Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 156




Edit: Jess93

Trong lúc Ninh Ngộ Châu luyện đan, Văn Kiều thừa cơ sửa sang túi trữ vật Văn Thỏ Thỏ lấy từ trên người những tán tu lúc trước.

Tán tu bình thường cực kỳ túng quẫn, nghe tên đã thấy rất nghèo, không có vật gì tốt. Chờ sau khi Văn Kiều kiểm tra xong túi trữ vật của đám tán tu, đối với sự nghèo khó của tán tu có một nhận biết khắc sâu hơn.

Rõ ràng bí cảnh đã mở ra năm tháng, nhưng mấy tán tu này cũng thu hoạch không được bao nhiêu bên trong bí cảnh, chỉ có vài cọng linh thảo cấp sáu cấp bảy phẩm tướng cũng không tệ lắm, mấy trăm khối linh thạch, những thứ khác đều không đáng giá nhắc tới. Từ đó cũng đó có thể thấy được, những tán tu này ở bên trong bí cảnh, cũng không có tận lực đi tìm bảo vật, mà là đánh chủ ý cướp đoạt của bọn hắn.

Chẳng qua hành vi của tán tu cũng có thể hiểu được.

Tuy có nhiều thiên tài địa bảo trong bí cảnh Thiên Đảo, nhưng rất nhiều nơi có thiên tài địa bảo không chỉ có nguy hiểm, còn có yêu thú cấp cao trông coi, không có thực lực nhất định, đúng là không lấy được. Đám tán tu đều là người tiếc mệnh, đương nhiên sẽ không đi những chỗ nguy hiểm, cho nên không có nhiều đồ vật, có vài tán tu tâm thuật bất chính, liền đem chủ ý đánh tới trên thân người khác, chỉ cần có thể cướp được túi trữ vật của những người kia, còn sầu không có bảo vật à.

Lúc Văn Kiều sửa sang, cũng không có tránh những người khác.

Năm người Thịnh Vân Thâm cũng nhìn thấy đồ vật trong túi trữ vật tán tu, sao có thể không rõ chủ ý của bọn họ, lập tức nhịn không được mắng một tiếng, cảm thấy không khí của giới tu luyện, chính là bị những tán tu tâm thuật bất chính này làm ô uế.

Tuy nói giới tu luyện cũng không hiếm những mặt âm u, nhưng làm đệ tử danh môn đại phái, nhiều ít vẫn là nói chuyện quang minh lỗi lạc, tự có nguyên tắc làm việc của riêng mình, không có cách nào gật bừa cách làm không từ thủ đoạn của tán tu.

Văn Kiều lấy ra một cái chuông lớn chừng bàn tay.

Cái chuông này nhỏ nhắn đẹp đẽ, chỉ xem ngoại hình đặc biệt tinh xảo xinh đẹp, vừa nhìn chính là loại linh khí được các nữ tu yêu thích.

"Chính là chiếc chuông này, nghe những tán tu kia nói, nó gọi Phệ Hồn chuông." Thịnh Vân Thâm lòng còn sợ hãi: "Lúc ấy có một tán tu lay động nó, bên trong chuông phát ra tiếng đinh đinh đang đang, có ảnh hưởng cực lớn đối với thức hải."

Sau khi Văn Kiều kiểm tra Phệ Hồn chuông, lập tức hiểu rõ nguyên lý của nó.

Phệ Hồn chuông là linh khí cấp địa, có tác dụng gây ra tổn thương nhất định đối với thức hải và nguyên thần, nếu âm tu sử dụng, lực sát thương sẽ lớn hơn. May mắn những tán tu kia đều không phải âm tu, cũng không quen sử dụng loại linh khí này, thức hải Thịnh Vân Thâm mới không bị nó tổn hại nghiêm trọng tới mức sụp đổ.

Sau khi Thịnh Vân Thâm may mắn, nói ra: "Thứ này vừa nhìn chính là pháp khí của âm tu, có phải những người kia cướp đoạt của âm tu Tử Dương Môn?"

"Cũng có khả năng." Những người khác nhao nhao suy đoán.

