Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 200




Edit: Jess93

Ninh Ngộ Châu ở Đan Tháp mấy ngày, thẳng đến cuối tháng mới rời khỏi.

Chờ đến lúc hắn rời khỏi Đan Tháp, cùng đi còn có Chúc Anh, Quách Thành Nghiệp và những luyện đan sư khác, những luyện đan sư này theo sát sau lưng hắn, dồn dập giữ lại hắn, đồng thời muốn hẹn gặp hắn cùng nhau giao lưu thuật luyện đan.

Ninh Ngộ Châu áy náy nói: "Có lẽ không được, kế tiếp ta có việc."

"Ninh hiền đệ có chuyện quan trọng gì sao?" Quách Thành Nghiệp là người nóng tính, lập tức nói: "Nếu có việc cần, cứ mở miệng, chúng ta nhất định nghĩa bất dung từ*!"

*không từ chối, cố hết sức mà làm.

Các đan sư khác nhao nhao phụ họa, tỏ vẻ chỉ cần Ninh Ngộ Châu mở miệng, bọn họ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn vì hắn giải quyết vấn đề.

Trải qua lần đan hội giao lưu này, bọn họ đối với thuật luyện đan của Ninh Ngộ Châu có thể nói là bội phục sát đất, ngay cả Trần Thế Hinh, đan sư trẻ được Đan Phù Tông xem trọng cũng muốn thỉnh giáo hắn, bởi vậy có thể thấy được ngộ tính và thiên phú của Ninh Ngộ Châu tại một đường đan đạo.

Tại giới tu luyện, xưa nay xem trọng đạt giả vi tiên, cho dù tuổi tác Ninh Ngộ Châu nhỏ hơn nhiều so với bọn hắn, nhưng không ai trong số những người ở đây xem thường hắn. Càng để bọn hắn kính nể chính là, Ninh Ngộ Châu có bản lĩnh lại không kiêu ngạo, ngược lại người còn chân thành, không keo kiệt chỉ điểm bọn họ, để bọn hắn được lợi không nhỏ, tất nhiên đối với hắn vô cùng kính trọng.

Bọn họ kính nể cách làm người của Ninh Ngộ Châu, càng mừng rỡ hơn với ngộ tính và thiên phú của hắn tại con đường luyện đan, hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, để lắng nghe sự dạy bảo của hắn.

Ninh Ngộ Châu cười nói: "Cũng không tính là chuyện gì gấp gáp, nghe nói mỗi tháng từ mùng một đến mùng năm, phù lục sư Đan Phù Tông sẽ đến trong thành giảng giải về phù lục cho phù lục sư khác, ta muốn đi nghe một chút, học chút bản lĩnh vẽ phù."

Đám người: "..."

Tất cả đan sư ở đầy đều ngơ ngác nhìn hắn, cho là mình nghe lầm.

Bọn họ nghe được cái gì? Nghe được một luyện đan sư nói muốn đi học bản lĩnh vẽ phù?

Hồi lâu, Chúc Anh nhịn không được hỏi: "Ninh hiền đệ, ngươi muốn học phù lục?"

"Đúng vậy, lúc trước không phải ta đã nói với hai vị hiền huynh, ta vốn là phù lục sư, luyện đan chỉ là hứng thú yêu thích."

Đám người lần nữa: "..."

Chúc Anh và Quách Thành Nghiệp rốt cuộc nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Ninh Ngộ Châu đúng là đã nói như vậy, nhưng lúc ấy bọn hắn đều coi như không có, đặc biệt là mấy ngày nay, bọn họ giao lưu với hắn trong Đan Tháp, Ninh Ngộ Châu bày ra thuật luyện đan, nghiễm nhiên chính là luyện đan sư đứng đắn một lòng vùi đầu luyện đan, giống phù lục sư chỗ nào?

Chẳng lẽ mấy ngày nay bọn họ đàm đan luận đạo với một luyện đan sư giả mạo hay sao?

