Những nơi thằn lằn cát đi qua, một mảnh hỗn độn, sinh linh tử thương thảm trọng.
Bị roi dài cuốn chạy, Túc Mạch Lan bị xóc nảy đến nỗi sắp nôn ra ngoài, nàng vốn dĩ đã bị trọng thương, lúc trước chẳng qua là ráng chống đỡ, sao có thể chịu được xóc nảy như vậy? Chờ đến khi Văn Kiều lại tăng tốc tốc độ chạy trốn, nàng khó khăn phun ra một ngụm máu, rốt cuộc ngất đi.
Con thằn lằn cát kia đã để mắt tới bọn họ, giẫm lên cát vàng, lấy một loại tốc độ cực nhanh điên cuồng đuổi theo.
Văn Kiều có thể cảm giác được uy hiếp do con thắn lằn cát sau lưng mang đến, loại khí tức cháy bỏng đáng sợ kia, làm cho lông tóc của nàng dựng đứng, suýt chút nữa không chịu nổi biến thành yêu thể -- sự thật là loại chuyện bị dọa đến nỗi biến thành yêu thể này quá mất mặt, nàng tuyệt đối không làm chuyện mất mặt như thế.
Mắt thấy thằn lằn cát đã tới gần, Văn Kiều không chút do dự lôi kéo tay Ninh Ngộ Châu, kéo lấy Túc Mạch Lan đã ngất đi tiến vào không gian.
Khi bọn họ ngã quỵ trên dây leo Thạch Kim Mãng trong không gian, hai người há miệng thở hổn hển, thân thể vẫn căng thẳng.
Văn Kiều thở dài một hơi, ánh mắt rơi xuống Túc Mạch Lan mềm nhũn treo ở trên dây leo Thạch Kim Mãng, sau đó không chút do dự bổ một chưởng vào cổ nàng, để phòng nàng nửa đường tỉnh lại.
Dù sao đều hôn mê, vậy thì hôn mê thêm một lát.
Sau khi trở lại không gian, lông tơ dựng đứng trên thân Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn mới chậm rãi bình thường, có thể thấy áp lực mà con thằn lằn cát kia tạo cho bọn nó đáng sợ cỡ nào. Tiếp xúc với thằn lằn cát ở khoảng cách gần như vậy, loại cảm giác sinh mệnh có thể sẽ bị uy hiếp bất cứ lúc nào, khiến bọn chúng nổ tung thành hai đoàn mao cầu.
Bọn họ đợi trong không gian trong chốc lát, cho đến khi khí tức thằn lằn cát biến mất, mới cẩn thận từng li từng tí từ đi ra từ trong không gian.
Xung quanh sa mạc hết sức yên tĩnh.
Mỗi một lần, những nơi thằn lằn cát xuất hiện, đều sẽ biến thành tử địa, trên cát vàng còn lưu lại dấu vết của thằn lằn cát, trên cát vàng trải đầy sâu kiến rắn độc bị thằn lằn cát giẫm chết, rải rác đầy đất.
Văn Kiều bọn họ không có dừng lại ở gần đó, cuốn theo Túc Mạch Lan còn đang ngất xỉu, mau chóng rời khỏi nơi đây.
** *
Vầng trăng nhàn nhạt chậm rãi dâng lên, sa mạc một mảnh băng thiên tuyết địa, không khí rét lạnh tràn ngập từ lòng đất.
Túc Mạch Lan là bị đông cứng tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, liền nhìn thấy nữ tu ngồi trước lửa sưởi ấm ăn canh, hai con yêu thú bên cạnh nàng, dán vào chén canh uống canh ừng ực ừng ực, còn có nam tu tuấn mỹ dịu dàng ngồi đối diện, một màn này làm cho nàng có chút hoảng hốt.
Lúc này, nữ tu ngồi trước đống lửa quay đầu nhìn nàng: "Ngươi đã tỉnh?"