"Mặc dù đám âm tu Tử Dương Môn đối phó ma tu lợi hại, nhưng lực chiến đấu của bọn họ thật ra cũng không mạnh, nếu như kết bạn đi cùng còn được, nếu chỉ có một người, coi như thảm rồi."

Nghe đến đó, bọn họ không khỏi có chút đồng tình những âm tu kia.

Sau khi kiểm tra xong túi trữ vật của đám tán tu, Văn Kiều lấy đi Phệ Hồn chuông và một ít linh thảo, sau đó phân những vật khác cho những người khác.

Thịnh Vân Thâm bọn họ nhao nhao từ chối: "Tiểu sư muội, không cần cho chúng ta, đây đều là thứ các ngươi nên được."

"Đúng vậy, nếu không phải có các ngươi, chúng ta đã chết, chúng ta cũng không cần nó."

Văn Kiều thấy bọn họ nói kiên quyết như thế, nên cũng không tiếp tục khuyên nữa, thật sự là bởi vì đồ vật của đám tán tu quá ít, cũng không có vật gì tốt, phân hay không đều như thế.

** *

Sau ba canh giờ, lò đan phát ra một tiếng vù vù, mùi hương của linh đan tràn ngập.

Trong sơn động đệ tử Xích Tiêu Tông nhìn chằm chằm.

Ninh Ngộ Châu nhanh chóng bóp thu đan quyết, chỉ thấy mười viên linh đan bay ra từ trong lò luyện đan, rơi vào bình linh đan trong tay hắn.

Kiểm tra linh đan bên trong bình linh đan xong, Ninh Ngộ Châu hơi hài lòng, nói với năm người kia: "Xong rồi."

Thịnh Vân Thâm bọn họ một mặt ngơ ngác mà nhìn hắn, không phải nói là linh đan rất tốn thời gian sao? Tại sao mới ba canh giờ đã luyện xong rồi?

Bọn họ mặc dù không phải luyện đan sư, nhưng cũng nghe nói luyện chế đan cấp địa rất tốn thời gian, đan cấp địa bình thường còn đỡ, có vài linh đan đặc biệt khó luyện, thậm chí cần phải tốn mấy ngày mới có thể luyện thành. Nghe Ninh Ngộ Châu nói linh đan này tương đối tốn thời gian, bọn họ đều cho rằng cần phải mất mấy ngày thời gian, đều đã chuẩn bị tâm lý, nào biết được sau ba canh giờ, đã luyện xong.

Đây gọi là tốn thời gian?

Thật sự nên để Ninh sư đệ thấy những đan sư cấp địa luyện một lò đan phải bỏ ra mười ngày nửa tháng, mới biết được cái gì gọi là tốn thời gian.

Ninh Ngộ Châu cũng mặc kệ những người ở đây suy nghĩ gì, đổ ra một viên Ngũ Chuyển Thanh Dương đan, để Thịnh Vân Thâm ăn vào.

Thịnh Vân Thâm thấy viên Ngũ Chuyển Thanh Dương đan này là đan cực phẩm, thật sự không có quá khiếp sợ, bởi vì hắn ta đã quen với việc Ninh sư đệ luyện đan đều ra cực phẩm, nếu ngày nào đó không phải cực phẩm, hắn ta mới kỳ quái.

Sau khi ăn Ngũ Chuyển Thanh Dương đan, Thịnh Vân Thâm được người đỡ dậy đả tọa. Vết thương của những người khác đều gần như khỏi hẳn, chỉ chờ Thịnh Vân Thâm chữa khỏi vết thương.

Tâm tình của mọi người cũng không tệ, nhìn thấy tiểu Thực Thiết thú kia ôm một cây Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc gặm, liền hỏi: "Tiểu sư muội, tiểu Thực Thiết thú này, là các ngươi tìm được bên trong bí cảnh?"

Văn Kiều ừm một tiếng, giới thiệu cho bọn họ: "Nó tên là Văn Cổn Cổn, sau này sẽ là đồng bọn của chúng ta."

Các sư huynh Xích Tiêu Tông nhao nhao chào hỏi Văn Cổn Cổn, hơn nữa còn cho quà gặp mặt.