Chúc Anh ho nhẹ một tiếng, nói ra: "Ninh hiền đệ thật thích nói giỡn.." Thấy bộ dáng đứng đắn "Ta không nói giỡn" của Ninh Ngộ Châu, đành phải uyển chuyển hỏi: "Không biết bây giờ Ninh hiền đệ có thể vẽ phù lục cấp mấy?"

Nếu hắn nói muốn học chút bản lĩnh vẽ phù, đoán chừng phù lục có thể vẽ đẳng cấp cũng không cao đi.

Nếu hắn không có thiên phú vẽ phù chú, không bằng khuyên hắn từ bỏ, kéo hắn về con đường luyện đan, miễn cho lãng phí thiên phú luyện đan tốt như vậy của hắn.

"Có thể vẽ một số phù lục cấp địa bình thường, khó hơn thì không được." Giọng điệu Ninh Ngộ Châu khiêm tốn.

Nhưng mà bộ dáng này rơi vào trong mắt đám đan sư, quả thực là đau mắt lẫn đau đầu.

Với tuổi tác hiện tại của hắn, đã có thể vẽ phù lục cấp địa, chứng minh thiên phú vẽ phù của hắn cũng không thấp, dạng này bọn họ sao có thể kéo hắn về con đường luyện đan?

Ngay cả Chúc Anh, người lớn tuổi nhất đều không có cách nào.

Thì ra thế gian này thật sự có thiên tài, không chỉ có tinh thông luyện đan, cũng tinh thông chế phù. Bọn họ ngược lại là rõ ràng, Ninh Ngộ Châu hẳn là loại thiên tài song tu đan phù, mặc kệ là luyện đan hay là chế phù, đều không làm khó được hắn.

Một đám người chỉ có thể mắt lom lom nhìn hắn rời đi, không có cách nào giữ lại.

** *

Sau khi Ninh Ngộ Châu từ biệt đám đan sư kia, đi về phía lôi đài khiêu chiến.

Nơi này cách Đan Tháp không xa, đi trong chốc lát liền đến.

Lúc Ninh Ngộ Châu tìm được chỗ lôi đài của Văn Kiều, vừa lúc bắt gặp nàng khiêu chiến một người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh trung kỳ, vô số phù lục bay múa trên lôi đài, hình thành một không gian phù lục đáng sợ, áp chế người trên lôi đài.

Người bị phù trận áp chế tất nhiên là Văn Kiều.

Nam tu bên cạnh lôi đài có một người dáng dấp cao lớn giống gấu, đang trèo lên mép lôi đài, vỗ vào lan can bên cạnh lôi đài, nhân viên phụ trách bên cạnh bị hắn ta ép vào trong góc, trên mặt là thần sắc một lời khó nói hết.

Hiển nhiên loại chuyện này đã phát sinh không ít.

Chỉ thấy nam tu cao lớn kia kích động hướng về phía lôi đài kêu to cổ vũ: "Muội tử, đánh hắn ta! Trước hết cho hắn một quyền, đánh vỡ phù trận giam cầm của hắn ta, lại đánh tên này ra khỏi lôi đài, để hắn ta nếm thử sự lợi hại thiết quyền của ngươi!"

Người chung quanh: "..."

Ninh Ngộ Châu chú ý tới, người xung quanh nghe được nam tu cao lớn như gấu kia nói, đều là vẻ mặt đã thành thói quen, mà đài chủ trên lôi đài thì lộ vẻ mặt muốn đánh chết hắn ta.

Trong lòng hắn có chút buồn cười, nghĩ một chút liền rõ ràng là chuyện gì xảy ra.

Xem ra, mấy này hắn ở trong Đan Tháp, A Xúc nhà hắn lăn lộn ở đây rất tốt, còn thu một.. Bằng hữu là thể tu.

Ninh Ngộ Châu đứng trên khán đài, cùng người chung quanh xem tranh tài, thuận tiện vểnh tai lắng nghe người xung quanh đàm luận, cũng là biết rõ ràng tình huống của Văn Kiều ở lôi đài trong mấy ngày nay.

