Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 126




Edit: Jess93

Mặc dù bên trong mảnh không gian dưới đất này không có linh thảo gì có giá trị, chẳng qua số lượng những độc thảo này ngược lại rất nhiều, cũng đủ cho Ninh Ngộ Châu nghiên cứu một đoạn thời gian.

Bọn họ lập tức quyết định ở đây một thời gian.

Ninh Ngộ Châu dọn ra một không gian ở xung quanh, lấy ra lò đan và các dụng cụ khác, lập tức sa vào việc nghiên cứu độc thảo.

Văn Kiều cũng không có nhàn rỗi, nàng phụ trách đi ngắt độc thảo ở đây, cũng phân loại chúng nó, đưa cho Ninh Ngộ Châu nghiên cứu tinh luyện nọc độc, tiết kiệm không ít thời gian cho hắn. Sau khi hết bận rộn, Văn Kiều cũng đặc biệt đi nghiên cứu con Nham Mãng bị bọn họ đả thương kia, sau đó phát hiện con Nham Mãng này vậy mà biến dị, chẳng qua phương hướng nó biến dị là độc tính.

Chỗ bị thương của Nham Mãng do Liệt Nhật Tiễn gây ra chảy không ít máu, nơi máu chảy qua, linh thực xung quanh đều chết héo, mặt đất biến thành một mảnh đen sì, phát ra một mùi tanh gay mũi.

Nham Mãng bị Văn Thỏ Thỏ nện đứt xương sống lưng, cộng thêm tổn thương do Liệt Nhật Tiễn tạo ra, hấp hối, trong thời gian ngắn không có cách nào động đậy, chỉ có thể trần truồng nằm ngay đơ giả chết ở đó, tùy bọn họ lăn qua lăn lại.

Văn Kiều ngược lại không có giết nó, dù sao yêu thú có thể tu luyện tới cấp tám cũng không dễ dàng, chỉ cần không phải mối thù sinh tử, nàng sẽ không xuống tay với nó, vì vậy tiếp tục phơi nó ở đó.

Bọn họ ở trong không gian dưới đất này rất nhiều ngày, cho đến khi Ninh Ngộ Châu nghiên cứu toàn bộ độc thảo nhìn thấy ở nơi này đến không sai biệt lắm.

Đang lúc bận rộn Ninh Ngộ Châu đột nhiên gọi Văn Kiều đến: "A Xúc, nàng tìm thấy loại độc thảo này ở đâu? Lại tìm thêm một gốc tới đây."

Văn Kiều nhìn độc thảo trong tay hắn một chút, rất nhanh đã phân biệt là loại nào, nói: "Loại độc thảo này ở bên cạnh vũng bùn nơi Kim Tu Hắc Sí Điệp sinh trưởng trước kia, ta đi đào thêm một gốc."

Nói xong, Văn Kiều lập tức đến chỗ vũng bùn kia.

Ninh Ngộ Châu đặt vật trong tay xuống, cũng đi theo nàng.

Đi tới trước vũng bùn kia, liền nhìn thấy một bụi độc thảo màu xanh sẫm sinh trưởng trên vũng bùn thối bên cạnh bờ sông kia.

Độc thảo này cũng không cao, mọc thành từng bụi, lá cây hẹp dài đầy đặn, gân lá và rễ cây đều hiện lên màu xanh sẫm, cành hoa của nó mọc ra từ đầu củ, hoa có màu lam nhạt, nụ hoa nửa khép nửa mở, rủ xuống mặt đất, nhìn từ xa, giống như mỹ nhân chảy ra một giọt nước mắt màu lam nhạt, đặc biệt xinh đẹp.

Văn Kiều mang theo găng tay kim tằm, đào một gốc độc thảo, đặt vào trong một hộp ngọc.

Đem độc thảo đưa cho hắn, Văn Kiều nói: "Phu quân, độc thảo này có gì khác biệt sao?"

Ninh Ngộ Châu nhận lấy nhìn một chút, nói: "Độc thảo này hẳn là một loại linh thảo có độc gọi là Mỹ Nhân Lệ."

Văn Kiều nhìn hoa độc thảo kia, nhờ hộp ngọc làm bối cảnh, cảm thấy Mỹ Nhân Lệ đúng là xứng với cái tên này.