Túc Mạch Lan ừm một tiếng, chậm rãi đứng lên, đột nhiên đưa tay sờ sau gáy, nơi này đau xót khó chịu, giống như bị đánh rất mạnh. Nàng hơi nghi ngờ nhìn nhìn hai người Văn Kiều một chút, đến cùng không có hoài nghi đến trên người bọn họ.
Túc Mạch Lan ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng thanh lãnh cô tịch trên bầu trời đêm kia, ánh trăng vẩy xuống sa mạc rộng lớn thê lương lạnh lẽo, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một số Hắc Phệ bọ cạp đang phá băng mà ra ở cách đó không xa, đang đi lại trên trên sa mạc kết băng, hướng về phía bọn họ đang ở.
Thấy cảnh này, sắc mặt Túc Mạch Lan hơi cứng đờ.
Cho đến khi những con Hắc Phệ bò cạp lướt qua nơi này giống như không nhìn thấy bọn họ, cũng không có ý đồ công kích, trong mắt Túc Mạch Lan lộ ra mấy phần kinh ngạc.
"Muốn uống canh không?"
Một giọng nói vang lên, Túc Mạch Lan quay đầu, sau đó bị người nhét cho một chén canh.
Nâng chén canh nóng hổi trong tay, xua tan hơi lạnh trong lòng bàn tay, lại nhìn cái chén bạch ngọc xinh đẹp trong tay, đựng nước canh trong vắt màu vàng, canh nổi lên vài thớ thịt quả trắng, đỏ, lam và nấm, màu sắc hết sức xinh đẹp.
Túc Mạch Lan uống một ngụm, canh rất thơm ngon, tràn đầy linh khí, không có tạp chất, rất thích hợp với người tu luyện.
Một hơi uống hết chén canh, hơi lạnh trong thân thể rốt cuộc bị xua đuổi, Túc Mạch Lan bưng cái chén không, bắt đầu yên lặng rơi lệ.
Lại tới nữa!
Văn Kiều có chút đau đầu, nàng không nhìn được nhất chính là người rơi nước mắt, an ủi: "Ngươi chớ khóc, khó được trở về từ cõi chết, không phải nên cười sao?"
Túc Mạch Lan lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ngươi nói đúng, nhưng ta vẫn cảm thấy cả đời này chính mình sống như trò đùa.. Đúng rồi, hai người kia.. Chết rồi ư?"
"Không biết." Văn Kiều trả lời rất dứt khoát, quay đầu hỏi nàng: "Ngươi hi vọng bọn họ chết à?"
Túc Mạch Lan không nói chuyện, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Văn Kiều lại bưng tới một chén canh, ngồi ở trước đống lửa, nói ra: "Nói một chút chuyện xưa của ngươi."
Nói cái gì? Túc Mạch Lan lấy lại tinh thần, thắc mắc mà nhìn nàng.
"Nói đi." Văn Kiều thúc giục.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng ngồi xếp hàng, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu chờ nghe chuyện xưa, Túc Mạch Lan trông thấy không có cách nào lại thương tâm rơi lệ, sâu kín nói: "Không có gì đáng nói, những chuyện lan truyền bên ngoài, hơn phân nửa đều là thật sự?"
"Truyền cái gì?" Văn Kiều tò mò hỏi.
Túc Mạch Lan kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi không nghe nói?"
"Không có." Văn Kiều mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Lúc trước chúng ta một mực tị thế mà cư, cũng không hiểu rõ tình huống bên ngoài. Ngươi xem cốt linh chúng ta nhỏ như vậy, thế nên không hiểu rõ đối với chuyện thế hệ trước của các ngươi."
Lập tức biến thành thế hệ trước Túc Mạch Lan: "..."
Túc Mạch Lan một lời khó nói hết mà nhìn xem bọn họ, buồn bực phát hiện, hai người này cốt linh quả thực nhỏ.
Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng nàng cũng không truy hỏi gì nữa, nói ra: "Vậy các ngươi chắc hẳn từng nghe nói Túc Tinh cốc?"