Văn Kiều là một con hắc mã ngang trời xuất thế, một đường khiêu chiến tới đây, chưa từng thua, tất cả đài chủ bị nàng khiêu chiến, đều chỉ có một kết cục:

Bị nàng vung một quyền đánh ra khỏi lôi đài, hơn nửa ngày cũng chưa trở lại bình thường!

Nữ tu yếu đuối xinh đẹp vốn được người đế ý, hết lần này tới lần khác nữ tu xinh đẹp đặc biệt mong manh yếu ớt này còn là một thể tu, vậy thì càng làm người khác chú ý. Khác biệt vẻ ngoài yếu đuối mong manh của nàng chính là sức chiến đấu đáng sợ kia, mặc kệ khiêu chiến kiểu đài chủ gì, mỗi một trận chiến đều có thể bộc phát lực chiến đấu mạnh hơn, để cho người ta nhìn không rời mắt, sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc.

Có thể nói, đây là một tồn tại mỹ mạo và lực lượng không phân chính phụ!

Giới tu luyện kẻ mạnh làm vua, thế nhân ngưỡng mộ kẻ mạnh, nữ tu cường hãn cũng được người chú ý, khiến thế nhân theo đuổi.

Có thể nói, mấy ngày này Văn Kiều lập ra chiến tích, hơn nữa cũng chiếm được không ít tình cảm của nhóm nam tu.

Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, nàng có thể làm tới trình độ nào.

"Ta cảm thấy ranh giới cuối cùng của muội tử này còn chưa được kích phát hoàn toàn, nói không chừng ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ đều có thể bị nàng vung một quyền đánh ra lôi đài."

"Nếu là như thế, chẳng phải là mất hết mặt mũi?"

"Điều này có gì mất mặt chứ? Mấy ngày nay người mất mặt còn ít sao?"

"Cũng đúng, các ngươi xem Hùng Ngôn, hắn ta chính là người thứ nhất bị đánh bại, cũng không biết hắn ta lấy mặt mũi từ đâu nữa, vậy mà quấn lấy tiểu cô nương người ta, mấy ngày nay một mực ở sau lưng nàng gào to cỗ vũ cho nàng, thừa cơ chiếm được hảo cảm, ta chưa bao giờ nghĩ tới thể tu đầu óc ngu si này còn là một con gấu tâm cơ."

"Đầu gấu này sẽ không coi trọng tiểu cô nương người ta chứ?"

"..."

Ninh Ngộ Châu nghe đến đó, ánh mắt yên lặng rơi xuống trên thân Hùng Ngôn bên lôi đài.

Về phần ranh giới cuối cùng của Văn Kiều ở đâu, Ninh Ngộ Châu ngược lại là biết, có thể chiến với người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ một trận lực lượng ngang nhau.

Đương nhiên, nếu bị ép đến cực hạn, làm cho nàng bộc phát một chút, cũng có thể đánh bại người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên xung quanh vang lên một trận xôn xao.

Ninh Ngộ Châu nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy một màn trong võ đài, Văn Kiều vung một quyền đánh bay đài chủ kia ra ngoài.

Thắng bại rốt cuộc công bố, Văn Kiều lại thắng so tài một lần nữa.

Hai con yêu thú ngồi trên chồng linh thạch kia vui sướng vểnh cái mông mập mạp lên, giúp Văn Kiều thu thập linh thạch, cất vào trong túi trữ vật.

"Muội tử, ngươi lại thắng rồi!" Hùng Ngôn vui mừng nói, vịn lan can lôi đài nói chuyện phiếm với nàng: "Ngươi đúng là đã tăng thêm mặt mũi cho thể tu chúng ta! Muội tử, khi nào ngươi lại đánh với ta một trận?"

Văn Kiều không có trả lời, nhận lấy túi trữ vật Văn Thỏ Thỏ đưa qua, ôm hai con yêu thú từ lôi đài nhảy xuống.

