Phu Quân Ta Là Đồ Lừa Đảo

Chương 3




4.

Khi ta trở về phòng, Tống Kim An nằm trên giường, mặt đỏ bừng, ta tưởng hắn còn say rượu, tiến tới đắp chăn cho hắn, ai ngờ hắn nắm lấy tay ta, hơi thở gấp gáp.

Lúc này ta mới nhìn rõ bộ dạng lộn xộn của hắn, y phục xộc xệch, mái tóc đen tương phản với làn da của hắn, hắn giữ tay ta bên má, tìm kiếm cảm giác mát lạnh: “Tướng quân…”

Ta không phải chưa từng thấy tình cảnh này, không phải say rượu, mà là trúng mê dược. Ta nhìn qua cửa sổ, quả nhiên có một lỗ nhỏ.

Cúi đầu xuống, ngón tay đã bị hắn ngậm lấy, hắn hút ngón trỏ của ta, cảm giác ấm áp truyền tới.


“Tống Kim An, ngươi trúng mê dược rồi.”

Ta định đưa hắn đi chữa trị, nhưng ngay sau đó eo ta bị hắn ôm lấy, không biết từ đâu hắn có sức mạnh đè ta xuống giường, ánh mắt hắn đầy dục vọng, không hề nghe lọt lời ta nói.

Ta dùng sức mạnh ép hắn xuống giường, giường kêu lên một tiếng lớn, Tống Kim An nhíu mày, chắc là đau.

“Xin lỗi, ta không cố ý.”

Ta thả lỏng, định rời khỏi hắn, thì cổ ta đột nhiên bị kéo xuống.


Môi chạm môi, giây tiếp theo răng môi bị mở ra, đầy khao khát và chiếm hữu, quấn quýt.

Ta cảm thấy cơ thể cũng nóng lên, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, ta cũng không nhịn được mà chìm đắm vào đó.

Chừng vài giây sau, ta tỉnh táo lại, đẩy hắn ra, Tống Kim An ngồi trên giường, y phục xộc xệch, khóe môi còn vương sợi chỉ bạc, nhìn ta lúng túng, như vừa bị giày vò.

“Tướng quân… cho ta…”

Tống Kim An tiến gần, còn muốn dính vào ta, sự bám víu đó khiến ta không thể đẩy hắn ra, ta đưa tay chống lên vai hắn không cho hắn tiến lại gần.


Ai ngờ hắn lại dụi dụi vào tay ta như mèo con.

Ta trấn tĩnh lại, giúp hắn mặc quần áo, dùng khăn lau đi sợi chỉ bạc trên môi hắn, hắn cứ để ta làm.

Rõ ràng người này là do hoàng đế phái đến thử thách, nếu đưa hắn đến y quán, thì chẳng khác nào tự thú. Ta nhìn qua cửa sổ thấy còn lại chút bột phấn, trong không khí còn mùi hương, là loại dược mạnh nhất.

Nếu không giải kịp thời, sẽ chết ngay.

Hắn là do ta kéo vào chuyện này, ta không thể bỏ mặc, sống trong quân doanh lâu ngày, việc này ta cũng hiểu đôi chút.


Ta mở dây áo của hắn…

Sau một lúc, hắn ngã vào người ta.

Nhìn hắn ngủ say, ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nằm trên giường bên cạnh, lòng rối bời, cả đêm không ngủ được.

5.

Chuyện đêm qua cho thấy trong phủ đã có nội gián. Dù ở trong phủ, chúng ta cũng phải đóng vai một cặp phu thê “chuẩn mực”.

Ta cúi đầu suy nghĩ, đầu óc lại trôi về kí ức của đêm qua, lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm giác ẩm ướt.

Thái dương giật lên một cái, ánh mắt liếc thấy người trên giường ngồi dậy, hắn ngồi đó ngẩn ngơ, tai hắn dần đỏ lên, chắc là nhớ lại chuyện đêm qua.

