Cuối cùng, là Trần Ngọc phải nhượng bộ.
Trên đường đi, Trần Ngọc nhắm mắt tựa lưng vào thành xe, không nói một lời, quanh thân khí áp trầm thấp, tựa hồ ta chỉ cần nói thêm nmột câu nữa thôi, hắn sẽ mang ta ném ra khỏi xen gay lập tức. Cũng phải, phu nhân phản nghịch cãi lời hắn, khăng khăng bắt ái thiếp sắp lâm bồn của hắn vào cung, sao có thể không tức giận.
Trong cung rực rỡ hẳn lên, đèn đuốc sáng trưng. Cung yến bình thường long trọng nay lại càng long trọng hơn, ta ngồi bên cạnh Trần Ngọc, Bạch Liên ngồi ở phía sau.
Còn chưa bắt đầu, ta liền bén nhạy phát giác được một ánh mắt sắc bén rơi vào trên người mình, theo bản năng nhìn lại, bị dọa đến mức long tơ trên người dựng đứng cả lên, công chúa Phật Âm, con ruột Thái hậu con, tiếng tăm lừng lẫy đương triều.
Nghe nói, nam nhân tại phủ thượng của nàng có thể xếp mấy vòng tròn quanh kinh thành.
Sẽ không phải vừa lòng Trần Ngọc rồi đấy chứ?
Cũng khó nói.
Phật Âm này, tâm tư đố kị nặng. Nam nhân nàng coi trọng, không được cưới vợ, không được nạp thiếp, nếu mà trái ý nàng, nhất định sẽ vào một ngày đẹp trời nào đó bỏ mình ch bất đắc kỳ tử.
Ta càng nghĩ càng sợ hãi đến mức rụt rè trốn ở sau lưng Trần Ngọc, nghĩ thầm, thật sự là lũ lụt vọt lên miếu “Long Vương, người trong nhà đánh người trong nhà” *. Công chúa, đợi ta lui thân thành công, nhất định mang hắn tắm rửa sạch sẽ, trói lại trên giường của Ngài.
(Lũ lụt trôi long vương miếu: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.)
Nhớ tới “linh vật” Bạch Liên, ta giật mình, có hài tử, sợ là chạy không khỏi bàn tay độc ác của Phật Âm, ta cuống quít đi tìm, vừa quay đầu lại, một nữ nhân chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn như vậy chẳng nhẽ….
Nhưng mà Bạch Liên đang làm gì vậy?
Nàng ngồi đó với ánh mắt mê hoặc, tay chống đầu lắng nghe Tô đại nhân khóc lóc kể lể thê tử bạo ngược thành tính, thảm thiết tán thưởng, "Tô đại nhân tốt như vậy, nàng làm sao không hiểu không trân quý Ngài...... Đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không làm như vậy."
Ta một mặt phức tạp, quay đầu nhìn đỉnh đầu Trần Ngọc. Hắn phát giác được ánh mắt của ta, nhíu mày, "Thế nào?"