"Không có." Văn Kiều đúng lý hợp tình nói.
Túc Mạch Lan nghẹn họng, lập tức có một loại cảm giác không thể nói nên lời.
Chẳng qua, thái độ thản nhiên của hai người này, cũng làm cho nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nàng thực sự không muốn tiếp tục đối mặt với những người tu luyện luôn luôn nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, những ánh mắt kia quá phức tạp, trừ tham lam và quan tâm giả dối, càng nhiều hơn chính là coi nàng là thành Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ di động.
Trừ cái đó ra, còn có một số người trẻ tuổi không biết rõ tình hình, ánh mắt bọn họ nhìn nàng càng nhiều chán ghét không thích, cảm thấy nàng có thể dụ dỗ nhiều thanh niên tài tuấn vì nàng sinh vì nàng chết như vậy, nhất định là một nữ nhân lả lơi ong bướm, chẳng biết xấu hổ.
"Túc Tinh cốc là người thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, khi Túc Tinh cốc truyền đến thế hệ này của ta, người Túc gia đã chết sạch, chỉ còn lại một mình ta.."
Đại lục này là Túc Tinh đại lục, đại lục phân hai đạo chính ma, trong đó trong thế lực chính đạo, có một cốc bốn tộc tám môn phái.
Một cốc chính là Túc Tinh cốc, bởi vì Túc Tinh cốc là người thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, dù thực lực của nó cũng không ra sao, nhưng có thể lấy tên đại lục xây cốc, địa vị siêu nhiên, là thế lực được toàn bộ đại lục chú ý.
Một trăm năm trước, một đám hắc y nhân đột nhiên đánh vào Túc Tinh cốc, muốn cướp đi Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ.
Lúc ấy Cốc chủ Túc Tinh cốc là Túc Khiết Nghi mẫu thân của Túc Mạch Lan, vào thời khắc bà ấy sinh sản, không ngờ lại gặp phải tai họa bực này. Mắt thấy từng đệ tử Túc Tinh cốc chết thảm, trượng phu của bà ấy, thân nhân sau cùng đều chết thảm ở trước mặt mình, đau buồn phẫn nộ không thôi, mặc kệ bản thân vừa sinh nữ nhi, kéo lấy thân thể yếu ớt bảo hộ Túc Tinh cốc.
May mắn vào lúc Túc Tinh cốc sắp hủy diệt, cùng Túc Tinh cốc giao hảo Tiêu Hiền Khải Tộc trưởng Tiêu thị, Trường Thân Thịnh Tộc trưởng Thân thị suất lĩnh hai nhà Tiêu Thân chạy tới cứu viện.
Đáng tiếc trải qua trận này, Túc Khiết Nghi hao hết nguyên khí, thọ nguyên của bà ấy đã không còn bao nhiêu.
Trong lòng biết bản thân không có cách nào nuôi dưỡng nữ nhi duy nhất thành người, trước khi Túc Khiết Nghi lâm chung, liền uỷ thác cho Tiêu thị, hi vọng Tiêu thị có thể giúp bà ấy nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên, đồng thời cũng cùng Thân thị định ra hôn ước với nhi nữ, tương lai chờ bọn hắn trưởng thành, để nữ nhi cùng Thân Nguyên Cẩn Thiếu chủ Thân thị kết thành đạo lữ.
Làm truyền nhân cuối cùng của Túc Tinh cốc, từ nhỏ Túc Mạch Lan lớn lên tại Tiêu thị.
Tiêu thị đối đãi với nàng vô cùng tốt, không chỉ xem nàng như người nhà, thậm chí giúp nàng giữ vững Túc Tinh cốc, chỉ đợi nàng tu luyện đến cảnh giới Nguyên Tông, thì sẽ để cho nàng kế thừa Túc Tinh cốc, sau đó thành hôn cùng vị hôn phu Thân Nguyên Cẩn.