Ta đứng dậy đi tới: “Chuyện đêm qua…”

Ngay lập tức, Tống Kim An từ giường bước nhanh tới, che miệng ta lại, bước đi còn chút loạng choạng.

Hắn tránh ánh mắt ta, nhỏ giọng nói: “Đừng nhắc tới chuyện đêm qua nữa.”

Trong quân doanh lâu ngày, ta đã thấy nhiều chuyện, ai ngờ hắn lại xấu hổ.

Nhưng ta vẫn phải giải thích. Ta gỡ tay hắn ra, bình tĩnh nói: “Đêm qua ngươi trúng mê dược, trong phủ có nội gián, ta chỉ có thể giúp ngươi giải.”

Ta nhìn khuôn mặt Tống Kim An dần đỏ lên, từ lúc ta mở miệng hắn đã cúi đầu.

Tống Kim An chỉ cao hơn ta chút ít, ta tiến lại gần, cúi xuống đối diện với ánh mắt hắn:

“Tống Kim An, ngươi xấu hổ như vậy, làm sao làm phu quân của ta?”

Hắn ngẩn ra một lúc, sau đó quay đi, có chút bực bội: “Vậy ta không làm nữa.”

“Đừng mà!” Ta vội vàng nắm tay hắn, làm lành: “Sau này ngươi muốn gì ta cũng thực hiện, chỉ cần ngươi đóng vai phu quân của ta trong thời gian này.”

“Thật sao?”

Ta nhìn hắn nghiêm túc, mắt ánh lên nét cười: “Ngàn vạn lần là thật.”

Ta dẫn hắn đến bên giường, an ủi hắn ngồi xuống, chống tay lên vai hắn, hạ giọng nói: “Trong phủ có tai mắt, nên chúng ta cũng phải đóng vai cho tròn.”

“Đã đọc qua sách truyện chưa?” Hắn lắc đầu, chẳng uổng công ta đêm qua nghiên cứu cả đêm.

Ta nắm lấy tay hắn đang thả trên giường, đan ngón tay mình qua ngón tay hắn, mười ngón tay đan xen.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Biết nắm tay không?”

Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng phát ra một câu từ cổ họng: “Biết.”

Rồi hắn vụng về nắm lại tay ta.

“Sau này ở bên ngoài, nắm tay cũng không được để lộ sơ hở.”

Hắn gật đầu, ngả người ra sau một chút, kéo giãn khoảng cách giữa chúng ta.

Ta không đè lên hắn nữa, đứng thẳng dậy, đưa sách truyện vào tay hắn: “Đọc hết những thứ này, đừng để lộ sơ hở, nghe rõ chưa?”

Hắn gật đầu, ngoan ngoãn vô cùng.

6.

Mưu phản ủng hộ tân đế không phải việc dễ, trước tiên phải tìm được người thích hợp.

Ta và cha cùng đại ca thảo luận rất lâu, cuối cùng chọn được người – Vương gia Kỳ An.

Người này đọc nhiều sách, ôm ấp chí lớn.

Đáng tiếc thực lực không đủ, khó lòng so bì với triều đình hiện tại, thất bại ở điểm này.

Nếu hắn bằng lòng cùng chúng ta hợp mưu, thì việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Ta dẫn Tống Kim An đến thăm Kỳ An Vương gia.

“Tạ tướng quân, Vương hầu còn đang bắn cung ở hậu viện, xin mời ngài đến tiền sảnh ngồi chờ một lát.”

“Được.”

Tống Kim An luôn đi theo sau ta, như một tiểu nương tử ngoan ngoãn.

Ta quay đầu ghé tai hắn nói nhỏ: “Có chán không?”

Hắn hơi đỏ tai, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không bao lâu Vương gia Kỳ An bước vào, hứng thú nhìn Tống Kim An: “Không ngờ Tạ tướng quân lại thích thể loại này.”