"Mỹ Nhân Lệ là một loại linh thảo độc, độc tính của nó cực kỳ bá đạo, chất độc ta tinh luyện từ Mỹ Nhân Lệ có bảy phần tương tự chất độc làm mù mắt sói con, nhất định là dùng một phần độc tính của Mỹ Nhân Lệ. Chẳng trách Giải Độc đan luyện từ mật ong chúa không cách nào giải độc của sói con, thật sự là độc của Mỹ Nhân Lệ này có chút đặc thù, cũng không phải sử dụng Giải Độc đan là có thể giải."

Sau đó Ninh Ngộ Châu đặc biệt căn dặn: "Những độc thảo này có độc tính rất mạnh, hơn nữa có chút quỷ dị, nàng đừng trực tiếp chạm vào chất lỏng của bọn chúng."

Văn Kiều đáp một tiếng, nơi này khí hậu ướt át, độc thảo vô số, nàng đều mang theo găng tay kim tằm đào độc thảo, không có trực tiếp đụng vào. Sau đó nàng mừng rỡ hỏi: "Phu quân, có thể giải độc cho sói con không?"

"Ừm, hẳn là có thể." Ninh Ngộ Châu hơi nhếch khóe môi, nhìn bộ dáng mừng rỡ của nàng, tâm tình cũng vui vẻ: "Xem ra, chắc hẳn người Hắc Nham Hiệp dùng độc thảo ở đây để luyện ra các loại độc dược, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ hẳn là đặc biệt dưỡng những độc thảo này, để khống chế những người tu luyện khác."

Văn Kiều nhíu mày, cảm thấy đám cướp Hắc Nham Hiệp làm việc thật sự là quá tàn nhẫn.

Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu lại bắt đầu tiếp tục nghiên cứu độc của Mỹ Nhân Lệ.

Lại qua hai ngày, Ninh Ngộ Châu rốt cuộc tìm ra độc dược làm mù mắt sói con, sau đó bắt đầu luyện chế Giải Độc đan nhằm vào độc dược này.

Nếu biết là loại độc nào, lại tìm được độc dược ban đầu, muốn luyện Giải Độc đan cũng dễ hơn rất nhiều.

Vạn vật tương sinh tương khắc, nơi độc thảo sinh trưởng, hầu hết đều có vật tương khắc, đặc biệt là Mỹ Nhân Lệ này, nó vốn không thể giải được bằng Giải Độc đan thông thường, chỉ có thể tìm thuốc giải độc khác ở nơi nó sinh trưởng.

Ninh Ngộ Châu tìm ở gần đó một lát, tìm ra mấy loại thực vật, tinh luyện ra chất lỏng trong đó, lại thí nghiệm từng loại, mới để cho hắn luyện ra thuốc giải.

Văn Kiều một mực ở bên cạnh nhìn xem, cho đến khi luyện ra thuốc giải, nàng nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy thật không dễ dàng.

Trong lòng nàng, rất ít người có thể sánh kịp thuật luyện đan của Ninh Ngộ Châu, nếu như không phải có Ninh Ngộ Châu, chỉ sợ cả đời này đôi mắt sói con cũng không thể khôi phục, trừ khi nó tu luyện tới độ kiếp phi thăng lên thượng giới, dùng thiên lôi tôi thể, thoát thai hoán cốt, đôi mắt mới có thể khôi phục.

Nhưng yêu thú ngay cả hóa hình cũng muôn vàn khó khăn, huống chi là có thể độ kiếp phi thăng, thay vì để nó chờ đợi khả năng xa không thể chạm kia, không bằng tìm thuốc giải để đôi mắt khôi phục thị lực.

Sau khi luyện ra thuốc giải, bọn họ cũng không vội vã rời đi.

Ở đây thật sự có quá nhiều độc thảo, Ninh Ngộ Châu cảm thấy rất hứng thú đối với bọn chúng, vì thế giày vò ra không ít độc đan, sau đó lại dựa trên độc đan đó, luyện ra Giải Độc đan tương ứng, loay hoay quên cả trời đất.

Ninh Ngộ Châu là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, đã có độc đan, vậy sẽ phải phối Giải Độc đan tương ứng, cả hai đều không thể thiếu.

Văn Kiều thấy thế, tự nhiên cũng không hối thúc hắn, nàng và Văn Thỏ Thỏ sờ soạng những nơi ở hai bên bờ sông, có thứ gì đều thăm dò rõ ràng.

Sau đó, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía con sông kia. Trong sông có không ít cá, những con cá này nhìn đầy đặn thịt mềm, bộ dáng ăn rất ngon.

