ.” Bởi vì mới vừa rồi nói bậy, lúc này Húc Nhật cố gắng muốn đền bù "Buổi sáng, ở chỗ Vương lão bản, chúng ta còn phải nhờ hắn đem tin tức tung ra ngoài, Cảnh đại ca mới không có cách nào thẳng thắn với ngươi.” Tiểu Hồng nhìn Cảnh Võ, "Nếu lúc trước không được, vậy bây giờ, tại sao lại đem hết thảy nói cho ta biết?”

Cảnh Võ nhìn nàng, khuôn mặt hiện lên tia đau lòng, "Nàng mang thai, ta không thể mạo hiểm nữa, không thể làm cho nàng bị thương tổn mà gặp nguy hiểm nữa.”

Hắn cũng không cách nào nhịn được nữa, nhìn thấy bộ dáng nàng hắn thiệt đau lòng.

"Cho nên, đây hết thảy cũng là giả ?” Nàng vỗ vỗ ngực, ánh mắt vừa mong đợi vừa sợ làm đau lòng hắn. "Ngươi cũng không phải là người xấu, ngươi không có ngầm chiếm Nghiêm gia, cũng không phải là cường đạo?”

Hắn có thể thẳng thắn nói mình trong sạch! Cảnh Võ hít một hơi thật sâu, thận trọng nói: "Không phải.”

Nước mắt, đột nhiên dâng trào. "Thật?” Nàng run giọng hỏi.

Tiểu Hồng giơ lên run rẩy hai tay, bịt miệng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nhưng ép không được nghẹn ngào nơi cổ họng.

Cảnh Võ cũng không cách nào nhẫn nại được nữa, bước nhanh đi ra phía trước, ngồi xuống bên giường, đem nàng ôm vào trong ngực.

"Thật xin lỗi, nàng đừng khóc , đừng khóc ... ”

Mặc dù, Nghiêm công tử cùng Húc Nhật vẫn đứng ở một bên, nhưng Tiểu Hồng không nhịn được, núp ở trong ngực Cảnh Võ, níu thật chặt lấy quần áo của hắn, lên tiếng khóc.

Thật tốt quá, hắn không là người xấu, nàng không có nhìn nhầm. Thật tốt quá, hắn cũng không có làm ra chuyện sẽ hối hận cả đời. Thật sự là tốt quá.

Ánh trăng trên đầu cành, Nghiêm công tử cùng Húc Nhật công tử, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ đi.

Cảnh Võ không nói gì ôm lấy nàng, lấy phương thức của hắn an ủi nàng. Tiểu Hồng nức nở, qua hồi lâu, mới từ từ ngừng lại. Dùng bàn tay to cầm lấy khăn luạ lau đi nước mắt cho nàng. Hắn cúi đầu xuống, ở trên trán nàng ôn nhu hôn "Ta thật xin lỗi.”

Tiểu Hồng hít mũi, tựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.

Cảnh Võ nói, giọng khàn khàn, "Ta vẫn rất muốn nói cho nàng biết, nhưng, ta nợ Nghiêm Diệu Ngọc một ân tình.”

Nàng tò mò ngẩng đầu, lẳng lặng lắng nghe. "Nhiều năm trước, Nghiêm Diệu Ngọc đi miền nam trị thủy, vô tình gặp gỡ mẹ ta bị cướp, đã ra tay cứu mẹ ta một mạng. Vì báo đáp ơn cứu mệnh của hắn, mẹ muốn ta ở bên cạnh hắn, báo đáp ân tình rồi mới có thể trở về.”

Cảnh Võ hít một hơi thật sâu, trong giọng nói lộ ra sự mỏi mệt , cùng với bất đắc dĩ. "Cho nên lần này, hắn nói, chỉ cần giúp hắn lần này, coi như là trả ân tình.”

"Ta còn tưởng rằng, ngươi không tin tưởng ta.” Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói.

Hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khàn giọng thừa nhận: "Nếu như, ở cõi đời này ta có có thể hoàn toàn tin tưởng ai, người kia, nhất định là nàng.”

Tiểu Hồng cảm động nước mắt trào ra ngoài.

"Ta thật xin lỗi, đã làm nàng đau lòng,” Hắn khàn khàn nói xin lỗi.

Nàng lắc đầu, biết hắn là vì chữ tín, vì muốn thay mẫu thân báo ân, mới phải làm như vậy. Hắn chính là người có nề nếp như vậy. Cho nên, mới có thể ở bên cạnh Nghiêm công tử mười năm, chỉ vì hồi báo ân tình năm đó.

"Cho nên, ngươi cũng không phải là hộ vệ của Nghiêm công tử?”

"Không phải.” Hắn hỏi "Nàng để ý thân phận của ta?”

Tiểu Hồng lắc đầu lần nữa, "Chỉ cần ngươi không phải người xấu là tốt rồi.”

Hắn nhìn nàng chăm chú, "Ta không phải.”

Tiểu Hồng nhìn hắn, rưng rưng lộ ra e lệ, ngọt ngào mỉm cười, "Như vậy, vô luận ngươi là ai, cũng không trọng yếu.”