"Muội tử, ngươi còn muốn đi khiêu chiến sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm đài chủ?" Hùng Ngôn đi theo bên cạnh nàng, líu lo nói không ngừng.

Văn Kiều vẫn không lên tiếng, đang chuẩn bị tới lôi đài kế tiếp, đột nhiên cảm giác được gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía khu nghỉ ngơi trên khán đài, trong nháy mắt liền thấy nam tử đứng trong đám người.

Tuấn mỹ, ưu nhã, ung dung, ấm áp, tốt đẹp..

Tất cả lời ca tụng trên thế gian đều có thể đặt ở trên người hắn, cho dù thân ở trong biển người mênh mông, hắn vẫn là người bắt mắt nhất, giống như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, để cho người ta chỉ thoáng nhìn liền có thể trông thấy hắn.

Trên mặt Văn Kiều lộ ra nét vui mừng, nhanh chân đi qua khu nghỉ ngơi.

Hùng Ngôn đang lải nhải, đột nhiên phát hiện nàng chạy, không khỏi có chút ngẩn ra, vội vàng theo tới.

Văn Kiều đi vào khu nghỉ ngơi, cách lan can nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, sao chàng lại tới đây?"

Trông thấy nữ tu đi tới chỗ này, đám người tu luyện trên khán đài đều có chút kích động, đặc biệt là một số nam tu, mấy ngày nay bọn họ đã bị nữ tu trông như yếu đuối mỏng manh trên lôi đài, kì thực có thể đánh bay gấu lớn hấp dẫn, cảm thấy kiểu cô nương như vậy mới tốt.

Chờ thấy nàng đứng trước cầu thang, nghe được nàng mềm mại hô lên một tiếng "Phu quân," tất cả nam tu ở đây đều cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, thần sắc rung động.

Vì một tiếng "Phu quân" này, coi như cô nương này là một người lực lớn vô cùng, có thể một quyền đánh bay người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, bọn họ đều đồng ý mạo hiểm tính mạng thân mật với nàng.

Nhưng mà loại hi vọng xa vời này khi trông thấy tiểu cô nương kia vươn tay về phía một nam tu tuấn mỹ, lập tức quay về hiện thực.

Sau đó Hùng Ngôn theo tới trông thấy Ninh Ngộ Châu từ khán đài đi tới, lại ngó ngó mặt mày trở nên ôn hòa Văn Kiều, hỏi: "Muội tử, vị công tử này là ai vậy?"

Văn Kiều một mặt kiêu ngạo mà nói: "Phu quân ta."

Hùng Ngôn có chút vô ngữ: "Muội tử, ngươi đừng nói dối, các ngươi rõ ràng trong sạch mà."

Văn Kiều hé miệng, mất hứng nguýt hắn ta một cái.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Vị tiền bối này, tại hạ Ninh Ngộ Châu, là vị hôn phu của nàng."

"Nếu chỉ là vị hôn phu, sao lại gọi là phu quân?" Hùng Ngôn thầm nói, không biết ý nghĩ bây giờ của tiểu cô nương, còn là một hoàng hoa đại khuê nữ đấy, gọi phu quân cũng không biết xấu hổ.

"Ta thích gọi không được sao?" Văn Kiều mất hứng dỗi lại.

Hùng Ngôn vội vàng nói: "Được được được, ngươi vui vẻ là tốt rồi, muội tử, ngươi còn muốn đánh nữa không? Ta vẫn chờ cùng ngươi đánh một trận đây này."

Hùng Ngôn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục đánh một trận với Văn Kiều, lúc trước mới đánh hai trận, còn không có đã nghiền đâu. Hiếm khi gặp được một thể tu, mặc dù là một muội tử, nhưng Hùng Ngôn vẫn rất quý trọng, muốn đánh với nàng thêm mấy trận, đánh cho đủ vốn.

Vì thế hắn ta không thèm đánh lôi đài, cứ chạy theo nàng. Văn Kiều nói: "Trước không đánh, phu quân ta tới, ta muốn đi về nghỉ với hắn, qua đoạn thời gian lại đến."