Lúc trước bọn họ mới gặp Văn Thỏ Thỏ, cũng cho quà gặp mặt, đối mặt Văn Cổn Cổn, đương nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Nếu là yêu sủng của những người khác, bọn họ đương nhiên sẽ không đối đãi như thế, nhưng yêu thú do tiểu sư muội và Ninh sư đệ dưỡng, nhất định không thể xem thường, không chừng ngày nào đó phải nhờ vào bọn nó cứu mạng.

Văn Cổn Cổn đạt được mấy phần quà gặp mặt, hết sức vui mừng, chọn một chút để ăn, còn lại đều giao cho Văn Kiều, để Văn Kiều giúp nó thu lại.

Qua hai ngày, tổn thương của Thịnh Vân Thâm cũng gần như khỏi hẳn.

"Ninh sư đệ, tiểu sư muội, kế tiếp các ngươi có kế hoạch gì?" Thịnh Vân Thâm hỏi.

Văn Kiều liếc hắn ta một cái, nói ra: "Ban đầu chúng ta muốn tìm chỗ an toàn, vượt qua một tháng cuối cùng, không nghĩ tới sẽ gặp phải các ngươi."

Thịnh Vân Thâm rầu rĩ nói: "Thật sự muốn trốn đến cuối cùng sao?"

"Đây là đương nhiên, dựa vào mấy người chúng ta, không trốn đến cuối cùng, ra ngoài cho người ta cướp sao?"

Bên trong hang núi này có bảy người, Ninh Ngộ Châu có tu vi thấp nhất, những người khác đều là cảnh giới Nguyên Không, đối mặt người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, đều là đưa đồ ăn, lại càng không cần phải nói còn có người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông.

"Nếu như có thể tụ hợp với Đại sư tỷ thì tốt rồi." Một sư huynh nói.

Trong đội ngũ có một cao thủ cảnh giới Nguyên Tông, những người khác muốn cướp cũng phải đắn đo một chút, lại càng không cần phải nói đệ tử Xích Tiêu Tông đều là một đám hiếu chiến, không dễ ức hiếp. Lần này nếu không phải bọn họ mới ra khỏi một chỗ nguy hiểm, tất cả đều bị thương, cũng không đến mức biến thành chật vật như vậy, mặc dù chưa chắc đánh thắng được mười tên tán tu kia, muốn chạy trốn vẫn là có thể.

"Nếu không, chúng ta đi tìm Đại sư tỷ?" Thịnh Vân Thâm đề nghị, hắn ta nhìn đám người trong sơn động một chút, cảm thấy người của bọn hắn cũng coi như nhiều, còn có Văn Thỏ Thỏ yêu thú cấp tám hậu kỳ nữa đấy.

Những người khác cũng nói: "Coi như tìm không được Đại sư tỷ, có thể tìm những sư huynh đệ khác cũng được."

"Đúng vậy, chỉ cần đệ tử Xích Tiêu Tông chúng ta tụ tập cùng một chỗ, xem ai còn dám cướp chúng ta."

"Đúng là như thế!"

Đám người càng nói càng kích động, sau đó nhao nhao quay đầu nhìn Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.

"Tiểu sư muội, Ninh sư đệ, các ngươi thì sao? Là đi cùng chúng ta, hay là tìm một chỗ đợi?"

Văn Kiều nói ra: "Đương nhiên là đi cùng các sư huynh rồi, đến lúc đó nếu gặp được nguy hiểm, chúng ta chiếu cố lẫn nhau là được."

Nàng vẫn rất tin tưởng đối với phẩm hạnh của đệ tử Xích Tiêu Tông, nếu như gặp phải nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ không bỏ mặc sư huynh đệ đồng môn chạy trốn, mà là cùng nhau đối mặt, tranh thủ đánh bại kẻ địch.

Nghe được Văn Kiều nói, tất cả mọi người hết sức vui vẻ, chỉnh đốn một chút liền ra ngoài tìm người.

Muốn tìm người bên trong bí cảnh cũng không dễ dàng, đặc biệt là bí cảnh Thiên Đảo cực rộng lớn, hoàn cảnh hay thay đổi, có rất nhiều chỗ ẩn núp, không cẩn thận một chút sẽ bỏ lỡ.