Hắn cúi đầu, trái tim bởi vì nàng mà co rút nhanh nóng lên.

Nhỏ giọng hỏi: "Như vậy, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

Nàng cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt, một lát mới mở miệng, "Ta... Ta...”

"Nàng nói gì?” Cảnh Võ không nhịn được hỏi.

Cảnh Võ chờ, tiểu nữ nhân khả ái được ôm trong ngực đang thẹn thùng, len lén, nàng thật nhanh giương mắt, nhìn hắn một cái.

Gặp ánh mắt đang nóng bỏng chờ, "Người ta... người ta cũng đã đem mình --...”

Nàng càng nói càng xấu hổ, âm thanh cuối cùng nhỏ đến cơ hồ nghe không được.

"Ta cũng đã đem mình cho ngươi... Làm sao có thể không muốn --...”

Cảnh Võ vươn tay, nhanh chóng giữ lấy cằm nàng. Mà mặt nàng đã đỏ hồng, hai mắt đen nhánh vẫn buông xuống, nhìn một cái bên trái, nhìn một cái bên phải, thậm chí nhìn tay nhỏ bé của mình, chính là mắc cỡ không chịu nhìn hắn.

"Tiểu Hồng, nhìn ta .” Hắn mở miệng yêu cầu, cố ý muốn hỏi rõ ràng.

Biết bản thân nếu không ngẩng đầu lên, Cảnh Võ tuyệt đối sẽ vẫn chờ đợi, Tiểu Hồng không thể làm gì khác hơn là giương mắt, nghe lời, xấu hổ nhìn hắn.

Vừa tiếp xúc với cặp mắt nóng bỏng đen đồng kia, mặt nàng không tự chủ được càng đỏ hơn.

"Cho nên, nàng nguyện ý gả cho ta?” Hắn hỏi.

Nhìn người nam nhân trước mắt này, Tiểu Hồng e lệ gật đầu, nho nhỏ đáp một tiếng.

Nhưng, hắn vẫn không hài lòng, khàn giọng yêu cầu, "Nói ra.”

Nàng nói không nên lời nữa!

Toàn thân Tiểu Hồng cũng xấu hổ đến đỏ rừng rực, nhưng thấy vẻ mặt Cảnh Võ, nếu nàng không nói hắn nhất định cùng nàng ở chỗ này duy trì dáng vẻ.

Tiểu Hồng mới lắp bắp, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, e lệ nói: "Ta... Ta nguyện ý...”

"Còn gì nữa không?” Hắn nhất định phải nghe được toàn bộ.

"Ta... Ta nguyện ý gả cho chàng...”

Đến khi nàng nói ra khỏi miệng, lúc này hắn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Võ đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn nàng.

Tiểu Hồng bị hôn đến vui sướng, thiếu chút nữa đã quên bây giờ là chiều tối. "Ngày mai chúng ta sẽ thành thân.”

"Cái gì? !” Nàng cả kinh, hỏi: "Ngày mai, có phải quá nhanh không?”

"Nhanh sao? nàng đã sắp sinh hài tử rồi.”

Chậc, sao hắn lại nói như vậy nữa!

Nàng liếc hắn một cái, mặt lại đỏ lên.

"Sau này, nàng không bao giờ...được đụng tới đao nữa.” Hắn không bao giờ... muốn nàng đụng thứ đồ nguy hiểm kia.

"ừm. ”

" Không cho dùng cách của nàng tới uy hiếp ta nữa. ”

"Uh.” Nàng gật đầu lần nữa, "Ta sẽ không.”

"Cũng không cho vừa đi vừa nhìn đông tới nhìn tây.” Hắn kiên trì.

"Ta nào có vừa đi vừa hết nhìn đông tới nhìn tây.” Tiểu Hồng kháng nghị.

"Không đúng à, vậy tại sao nàng luôn ngã nhào?”

Nàng hét lên. "Đó là ngoài ý muốn”.

"Còn có, không cho phép nàng thay Tiền Kim Kim chắn đao.” Điểm này quan trọng nhất, sau này hắn muốn cho nàng rời xa nữ nhân kia, bất quá vẫn là thừa dịp nàng biết điều một chút bắt hứa hẹn để bảo đảm.

Tiểu Hồng há mồm lại muốn kháng nghị, nhưng thấy hắn nghiêm mặt, biết là từ trong lòng hắn thật lo lắng, trong phút chốc nàng đem kháng nghị thu hồi, chăm chú nhìn hắn, gật đầu hứa hẹn.

"Không được thay ta ngăn chặn. Cũng không thể thay bất luận kẻ nào chắn đao.”

"Nhưng - ”

"Không có nhưng, chỉ cần có người rút đao ra ngoài, nàng phải núp sau lưng ta.” Cảnh Võ nói như đinh chém sắt.

Điều kiện cầu hôn của hắn có nhiều một chút. Hắn hiểu nàng rất rõ. Tiểu Hồng nhìn nam nhân ở trước mắt, ngực không khỏi ấm áp.

Nàng biết, hắn nói nhiều như vậy, hoàn toàn chỉ là bởi vì không muốn phải nhìn nàng bị thương nữa.