Đáng tiếc, theo nàng ngày càng lớn lên, thế giới tốt đẹp dần dần thay đổi.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, đám hắc y nhân diệt cả nhà nàng năm đó lại xuất hiện lần nữa, liên tục động thủ với nàng.
Sau nhiều năm truy tra như vậy, Tiêu thị đã điều tra rõ, thì ra năm đó chính là người Ma Môn ra tay với Túc Tinh cốc, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, muốn đoạt lấy Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, thống nhất đại lục.
Bọn họ xông vào Tiêu gia muốn mang nàng đi, Tiêu gia vì bảo hộ nàng, tử thương thảm trọng, thậm chí thê tử Tiêu Hiền Khải, Tộc trưởng phu nhân Tiêu thị, cũng chết thảm trong trận chiến này.
Tiêu thị vì nàng tử thương thảm trọng, mấy gia tộc lớn giao hảo cùng Tiêu gia cũng cảm thấy một nữ nhi mồ côi như nàng, trên người lại mang theo Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, sớm muộn sẽ đưa tới mầm tai vạ cho chính đạo, không bằng phong ấn Túc Tinh cốc, nhốt nàng vào bí cảnh của bốn tộc, để Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời, cắt đứt âm mưu của Ma Môn.
May mắn lúc ấy Tiêu thị và Thân thị cực lực phản đối, Thân Nguyên Cẩn đứng ra bảo hộ nàng, mới ngăn chặn những gia tộc kia bức bách.
** *
Văn Kiều thấy nàng nói một lát, lại bắt đầu rơi lệ, cảm thấy nhức đầu, vội nói: "Ngươi đừng khóc nữa được không?"
Túc Mạch Lan cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi.. Ta, ta chính là loại tính cách này.."
Văn Kiều bĩu môi, nàng cảm thấy loại tính cách tiểu bạch hoa yếu đuối này của Túc Mạch Lan, chẳng lẽ là do Tiêu thị đặc biệt dưỡng thành như vậy? Hay là do nàng ăn nhờ ở đậu từ nhỏ, tâm tư mẫn cảm, mới dưỡng thành loại tính cách yếu đuối thích khóc này?
Mặc dù bản thân nàng cũng là dáng vẻ yếu đuối, nhưng Văn Kiều chưa bao giờ khóc vì bất cứ chuyện gì, từ nhỏ nàng đã khiến cho mình lạnh tình lạnh tâm, như thế sẽ không bị tổn thương. Nếu không phải gặp được Ninh Ngộ Châu, bởi vì hôn nhân và huyết mạch thần dị buộc bọn họ chung một chỗ, được hắn bảo vệ quan tâm, tính cách mới có thể dần dần trở nên sáng sủa.
Cho nên, loại tính cách này của Túc Mạch Lan, cũng không thể trách nàng.
Văn Kiều ngẫm nghĩ ở trong lòng một hồi, lại hỏi: "Đúng rồi, Bùi Tê Vũ của Ma Thiên Môn là chuyện gì xảy ra?"
Vẻ mặt Túc Mạch Lan hơi cương, mím môi nói: "Ta không muốn nói về hắn, có thể chứ?"
"Có thể." Văn Kiều cũng không phải người thích cưỡng ép người khác, ngược lại tiếp tục hỏi: "Sau này ngươi có tính toán gì?"
"Đương nhiên là đi theo các ngươi." Túc Mạch Lan nói như chuyện đương nhiên: "Nếu ta đã đồng ý đưa Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ cho các ngươi, thì sẽ nói được thì làm được. Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ chỉ có huyết mạch Túc gia mới có thể mở ra, ta bảo đảm sẽ giao cho các ngươi sau khi mở nó ra."
Văn Kiều nghe đến đó, mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Nàng cảm giác bọn họ giống như bị một bao mít ướt ăn vạ.
Nàng quay đầu nhìn về phía ngồi Ninh Ngộ Châu ở cạnh đống lửa: "Phu quân, chàng có cảm thấy không, nàng là cố ý ăn vạ chúng ta?"