Hùng Ngôn vội nói: "Muội tử, qua đoạn thời gian là lúc nào?"

"Không biết."

Hùng Ngôn: "..."

Thấy nam tử như gấu lộ ra vẻ mặt uất ức, người xung quanh như bị sét đánh, nhưng cũng cảm thấy có thể bắt nạt Hùng Ngôn thành dạng này, nữ tu này thật sự lợi hại.

Vẫn là Ninh Ngộ Châu nói: "Tiền bối yên tâm, đầu tháng sau A Xúc sẽ tới đây."

Sau khi Hùng Ngôn nghe xong, vội vàng nhìn về phía Văn Kiều, thấy nàng không có phản đối, rốt cuộc an tâm, ánh mắt nhìn về phía Ninh Ngộ Châu hết sức hiền lành, nói ra: "Vị công tử này, muội tử này của ta thật lợi hại, những ngày gần đây, nàng đã cho thể tu chúng ta mặt mũi.."

Ngay trước mặt vị hôn phu người ta, Hùng Ngôn khen Văn Kiều một trận.

Nụ cười trên mặt Ninh Ngộ Châu hơi sâu, cười híp mắt nghe, không chút nào không kiên nhẫn.

Ngược lại là bị khen Văn Kiều, mấy ngày nay đã quen Hùng Ngôn có chuyện nói thẳng, bị hắn ta khen ra hoa cũng cảm thấy không có gì. Nhưng lúc này bị khen thành như vậy ngay trước mặt Ninh Ngộ Châu, làm cho nàng có một loại cảm giác xấu hổ, nhịn không được liên tục ngước nhìn Ninh Ngộ Châu, muốn thúc giục hắn đi nhanh một chút.

Chờ đến lúc bọn họ rốt cuộc rời đi, Ninh Ngộ Châu đã cùng Hùng Ngôn trao đổi họ và tên, bộ dáng như huynh đệ tốt.

"Ninh lão đệ, muội tử, đầu tháng sau ta chờ các ngươi ở chỗ này nhé, không gặp không về." Hùng Ngôn phất tay với bọn họ, đưa bọn họ ra ngoài.

Văn Kiều: "..."

Ai là muội tử và lão đệ của ngươi?

Không thể không nói, Hùng Ngôn đúng là một người tự quen thuộc, bọn họ đều không nói gì, đã thành "Muội tử" và "Lão đệ" của hắn ta.

** *

Sau khi trở về động phủ thuê lại, Văn Kiều tràn đầy phấn khởi lấy ra túi trữ vật đựng linh thạch, đổ xuống đất trống trong đại sảnh, linh thạch rầm rầm chất chồng đầy đất, chiết xạ linh quang sáng ngời, đôi mắt cũng sắp bị lóe mù.

"Phu quân, đây là linh thạch ta kiếm được tại lôi đài trong khoảng thời gian này." Văn Kiều vô cùng vui vẻ nói.

Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn nhảy vọt lên đống linh thạch, phụ họa Văn Kiều, chứng minh đây đều là tỷ tỷ bọn nó cố gắng đạt được trên lôi đài, mỗi lần bọn nó đều cổ vũ và giúp Văn tỷ tỷ trông coi linh thạch.

"A Xúc giỏi quá!" Ninh Ngộ Châu không keo kiệt khích lệ.

Văn Kiều mừng khấp khởi cười lên, kể lại quá trình đấu lôi đài trong mấy ngày nay cho hắn. Nàng khiêu chiến không ít đài chủ, mặc dù có đôi khi đánh rất vất vả, nhưng cuối cùng vẫn thắng, thắng đi toàn bộ linh thạch của đài chủ.

Nói xong tình huống lôi đài của mình, Văn Kiều hỏi: "Phu quân, chàng thì sao? Chàng ở Đan Tháp thế nào?"

Ninh Ngộ Châu nói: "Cũng chỉ là chuyện như vậy."