Nàng giơ bàn tay nhỏ bé để trước ngực hắn "Thiếp đáp ứng chàng, sau này tuyệt đối sẽ không thay bất cứ ai chắn đao, cũng sẽ không rút đao đối với chàng, chỉ cần có người rút đao, thiếp nhất định là người thứ nhất trốn sau lưng chàng.”

Nghe được nàng nói như vậy, vẻ mặt căng thẳng của hắn mới hơi hòa hoãn chút ít, lại nghe đến nàng còn cộng thêm...

"Bất quá, chàng cũng phải đáp ứng thiếp một chuyện.” Tiểu Hồng nói.

"Chuyện gì?”

"Sau này,chàng cũng không được giấu giếm thiếp bất cứ chuyện gì. ”

"Ừm.” Hắn không chút do dự đáp ứng.

"Thiếp yêu chàng.” Miệng của nàng, nói ra một câu.

Tiểu Hồng lộ ra nụ cười vui vẻ, nhất thời nghiêng người hôn lên mặt hắn nhưng vừa hôn hắn, nàng mới bắt đầu xấu hổ, cuống quít muốn thối lui.

Cảnh Võ không chịu buông tay, kiên trì đem nàng ôm trong ngực. Hắn hôn môi của nàng.

Lệ nóng, lại một lần nữa tràn đầy hốc mắt. Nàng vừa khóc vừa cười, e lệ dâng lên dũng khí, tỏ tình lần nữa.

"Ta cũng yêu nàng.”

Môi của bọn họ, dính sát vào nhau, hôn nhẹ nhàng, kiếp này cùng hứa hẹn.

Mưu kế của Nghiêm Diệu Ngọc rốt cục được như ý, khiến cho Tiền Kim Kim nguyện ý thừa nhận cho dù hắn tán gia bại sản nàng vẫn nguyện ý làm vợ của hắn

Sau khi thành hôn, Tiểu Hồng cũng mới phát hiện, gia thế Cảnh Võ kinh người, hắn là con trai độc nhất của Cảnh gia ở Tứ Xuyên .

Sau đó nàng cũng như nguyện ước gặp lại đại tiểu thư. Tiền Kim Kim nhìn thấy nàng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhưng đối với Cảnh Võ không có nửa điểm dễ chịu, thậm chí lớn tiếng nổi giận quát.

Nghiêm Diệu Ngọc đem nàng vào bên trong phòng, dùng một phương pháp 'Tường tận' giải thích, mới khiến cho nàng hiểu. Hành động của Cảnh Võ cũng do hắn sai khiến.

Tiền Kim Kim không tham gia hôn lễ Tiểu Hồng, vì còn nổi giận một chút, cho đến khi bớt giận, mới phái người đưa đi một phần phong bì vô cùng lớn không thua gì đồ cưới của mấy vị tỷ muội Tiền gia .

Tiểu Hồng cảm động cực kỳ. Đại tiểu thư thật sự đối với nàng rất tốt a!

Cảnh Võ cao hứng không nổi, hắn không muốn lĩnh tình, nhưng là nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Tiểu Hồng, hắn chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, không có bảo người đem những thứ kia ném đi.

Trừ đồ cưới, Tiền Kim Kim còn phái người đưa tới một hộp gỗ nhỏ tinh xảo.

Nhìn thấy hộp gỗ nhỏ kia, Tiểu Hồng vừa thẹn vừa mừng, đưa tay đoạt lấy ôm vào ngực, vội vã cầm đi giấu.

Cảnh Võ bắt được nàng. "Đây là cái gì?”

Hắn liếc hộp gỗ "Ta muốn nhìn.”

Tiểu Hồng xấu hổ đỏ mặt, đưa tay liều chết huy đuổi trượng phu. "Không được, tránh ra, tránh ra!”

Càng là như vậy, Cảnh Võ càng muốn nhìn. Hắn nghiêm mặt, giả bộ đưa vẻ mặt mất hứng ra. "Rốt cuộc là vật gì, tại sao không thể để cho ta xem?”

Tiểu Hồng ôm hộp gỗ khư khư, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Là, chén trà!”

"Nữ nhân kia tại sao lại tặng chén trà cho nàng?”

"Bởi vì... Bởi vì... -...” Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ. "Đây là chén trà chàng uống qua .”

Đại tiểu thư biết, chén trà này đối với nàng có ý nghĩa trọng đại, mới vì nàng mà đưa tới.

Vẻ mặt nghiêm khắc bởi vì lời nói của nàng mà trở nên ôn nhu.

Hắn vươn tay ra kéo tiểu thê tử đang thẹn thùng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn nàng. "Ta muốn nàng đích thân pha trà.” Hắn nói nhỏ .

Nàng rúc vào bộ ngực hắn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Ngày xuân sáng rỡ ở trên hai người, mang đến tình cảm ấm áp.

Ngoài phòng, xuân về hoa nở, khắp nơi cũng là cảnh đẹp, mà trong mắt của bọn họ, cũng chỉ có lẫn nhau. Hạnh phúc, đã phủ xuống.