Đương nhiên, cũng có chỗ tốt, nếu gặp được nguy hiểm, tùy ý chọn một một hướng mà chạy, đã có thể dễ dàng vứt bỏ nguy hiểm.

Một đám người bắt đầu tìm người ở trong bí cảnh.

Trong lúc bọn họ đang tìm người, đồng thời cũng chú ý an toàn, nếu gặp được kẻ đến không có ý tốt, đánh thắng được liền đánh, đánh không lại liền chạy. Nếu như gặp phải người quen biết, vậy thì càng tốt hơn, có thể liên hợp lại.

Vận khí của bọn hắn không tệ, chỉ mới một ngày thời gian, đã gặp được một đám người quen biết.

Là đệ tử Quy Nhất Tông.

"Ninh hiền đệ!" Nhiếp Thận Hiên mừng rỡ, vội vàng chạy tới.

Thấy Đại sư huynh bọn họ chạy, đám đệ tử Quy Nhất Tông kia cũng vội vã theo tới.

Đệ tử Xích Tiêu Tông đã từng thấy năng lực kết thân "Hiền huynh" của Ninh Ngộ Châu, nhìn thấy Nhiếp Thận Hiên mừng rỡ như điên, bọn họ cũng hết sức cao hứng, vừa lúc có thể đi cùng.

"Nhiếp huynh." Ninh Ngộ Châu gật đầu với hắn ta, cười nói: "Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này."

Nhiếp Thận Hiên cười nói: "Đúng vậy, bí cảnh Thiên Đảo quả nhiên nguy hiểm như lời đồn, ta vẫn luôn lo lắng cho Ninh hiền đệ ngươi, bây giờ thấy ngươi bình an vô sự, ta cũng yên tâm."

"Đa tạ Nhiếp huynh quan tâm."

Sau khi hàn huyên với nhau, Nhiếp Thận Hiên nhìn về phía người Xích Tiêu Tông, đề nghị: "Đã gặp, không bằng cùng đi."

Hắn ta lo lắng bọn đệ tử Xích Tiêu Tông này bảo vệ Ninh hiền đệ của hắn ta không tốt, không bằng cùng đi.

Tất cả mọi người không có ý kiến, một tháng cuối cùng trong bí cảnh thực sự quá nguy hiểm, tất nhiên là càng nhiều người càng an toàn.

Nhiếp Thận Hiên dẫn đầu đệ tử Quy Nhất Tông tổng cộng có hai mươi người, cộng thêm bảy người Xích Tiêu Tông, ngược lại cũng coi là một lực lượng không nhỏ, đặc biệt là Nhiếp Thận Hiên là trận pháp sư cảnh giới Nguyên Linh, có hắn ta ở đây, muốn cướp đoạt của bọn họ cũng phải ước lượng một phen.

Bọn họ tiếp tục lên đường trong bí cảnh, đi tìm những người khác.

Trên đường gặp được không ít người muốn cướp bọn họ, chẳng qua bởi vì bọn hắn nhiều người, tuỳ tiện liền giải quyết những người lòng mang ý đồ xấu kia, Văn Thỏ Thỏ thuận móng vuốt lột túi trữ vật của bọn họ.

Những người tu luyện Quy Nhất Tông nhìn về phía Văn Thỏ Thỏ bằng ánh mắt thật sự là một lời khó nói hết.

Con thỏ này lột thuần thục như thế, chẳng lẽ vẫn luôn làm như vậy?

Nửa tháng sau, đội ngũ này của bọn họ đã tụ tập gần một trăm người tu luyện, đều là đệ tử ba tông bốn môn năm tộc, chỉ cần là quen biết, đều có thể gia nhập. Những người không quen biết, bọn họ cũng không có mạo muội mời, trừ khi trong đội ngũ có người đứng ra bảo đảm.

Chỉ cần là đệ tử ba tông bốn môn năm tộc, đều là hiểu rõ nhau, không sợ đâm đao ở sau lưng.

Khi bọn hắn xuyên qua một con sông cát, một trận âm thanh ầm ầm truyền đến từ xa, kinh động tất cả mọi người ở đây.