Mấy ngày nay tại Đan Tháp, Ninh Ngộ Châu trôi qua phi thường bình tĩnh.

Hai ngày đầu tiên tham gia hội giao lưu giữa các đan sư tổ chức tại Đan Tháp, có không ít đan sư đến hội giao lưu này, người chủ trì hội giao lưu là đệ tử Đan Phù Tông, một đan sư cấp địa tên là Trần Thế Hinh.

Vào ngày thứ ba, Ninh Ngộ Châu bắt đầu làm nhiệm vụ Đan Tháp tuyên bố.

Nhiệm vụ Đan Tháp tự nhiên có liên quan tới đan đạo, hắn bắt đầu từ tầng đầu tiên của Đan Tháp, một đường đi lên trên, bỏ ra ba ngày, liền làm xong tất cả nhiệm vụ Đan Tháp tuyên bố, đồng thời cũng có một hiểu biết đại khái đối với truyền thừa đan đạo của Đan Phù Tông.

Nhiệm vụ trong Đan Tháp kỳ thật cũng biến tướng bày ra truyền thừa đan đạo của Đan Phù Tông, bởi vậy có thể thấy được truyền thừa đan đạo tại Phi Tinh đại lục thật chẳng ra sao cả. Đương nhiên, cũng có thể bởi vì Đan Phù Tông cũng không tính là thế lực đỉnh cấp, có lẽ thế lực thần bí cường đại giống Phi Tiên đảo thì truyền thừa sẽ tương đối phong phú.

Hiểu rõ xong tình huống bên trong Đan Tháp, Ninh Ngộ Châu liền không còn hứng thú, nếu không phải Chúc Anh bọn họ ân cần giữ lại, hắn đã rời đi từ lâu.

Văn Kiều nghiêng đầu nhìn hắn: "Phu quân, truyền thừa đan đạo tại Phi Tinh đại lục thật sự kém như vậy sao?"

"Dù không tính kém, nhưng kém hơn Thánh Vũ đại lục."

Theo Ninh Ngộ Châu, thật ra trình độ đan đạo tại Thánh Vũ đại lục chỉ có thể coi là trình độ hạng hai, nhưng mà trình độ đan đạo tại Phi Tinh đại lục vậy mà còn kém hơn Thánh Vũ đại lục, có lẽ cũng bởi vì ánh mắt hắn tương đối cao.

Ninh Ngộ Châu nói: "Chẳng qua phù đạo của bọn hắn ngược lại là lợi hại! Mấy ngày nay, nàng chiến đấu với người tu luyện trong thành, đã thấy rõ rồi?"

"Rõ rồi!" Văn Kiều lập tức nói: "Những người tu luyện này quả thực dùng phù lục bày đủ trò, chiến đấu kiểu gì cũng có thể dính với phù chú, trước kia, lúc chúng ta dùng phù, nhiều nhất chỉ là làm một cái phù trận để kiềm chế đối thủ, nhưng bọn hắn vậy mà có thể tạo ra phù nhân đến đối địch."

Nói đến đây, Văn Kiều cũng có chút phiền muộn.

Đây là lúc nàng khiêu chiến đài chủ nào đó, vất vả lắm mới có thể mài đài chủ kia đến tình trạng kiệt sức, chuẩn bị vung quyền đánh đối phương ra khỏi lôi đài, nào biết được hắn ta đột nhiên tạo ra một phù nhân, suýt chút nữa đánh nàng bay ra ngoài.

Về sau Văn Kiều phí rất nhiều công phu phản kích, mới xé được phù nhân kia, đánh đài chủ trốn sau lưng phù nhân kia bay ra lôi đài.

Người tu luyện Phi Tinh đại lục đặc biệt biết chơi, vậy mà có thể làm ra phù nhân để thay đổi vị trí tổn thương.

Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, ngược lại có chút hứng thú: "Xem ra chờ đến đầu tháng, quả thực phải đi trong thành nghe nhóm phù lục sư Đan Phù Tông giảng giải một chút về phù đạo mới được."