Phu Quân Về Cùng Ta

Chương 2




Nàng ta vừa dứt lời, những người ngồi đây liền xôn xao.

Dù sao chuyện vết thương chỉ cần hỏi là biết.

Nhưng những chỗ kín như ở mông thì không phải ai cũng thấy được.

Vẻ mặt Giang Thời Kính rất khó coi.

Mặt hắn tối sầm, tái mét một cách bất thường, trông rất nổi bật trên nền hỉ phục.

Hắn nghiến răng nhìn ta, trống ngực đập liên hồi.

Một lúc lâu sau, hắn mới rít ra được một câu từ trong kẽ răng: "Tống Lê, trong phủ còn có khách, chúng ta nói chuyện này sau."

Ta không nghe.

Ta kéo Trình Thù trở lại giữa hỉ đường, đặt tay nàng ta vào trong tay Giang Thời Kính.

"Nếu đã như vậy, ta sẽ làm chủ thay Giang tiểu tướng quân, cho ngươi một danh phận. Chỉ là...."

Ta dừng lại, nhìn khuôn mặt tối sầm đến mức có thể vắt ra nước của Giang Thời Kính, chậm rãi mỉm cười: "Chỉ là, có lẽ ta không thể gả cho ngươi rồi."

"Giang Thời Kính, chúng ta từ hôn đi."

Giang Thời Kính như ngừng thở.

"Tống Lê, nàng biết mình đang nói gì không?"

Hắn mở to mắt, khó tin nhìn ta, trông thật buồn cười.

Cũng phải thôi, trong mắt hắn từ trước tới nay, ta vẫn luôn là người đuổi theo hắn mà.

Quả thật là vậy, ta quen biết hắn từ khi thiếu niên, sau đó lại đem lòng ái mộ bắn.

Nghe hắn thích tập võ, ta từng quỳ suốt đêm ngoài phòng của tổ phụ để xin tổ phụ dạy binh pháp của Tống gia cho hắn.

Ta biết chiến tường vô tình, rất dễ bị thương, ta đã phải đi qua hơn nửa thành Lương Châu bất kể trời mưa gió để mời được vị lang trung nổi tiếng nhất thành theo học y.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn liên tiếp bỏ rơi ta. Những hai lần.

Lần thứ nhất, lúc ta và biểu muội Tô Giáng bị bọn cướp bắt đi, hắn chỉ cứu Tô Giáng.

Lần thứ hai cũng như vậy.

Ta và thiếp của hắn bị quân Khương bắt cóc, mũi tên bay ra cùng lúc, hắn lại chỉ dùng kiếm đỡ cho người thiếp kia.

Để mặc ta bị mũi tên găm vào ngực, gương mặt bị thương, cuối cùng bỏ mạng.

Hắn vứt ta đi như vứt một đôi giày cũ.

Sống lại một đời, sao ta có thể cần hắn nữa?

Ta liếc qua vẻ mặt kinh ngạc của Giang Thời Kính rồi bình tĩnh nhìn sang nơi khác, tìm kiếm trong đám đông.

Dường như không cần tốn sức, ta đã thấy bóng người đang đỏ mắt kìm nén cảm xúc phía sau đám người.

Ta tháo trâm cài tóc trên đầu, ném xuống đất, sau đó không hề do dự đi thẳng qua đám đông, rồi dừng lại trước mặt hắn.

"Tiêu Úc, hôm nay ta hủy hôn, muốn gả cho ngươi, ngươi có đồng ý cưới ta không?"

Dường như Tiêu Úc không ngờ ta sẽ đột ngột làm như vậy.

Mắt hắn khẽ động, vẻ mặt sững sờ, lại còn nói lắp.

“Nàng… nàng vừa nói gì?”

Biểu cảm này của hắn cũng không làm ta ngạc nhiên cho lắm.

Dù sao, ta và hắn có quen biết, nhưng thực tế cũng không thân thiết gì.

Thậm chí quen biết bao năm, từ trước tới nay hai chúng ta còn nói ít hơi hai mươi câu.

Trong đó có ba câu của tối qua, ta nhân lúc trời tối lẻn ra khỏi phủ để hóng mát, ta gặp hắn đang say rượu ở trước cửa Tống phủ, và hắn đã nói với ta.

Đó lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên ta. "Tống Lê, sau này ngươi nhất định phải hạnh phúc."

Ta nhàn nhạt đáp: "Cảm ơn."

Sau đó hắn lại nốc rượu, miệng lẩm bẩm. "Nhất định phải hạnh phúc..."

Kiếp trước, ta không hiểu được tâm tư trong lời nói của hắn.

Cho đến ba năm sau khi ta chết, linh hồn ta luôn bay xung quanh hắn.

Ta nhìn hắn moi thịt sẻ da, sửa lại dung mạo cho ta không màng sống chec.

Nhìn hắn ôm thi thể của ta mà thiếp đi.

Nhìn hắn trèo lên chín nghìn bậc thang trường sinh, mỗi bước đi lại dập đầu một cái, cầu xin cho ta kiếp sau.

Lúc này, ta mới dần hiểu tâm ý của hắn.

Ta thấy hắn rõ ràng đã ái mộ ta rất lâu, nhưng tâm tư kín kẽ, không để ta phát hiện

Cho dù là hiện tại, ta đang chủ động hỏi hắn.

Hắn cũng chỉ hơi đỏ mặt, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

Thấy hắn không trả lời, ta cũng không giục.

Trong tiếng xì xào của khách khứa, ta hỏi lại: "Ngươi có bằng lòng cưới ta không?"

Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên. Hắn đang muốn trả lời

Nhưng còn chưa lên tiếng, cánh tay ta đã bị người khác nắm chặt.

Ta nhíu mày vì thấy đau.

Lúc quay lại, ta đối diện với ánh nhìn hung tợn của Giang Thời Kính.

Hắn nói: "Tống Lê, ta mới là người cưới nàng về, là phu quân vừa mới bái đường cùng nàng!"