"Âm thanh này.. Chẳng lẽ là thú triều?"

Sắc mặt mọi người đại biến, vô thức muốn tránh đi.

Bí cảnh Thiên Đảo có rất nhiều yêu thú, nếu thật sự hình thành thú triều, cũng không dễ dàng đối phó, hầu hết người tu luyện sẽ chọn tránh đi.

Đang lúc nghĩ ngợi, liền thấy phía trước xuất hiện một đám yêu thú, số lượng ước chừng khoảng một nghìn con, đang đuổi theo một đám người tu luyện chật vật trốn nhảy tót lên.

Chỉ có khoảng một nghìn con yêu thú, chỉ tính là thú triều nhỏ, ngược lại không cần lo lắng.

Người tu luyện ở đây thấy thế, dồn dập ra tay giúp đỡ.

"Ồ, có heo con."

Văn Kiều kêu một tiếng, vội vàng chạy qua hỗ trợ, mà cái gọi là hỗ trợ của nàng, đương nhiên là dùng túi lưới bắt heo con.

Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn càng nhiệt tình hơn, một con vội vàng đập choáng heo con, một con dùng tường đất vây quanh heo con, thuận tiện cho Văn Kiều dùng túi lưới bắt heo con.

Hai con yêu thú đều nhớ hương vị ăn heo sữa quay lần trước, đối với yêu thú giống heo này yêu thích không thôi, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Thú triều cỡ nhỏ này có nhiều chủng loại yêu thú khác nhau, giống như một đội quân hỗn tạp.

Nhưng chính là đội quân hỗn tạp này, đuổi sát một đám người tu luyện phải chạy trốn khắp nơi, suýt chút nữa ngã xuống vì mệt mỏi.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn chuyên tâm đối phó những heo con chạy theo heo mẹ kia.

Những yêu thú giống heo này không phải Bạch Nham heo, là một loại yêu thú gọi Thanh Liêu heo, Thanh Liêu heo giống đực trưởng thành đạt cấp tám, răng nanh kia vừa nhọn vừa dài, lực sát thương cực lớn. Chẳng qua heo con nhìn xem mũm mĩm trắng nõn, bộ dáng hết sức ngon miệng, rất được người yêu thích.

Hành vi dùng túi lưới bắt heo con của Văn Kiều, khiến một đám heo đực heo mẹ phẫn nộ truy sát.

Văn Kiều gánh mấy con heo con vội vàng bỏ chạy, một đám heo đực heo mẹ thoát ly đàn thú, đuổi sát ở sau lưng nàng.

Những người tu luyện khác thấy thế, dồn dập bừng tỉnh đại ngộ: "Có vài yêu thú bảo vệ con non nhất, bắt con non của bọn chúng, liền có thể dẫn bọn nó ra, phân ra đánh như thế, không để bọn chúng tạo thành đàn thú, ngược lại dễ đối phó hơn."

Những người khác rất tán thành.

Ninh Ngộ Châu ở một bên: "..."

Không, nàng thuần túy chỉ là muốn ăn heo sữa quay, mới có thể đi bắt heo con.

Trừ Ninh Ngộ Châu, không có ai biết mục đích bắt heo con của Văn Kiều, chỉ cảm thấy tiểu sư muội Xích Tiêu Tông này thật sự là đẹp người đẹp nết lại có thể đánh, khiến cho người ta cực kỳ thưởng thức.

Nếu không phải biết nàng đã có vị hôn phu, chỉ sợ không ít nam tu cũng nhịn không được cảm mến nàng, ở bên cạnh nàng xum xoe.

Hiểu lầm tuyệt vời này, cũng làm cho tên tuổi Văn Kiều lưu truyền bên trong những người tu luyện khác.

Sau khi đám người giải quyết đàn yêu thú kia, Văn Kiều cũng kéo mấy con Thanh Liêu heo trở về, Ninh Ngộ Châu thừa dịp người ta không chú ý, đem heo con bị đánh ngất xỉu ném vào trong không gian.

Mặc dù túi trữ vật có tác dụng giữ tươi, nhưng vẫn là heo con còn sống làm thịt nướng càng ngon hơn.