Làm một yêu thỏ, mặc dù Văn Thỏ Thỏ thích gặm linh đan, ăn linh quả, nhưng cũng sẽ không từ chối những đồ ăn khác, trước tiên có thể khơi gợi lên sự thèm ăn của nó, nó và hai con Hoàng Tinh Kiến giống nhau, đều là yêu thú ăn tạp.

Văn Kiều cảm thấy hứng thú với cá trong sông, Văn Thỏ Thỏ liền dự định bắt cá trong sông, để Ninh Ngộ Châu có rảnh nướng cá giúp bọn họ.

Thế là cá trong sông dưới đất này gặp xui xẻo.

Một người một thỏ vớt cá trong đoạn sông này đến không sai biệt lắm, những con cá khác biết nguy hiểm, đã sớm bơi ra xa, sau khi không còn gì có thể vớt, liền đem chủ ý đánh tới đầm nước dưới thác nước.

Lúc thuyền của bọn họ từ trên thác nước nện xuống, trực tiếp nện vào trong nước. Lúc ấy ở trong nước, trên thuyền có trận phòng ngự, bọn họ ngược lại là không có bị dìm trong nước, nhưng lại nhìn thấy phảng phất có một số sinh vật như rắn nước dưới nước, mở răng nhọn ra muốn gặm cắn thuyền nhỏ, cuối cùng chỉ cắn trúng lồng phòng ngự trên thuyền.

"Văn Thỏ Thỏ, chúng ta đi câu cá tại thác nước bên kia." Văn Kiều nói.

Văn Thỏ Thỏ nghiêng đầu nhìn nàng, phảng phất đang hỏi làm sao câu cá.

Nơi đó có thác nước nước nện xuống, thế nước hung mãnh, trong nước còn có yêu thú không biết tên, cũng không dễ câu.

"Chẳng phải có Nham Mãng sao? Da của nó dày, chắc hẳn sẽ không bị cắn rớt vảy." Văn Kiều nói, chạy đi tìm con Nham Mãng kia.

Mấy ngày nay Nham Mãng bị Liệt Nhật Tiễn ghim ở trên mặt đất, cộng thêm xương sống lưng bị nện gãy, chỉ có thể nằm giả chết ở đó, thuận tiện dưỡng thương, âm thầm tích tụ lực lượng, chờ vết thương tốt lên sẽ lập tức chạy trốn, cũng không tiếp tục về đây.

Văn Kiều nhìn tình huống Nham Mãng, đưa tay rút Liệt Nhật Tiễn ghim trên cái đuôi của nó.

Lúc rút mũi tên, mang theo một dòng máu, máu phun lên thực vật ở xung quanh, những thực vật kia phát ra tiếng xèo xèo, trong nháy mắt khô héo mà chết, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối.

Nham Mãng giật giật cái đuôi bị thương, trên vết thương còn lưu lại nhật chi lực, khiến cho vết thương khôi phục cực chậm, nhất định phải loại trừ nhật chi lực ra ngoài, vết thương mới có thể tốt lên.

Văn Kiều nhìn chằm chằm Nham Mãng nửa chết nửa sống trên mặt đất, bắt đầu thương lượng với nó: "Chúng ta muốn đến đầm nước bên cạnh câu yêu thú, mượn cái đuôi của ngươi dùng một lát, nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ cho ngươi một viên linh đan."

Nói xong, lật tay, một viên linh đan mượt mà trắng như ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Trong nháy mắt Nham Mãng đang giả chết ngẩng đầu, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm viên linh đan trắng sáng non mịn to cỡ quả nhãn trên lòng bàn tay kia.

Cái đuôi là gì? Có thể ăn sao? Muốn dùng cứ tùy ý lấy đi.

"Tê tê tê!" Nham Mãng tràn đầy sức sống hướng về phía nàng kêu lên.

Trên mặt Văn Kiều lộ ra ý cười, quả nhiên trên thế giới này không có chuyện gì linh đan không thể giải quyết, nếu có, vậy thì hai viên linh đan.

Văn Kiều lập tức đút viên linh đan kia cho Nham Mãng, cũng giúp nó loại trừ nhật chi lực ẩn chứa trong vết thương trên cái đuôi kia.

Không có nhật chi lực phá hoại, tổn thương trên đuôi nhanh chóng khỏi hẳn, xương sống lưng bị Văn Thỏ Thỏ nện gãy cũng khôi phục dưới sự trị liệu của linh đan, Nham Mãng rốt cuộc khôi phục sức chiến đấu.