Nếu Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ chỉ có huyết mạch Túc gia mới có thể mở ra, ai dám gϊếŧ nàng?
Gϊếŧ nàng, ngộ nhỡ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ không có cách nào mở ra, chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng sao? Cho nên mới nói, khi Túc Mạch Lan lựa chọn cầu cứu bọn họ, cũng là chơi chút mưu kế.
Không, hoặc là nói chỉ cần người tu luyện cẩn thận cơ trí ở Túc Tinh đại lục đều biết, sẽ có cố kỵ. Vì có thể mở ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, Túc Mạch Lan nhất định phải sống thật tốt, coi như người Ma Thiên Môn đặc biệt tới cướp người, cũng không dám tổn thương nàng mảy may, chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ.
Túc Mạch Lan cũng biết điểm ấy, cho nên nàng cũng không lo lắng cho an toàn của mình, chắc chắn hai người này sẽ không gϊếŧ nàng.
Nhưng bọn họ không gϊếŧ nàng, không có nghĩa là sẽ không lợi dụng nàng, nói không chừng chờ sau khi Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ vào tay, trực tiếp gϊếŧ chết nàng huyết mạch cuối cùng của Túc gia, vậy thì sẽ không cần lo lắng Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ lại bị người Túc gia khống chế.
Túc Mạch Lan không muốn bị người ta giam lại như vật phẩm bình thường, tương tự cũng không muốn chết.
Ninh Ngộ Châu không nói chuyện, chỉ là thản nhiên nhìn Túc Mạch Lan một chút.
Không biết tại sao, Túc Mạch Lan cảm thấy nam nhân này hơi đáng sợ.
Rõ ràng hắn vẫn luôn im lặng, lúc mỉm cười ôn nhuận ấm áp, không có chút lực công kích nào, nhưng chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy hắn so với Văn Kiều có thể đánh Tiêu Mẫn Tâm tơi bời càng khiến người ta kiêng kị.
Đại khái là Văn Kiều có vẻ quá ỷ lại hắn.
Túc Mạch Lan giải thích: "Sao có thể tính là ta ăn vạ các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không muốn Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ?"
"Thật đúng là không muốn lắm, vừa nghe chính là phiền phức." Văn Kiều không chút do dự nói, còn đặc biệt hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, chàng nói xem đúng không?"
Ninh Ngộ Châu tất nhiên cười phụ họa, hết sức cho tiểu thê tử mặt mũi.
Ngay cả Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đều cùng một chỗ phụ họa.
Túc Mạch Lan lần nữa im lặng, cảm thấy chính mình giống như là nghe chuyện tiếu lâm, lại có người không muốn Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ.
Nàng rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Đã như vậy, lúc trước vì sao các ngươi muốn cứu ta? Đắc tội Tiêu gia và Thân gia, đối với các ngươi cũng không chỗ tốt."
Văn Kiều nói: "Thấy ngươi đáng thương."
Ninh Ngộ Châu nói: "A Xúc muốn cứu thì cứu, không có lý do."
Túc Mạch Lan bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó, nghẹn đến khó chịu: "Các ngươi là đạo lữ?" Sau đó liếc nhìn Văn Kiều, rõ ràng là một hoàng hoa đại khuê nữ, còn muốn gạt người.
"Đúng vậy." Văn Kiều hào phóng thừa nhận, thấy nàng một mặt không tin, hất cằm lên nói: "Chúng ta hữu danh vô thật, không được sao?"
Được, ngươi thích gọi phu quân là chuyện của ngươi.
Túc Mạch Lan không lên tiếng, nhưng mà nhìn thấy hai người này, lại nghĩ tới vị hôn phu của mình, lần nữa lệ rơi đầy mặt.
"Ơ, ngươi lại khóc cái gì?" Văn Kiều có chút sốt ruột, không phải mới vừa khỏe mạnh sao?