Ta cười nhẹ, cầm chén trà lên uống một ngụm: “Vương phi sức khỏe thế nào?”

Vương gia Kỳ An thu lại nét cười, mày mắt mang chút lo lắng: “Vẫn vậy, thái y nói, thời gian không còn nhiều…”

Ta kéo tay áo Tống Kim An, hắn liền hiểu ý, lấy từ phía sau ra một hộp thuốc nhỏ.

“Đây là thuốc quý nhà Kim An, hy vọng có thể giúp ích cho Vương phi.”

Vương gia gật đầu, nhìn Tống Kim An với ánh mắt thêm phần cảm kích.

Ta quay sang nói nhỏ với Tống Kim An: “Ngươi ra hậu viện bắn cung chơi một lát.”

“Vương gia có thể cho ta mượn một chút thời gian nói chuyện không?”



Khi ra ngoài, chúng ta cùng đi đến hậu viện, không ngờ thấy Tống Kim An đang vụng về nghịch ngợm với mũi tên.

Ta quên mất, hắn chắc không biết bắn cung.

Thấy ta đến, hắn nhìn ta cầu cứu: “Tướng…”

“Nương tử.”

Ta cười đứng sau hắn, nâng cánh tay hắn lên, nói nhỏ bên tai: “Như thế này, kéo căng lên.”

Khi ta nắm tay hắn, chạm phải những vết chai mỏng, ta quay lại nhìn hắn.

Không ngờ hắn đột nhiên quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ.

Đầu mũi khẽ chạm, ta nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực.

Tống Kim An quay đầu trước.

Ta cảm thấy tim mình đập càng mạnh hơn.

7.

Mấy ngày sau lại phải dự tiệc, để không khiến người khác nghi ngờ, ta theo sách truyện hôn lên cổ Tống Kim An để lại vết đỏ.

“Tướng quân… xong chưa?”

Tống Kim An bị ta đè vào tường, vẻ mặt khó chịu, người ngả ra sau.

Nhìn cái cổ trắng ngần đó, theo lý mà nói da hắn dễ bầm, nhưng ta thử mãi vẫn không để lại dấu.

Ta có chút bực bội, dùng lực mạnh hơn.

“Tướng quân… đừng…”

Chỉ vài giây, Tống Kim An khẽ rên, ngã vào người ta, ta mới phát hiện áo hắn ướt một mảng.



Đêm đó, Thập Thất mặc đồ đen trèo cửa sổ vào, Tống Kim An đang ngồi trước bàn, nét mặt dịu dàng, tay vẽ một bức chân dung nữ tử, từng nét từng nét.

Thấy vết đỏ rõ ràng trên cổ Tống Kim An, Thập Thất ngạc nhiên hỏi: “Chủ tử, trên cổ người có gì vậy? Đêm hè nhiều muỗi, để thuộc hạ đi tìm ít thảo dược cho người.”

Tống Kim An khẽ cười: “Ngươi thì hiểu gì?”

Hắn đặt bút lông lên giá, trải tờ giấy ra, trong tranh là một nữ tử cưỡi ngựa, tóc búi cao, hai lọn tóc không buộc rủ trước trán, dáng vẻ anh hùng.

Tống Kim An nhìn chăm chú vào người trong tranh, nhẹ nhàng nói: “Có việc gì không.”

Thập Thất chắp tay bẩm báo: “Nước Tề gửi tin, đại hoàng tử đột nhiên mắc bệnh, chính sự giao lại cho nhị hoàng tử.”

Tống Kim An mắt trầm xuống, nhưng nụ cười không giảm chút nào: “Xem ra nhị ca vẫn không kiềm chế được.”

“Được rồi, còn chuyện gì nữa không?”

Thập Thất liếc nhìn bức tranh, nhiều chuyện một câu: “Người đó có phải là vương phi tương lai không?”

Tống Kim An nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy, vẽ lại chân mày của nữ tử trong tranh, miệng lẩm bẩm: “Có lẽ vậy!”