Chẳng qua lúc này Nham Mãng không có ý tứ muốn công kích, dựng thẳng thân thể lên, kêu tê tê tê với Văn Kiều.

Văn Kiều lại lấy ra một viên linh đan, đong đưa trước mặt nó: "Linh đan này chúng ta vẫn còn, nếu như ngươi làm tốt, sẽ có phần thưởng."

Nham Mãng lắc cái đầu, bày tỏ mọi việc đều nghe bọn họ.

Dù sao cũng đánh không lại, còn không bằng đi theo đám bọn họ, được mấy viên linh đan cũng tốt, những người này tốt hơn nhiều so với đám cướp Hắc Nham Hiệp chỉ biết nô dịch nó.

Một người một thỏ một rắn đi tới đầm nước.

Thác nước phát ra tiếng ầm ầm, bay thẳng xuống dưới, nện vào trong đầm nước phía dưới, bọt nước bắn tung toé, hình thành một tầng hơi nước.

Nham Mãng đi theo bên cạnh Văn Kiều, nhắm mắt theo đuôi, đặc biệt nghe lời, bảo nó làm gì lập tức làm cái đó, bảo nó đem cái đuôi ném vào trong nước câu cá, không nói hai lời liền đem cái đuôi ném vào, chỉ chừa một đoạn thân thể ở bên ngoài.

"Ừ, thật ngoan." Văn Kiều khích lệ, ném một viên linh đan cho nó.

Nham Mãng mừng khấp khởi nuốt vào, nửa người trên nhẹ nhàng đung đưa, thân rắn uốn lượn thành hình vòng cung.

Văn Thỏ Thỏ bình tĩnh ngồi xổm ở mép nước quan sát tình huống trong đầm nước, không thèm nhìn con Nham Mãng kia, mới mấy viên linh đan cấp huyền đã bị thu mua, đúng là không có tiền đồ. Giống nó, ít nhất phải một bình linh đan cấp địa mới được, bằng không thì không có gì để bàn nữa.

Không lâu sau khi cái đuôi Nham Mãng trượt xuống nước, trong nước có thứ gì đó lướt qua cực nhanh.

Không cần Văn Kiều lên tiếng nhắc nhở, Nham Mãng liền nhanh chóng tự mình vung cái đuôi lên khỏi mặt nước, kéo theo mấy thứ gì đó dài và mảnh, cùng nhau vung lên bãi cỏ trên bờ, sau đó lại dùng cái đuôi đập những thứ kia hôn mê.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ chạy tới, phát hiện bị câu lên chính là cá chình biến dị, lực cắn của hàm răng sắc nhọn kia cực kỳ lợi hại, chẳng qua lúc này những con cá chình này đã bị cái đuôi Nham Mãng đập choáng, từng con chậm rãi trượt trên bãi cỏ.

Văn Kiều từng ăn cá tráp hoa biến dị, hương vị rất ngon, chắc hẳn cá chình biến dị này cũng không tệ.

Nàng thu lại toàn bộ đám cá chình này, chỉ chừa một con chuẩn bị làm thịt, ăn chút mới mẻ.

Tay nghề nấu nướng của Văn Kiều không tốt, nhưng nàng vẫn có thể nấu một số món đơn giản, nàng làm một cái lò đơn giản, đặt nồi lên giá, sau đó đổ một nồi nước, ném một tấm hỏa phù dưới nồi.

Kế tiếp nàng lưu loát xử lý con cá chình kia, chặt thành từng khúc, ném vào trong nồi nấu canh uống, thuận tay thả một ít linh thảo dùng làm gia vị vào trong.

Có món mặn có món chay, rất bổ dưỡng.

Nham Mãng ngoan ngoãn đem cái đuôi thả vào trong nước, tiếp tục câu cá chình biến dị.

Sau khi nước sôi, mùi thơm lập tức bay ra, có mùi thịt cá chình, cũng có mùi thơm ngát của linh thảo, cả hai hòa quyện vào nhau, mùi thơm đặc biệt ngon, khiến Nham Mãng, con yêu thú cấp tám chưa từng thấy việc đời thèm ăn đến mức không thể tập trung câu cá.

Văn Kiều học bộ dáng Ninh Ngộ Châu thường nấu canh, vớt bỏ lớp bọt phía trên, hạ lửa nhỏ lại, tiếp tục chậm rãi đun nhừ.

Trong thời gian này, Nham Mãng lại câu cá chình lên vài lần, đều bị Văn Kiều dứt khoát lưu loát giết chết, thu vào trong túi trữ vật.