Túc Mạch Lan vừa lau nước mắt vừa nói: "Ta nghĩ đến Thân công tử.. Rõ ràng trước kia Thân công tử đối với ta vô cùng tốt, lúc ấy vì bảo trụ Túc Tinh cốc, không tiếc đứng ra, dựa vào lí lẽ biện luận.."
Văn Kiều nói tiếp: "Nhưng sau này hắn lại đối với Tiêu Mẫn Tâm kia tốt hơn rồi?"
Túc Mạch Lan uất ức gật đầu, tiếp tục khóc: "Bọn họ đều nói là bởi vì ta lả lơi ong bướm, phụ tình cảm của hắn, nhưng ta thật sự không có.. Là những người kia cứng rắn muốn tiến đến bên cạnh ta, ta không biết làm sao từ chối.."
Nàng từ nhỏ lớn lên tại Tiêu thị, mặc dù Tiêu thị xem nàng như người nhà, nhưng Tiêu thị gia đại nghiệp đại, không phải tất cả mọi người cảm thấy Tiêu thị nên thay Túc Tinh cốc dưỡng nàng, có không ít lời đàm tiếu sau lưng.
Lớn lên tại loại hoàn cảnh này, tính cách của nàng càng ngày càng mẫn cảm, người cũng biến thành yếu đuối.
Vì hồi báo ân dưỡng dục của Tiêu thị, nàng cố gắng làm tốt chính mình, cẩn thận từng li từng tí thu liễm hành vi của mình, chỉ có thể một mực ngoan ngoãn nghe lời, không hiểu được làm sao từ chối người khác.
Cho nên, khi những thanh niên tài tuấn của các gia tộc môn phái kia tiến đến, nàng thật sự không biết làm sao cự tuyệt, bị những người khác nhìn thấy, liền cho rằng là nàng lả lơi ong bướm, thông đồng những thanh niên tài tuấn kia cho mình sử dụng.
Nhưng nàng cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với vị hôn phu.
Chỉ có một lần duy nhất, cũng là bởi vì bị người mưu hại, mà người mưu hại nàng, chính là Tiêu Mẫn Tâm.
Văn Kiều nhìn nàng, thấy nàng càng khóc càng hăng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, mặc dù rất dễ dàng làm cho người ta mềm lòng, nhưng cũng làm cho người nhàm chán, thành thật nói: "Ta rốt cuộc hiểu vì sao Tiêu Mẫn Tâm kia chán ghét ngươi, ngươi khóc lên rất khiến cho người ta chán ghét."
Túc Mạch Lan: "..."
Đây tuyệt đối là một kích trí mạng, chẳng có ai sẽ nói đến ngay thẳng và thâm độc như vậy.
Túc Mạch Lan hai mắt rưng rưng, nước mắt suýt chút lại vỡ đê.
Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, biết khá rõ tính cách ngay thẳng của A Xúc, làm phu quân, không thể không thu dọn cục diện rối rắm cho nàng, ấm giọng nói: "Túc cô nương không cần để ý, mặc dù lời thật mất lòng, nói thật không dễ nghe, nhưng A Xúc là lời từ đáy lòng, sau này ngươi sẽ quen thôi."
Túc Mạch Lan càng im lặng, loại chuyện này còn có thể quen thuộc sao?
Nhưng thấy vị hôn phu người ta, che chở vị hôn thê như thế, lại so với chính mình, nhịn không được muốn bật khóc.
"Thật ra ta thấy, ngươi đối với Thân công tử kia giống như cũng không có tình cảm gì, tại sao lại khóc vì hắn?" Văn Kiều lại múc cho nàng chén canh, thuận miệng thêm một câu: "Canh này là canh linh quả do phu quân ta nấu, bình thường luôn luôn không nấu nhiều, bây giờ ngươi có thể ăn hai chén, có thể thấy được số ngươi cũng may."
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn gật đầu phụ họa, bọn nó cũng hiếm khi ăn một lần Ninh ca ca nấu canh.
Túc Mạch Lan không muốn nói chuyện với nàng cho lắm.