Làm xong những chuyện này, hai người trở lại bên trong đám đệ tử Xích Tiêu Tông, nhìn những người tu luyện bị đàn yêu thú truy kích kia, không nghĩ tới sẽ phát hiện một người quen.

Mộ Tử Minh của Thanh Vân Tông.

Lúc này Mộ Tử Minh trông có chút chật vật, pháp y trên thân dúm dó, còn có nhiều chỗ bị mài mòn, sắc mặt tiều tụy, giống như bệnh nhân không được nghỉ ngơi đã lâu. Chẳng qua hắn ta là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, cho dù lại tiều tụy, thực lực cũng cực mạnh.

Mộ Tử Minh cũng nhìn thấy hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu trong đám người.

Lông mày của hắn ta hơi nhảy một cái, không khỏi nhớ tới lần đầu gặp gỡ tại trấn Thương Ngô, hai người này vẫn chỉ là tán tu cấp thấp cảnh giới Nguyên Vũ, không môn không phái, là tồn tại hắn ta chỉ cần dùng một cái ngón tay cũng có thể nghiền ép.

Nào biết mấy năm trôi qua, hai người này không chỉ trở thành đệ tử thân truyền một mạch của tông chủ Xích Tiêu Tông, bây giờ càng cùng một chỗ với những đệ tử danh môn đại phái này, đám người đối với bọn họ tiếp đãi long trọng, thân thiết thân mật, ngược lại là sư phụ Đạo Diễn Chân Nhân của hắn ta và tiểu sư muội Mộ San, đều trở thành đối tượng đám người tự mình giễu cợt.

Mộ Tử Minh cũng biết lúc trước Mộ San làm không đúng, nhưng làm đệ tử danh môn đại phái, chuyện ức hiếp một số tán tu không môn không phái nhìn mãi quen mắt, vì vậy hắn ta cũng không có ngăn cản tiểu sư muội ra tay với hai người này.

Nào biết hai người này cũng không dễ trêu chọc, còn nửa đường giết ra một Tần Hồng Đao, huyên náo khiến tiểu sư muội trở thành trò cười.

Trong lòng Mộ Tử Minh âm thầm thở dài, trên mặt lại bày ra vẻ khiêm tốn lỗi lạc, hàn huyên với đám người, cũng cảm tạ sự trợ giúp của bọn họ vừa rồi.

"Mộ đạo hữu, tại sao những yêu thú kia lại đuổi theo các ngươi không thả?" Nhiếp Thận Hiên kỳ quái nói.

Mộ Tử Minh thần sắc hơi rét, nghiêm mặt nói: "Đang muốn nói chuyện này với các ngươi, lúc trước chúng ta gặp được mấy tên ma tu, không nghĩ tới bọn họ vậy mà biết sai khiến yêu thú đối phó chúng ta."

"Ma tu?"

Sắc mặt người ở chỗ này biến hóa, sau đó nhanh chóng nổi giận phừng phừng, đối với ma tu có chút chán ghét.

"Không nghĩ tới sẽ có ma tu đi vào bí cảnh Thiên Đảo."

"Nghe nói mỗi lần bí cảnh Thiên Đảo mở ra, không chỉ có người tu luyện chính đạo chúng ta, cũng có rất nhiều ma tu sẽ ngụy trang lên lút theo vào, cũng không kỳ quái."

Vị trí của bí cảnh Thiên Đảo là địa bàn của người tu luyện chính đạo, bình thường ngầm đồng ý chính là người tu luyện chính đạo tiến vào.

Nếu ma tu muốn đi vào, không thể không ngụy trang một phen, chỉ cần không khiến cho những người tu luyện chính đạo kia chú ý tới, người tu luyện chính đạo cũng sẽ không kiểm tra thân phận của tất cả những người tiến vào bí cảnh Thiên Đảo, điều này cũng thuận tiện cho ma tu làm việc.

Chờ sau khi tiến vào bí cảnh Thiên Đảo, các ma tu sẽ không cần tiếp tục che giấu, sẽ gặp phải ma tu cũng không kỳ quái.