Hậu ký:
Bên ngoài tuyết nhỏ bay lất phất, trong nhà lò sưởi ấm áp.
Tống Kim An ôm ta vào lòng, vuốt ve mái tóc ta, ánh mắt dịu dàng.
Ta ngước lên nhìn hắn: “Chuyện ta quên là gì vậy?”
“Nàng còn nhớ nàng đã từng cứu một thiếu niên không?”
Ta lắc đầu, hoàn toàn không có ấn tượng.
Tống Kim An khẽ cười: “Hồi nhỏ, nàng cùng Tạ Kỳ từng một lần đến sa mạc Gobi…”
Hắn kể cho ta rất nhiều chuyện, nói về hắn đã bị ta quên lãng, nói về lời hứa ta đã quên trước khi rời đi, nói ta là người không giữ lời hứa.
Ta cau mày phản bác, hắn liền cúi xuống hôn lên môi ta: “Không chấp nhặt chuyện cũ.”
“Vậy nên, nương tử, chúng ta có thể động phòng được chưa?”
Đêm đó ta bị hắn hành hạ mệt nhoài, trong giấc mơ dài ta mơ thấy sa mạc mênh mông, ta cứu một thiếu niên tuấn tú.
“Giọt nước ân tình, đền đáp bằng suối nguồn.”
“Tướng quân, lấy thân báo đáp, người có muốn không?”
Ngày đó bụi mù tung bay, ta cười đầy tự do: “Nếu có duyên gặp lại, ta sẽ xem xét.”
Phiên ngoại: Hôn nhân sau này
Hôn sự giữa ta và Tống Kim An cũng là sự hòa hảo giữa hai nước.
Nhưng hắn không còn là thư sinh yếu đuối vô lực nữa, mà là tam hoàng tử nắm uy quyền.
Ta cùng hắn đi đến nước Tề một chuyến, đi rồi mới biết hắn còn có một vị hôn thê.
“Tống Kim An, ngươi giỏi thật đấy! Nàng ta là vị hôn thê của ngươi, ta tính là gì?”
Ta chống cằm nhìn hắn.
Hắn bước tới nắm tay ta, giọng nói dịu dàng: “Nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của ta.”
“Nàng ta sẽ được sắp xếp ổn thỏa thôi.”
Ta đọc hết mấy quyển sách về đấu đá trong hậu cung, tưởng rằng vị hôn thê kia sẽ đến gây phiền phức, ai ngờ đợi vài ngày sau vẫn không thấy gì.
Hỏi ra mới biết Tống Kim An đã từ hôn, bồi thường và xin lỗi một cách nhanh chóng.
Hóa ra người yêu ngươi thật lòng sẽ vì ngươi mà dọn sạch mọi lo toan.
Năm Gia Canh thứ mười sáu, ta lại bước lên chiến trường.
Bụi đất tung bay, Tống Kim An đứng trước ngựa ta, ánh mắt đầy yêu thương: “Nương tử, ta đợi nàng chiến thắng trở về.”
Hết.