Sau khi nấu canh xong, Văn Kiều dùng một cái hộp đựng thức ăn xếp vào một chén canh lớn để cho Ninh Ngộ Châu, còn lại bọn họ chia đều.

Văn Thỏ Thỏ, Nham Mãng và hai con Hoàng Tinh Kiến đều có, vừa vặn ở đây trừ Nham Mãng là yêu thú thuần ăn thịt, những con khác đều ăn tạp, khả năng chấp nhận đối với món canh cá này rất cao.

Văn Kiều uống một ngụm canh, hai mắt lập tức sáng lên.

Linh lực trong thịt cá chình này đặc biệt nồng đậm, như thể nó lớn lên trong hoàn cảnh linh lực thuần túy, thứ nó ăn đều ẩn chứa linh lực, trong thịt không có một chút tạp chất, trong miệng có đầy linh lực, sau khi ăn vào bụng, chuyển hóa thành linh lực ngấm vào toàn thân, theo kinh mạch tiến vào linh khiếu.

Có lẽ nguyên liệu nấu ăn quá tốt, coi như chỉ nấu canh đơn giản, vậy mà cũng có thể làm ra món ăn ngon.

Văn Kiều uống một bát canh lớn, thỏa mãn nói: "Không nghĩ tới ta cũng có thiên phú nấu canh, uống ngon thật, đúng không?" Nàng hỏi yêu thú ở đây.

Đám yêu thú đều phát ra tiếng hết sức khen ngợi nàng, Văn tỷ tỷ vẫn rất lợi hại.

Một nồi canh cũng không nhiều, ở đây đều là dạ dày vương, sau khi uống xong vẫn chưa thỏa mãn, Nham Mãng càng kích động tiếp tục dùng cái đuôi của mình câu cá chình.

Kế tiếp Văn Kiều lại nấu một nồi lớn, để Văn Thỏ Thỏ canh lửa, bưng canh đặc biệt để lại, chạy đi tìm Ninh ca ca đang cực khổ làm việc.

"Phu quân, uống canh."

Ninh Ngộ Châu vừa luyện xong một lò Giải Độc đan, đã nghe thấy tiếng Văn Kiều, ngẩng đầu nhìn lên, thiếu nữ xinh đẹp xuất chúng ngồi xổm ở một bên, giương mặt lộ ra nụ cười xán lạn với hắn, vẻ mũm mĩm trẻ con chưa lui trên khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn cặp mắt kia, giống như chứa đầy sao trên bầu trời, vừa sáng vừa rực rỡ.

"Canh từ đâu ra?" Ninh Ngộ Châu hỏi, đã ngửi được mùi thơm bay tới từ trong hộp cơm.

"Ta nấu."

Văn Kiều nói, mở hộp cơm ra đặt trước mặt hắn, lấy thìa đưa tới, nhìn hắn chậm rãi uống, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.

Ninh Ngộ Châu uống vào mấy ngụm, khen ngợi: "Canh này không tệ."

Văn Kiều lập tức vui vẻ, bộ dáng thỏa mãn kia, giống như đã có được toàn bộ thế giới, sạch sẽ đơn thuần mà tốt đẹp.

Chỉ là một câu khen ngợi, đã có thể khiến nàng vui vẻ như thế.

"Phu quân, trong đầm nước có rất nhiều cá chình biến dị, những con cá chình này rất hung dữ, chẳng qua hàm răng của bọn nó không cắn được da Nham Mãng, Nham Mãng dùng cái đuôi câu chúng nó lên."

Nàng vui sướng kể lại chuyện bọn họ câu cá chình như thế nào cho hắn, dù Ninh Ngộ Châu chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng lại có thể tưởng tượng được hình ảnh kia, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Dường như chỉ cần là nơi có nàng, luôn luôn vui sướng như thế.

Ninh Ngộ Châu uống xong một chén canh, đã nghe được tiếng kêu to của Văn Thỏ Thỏ vang lên từ xa.

Văn Kiều ai nha một tiếng, nói: "Ta còn đang nấu canh, đoán chừng canh này sắp nấu xong rồi, Văn Thỏ Thỏ cũng rất thích đấy."

Thấy nàng muốn chạy tới đó, Ninh Ngộ Châu đi theo, vuốt vuốt ống tay áo, nói: "A Xúc, ta và nàng đi xem một chút."

Văn Kiều vui vẻ đáp một tiếng.