Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 110




Edit: Jess93

Khi hoàng hôn đỏ rực trên sa mạc hạ xuống cuối đường chân trời, lúc bóng tối phủ xuống, gió lớn nổi lên bốn phía, bão cát tàn phá bừa bãi.

Bão cát kia cuốn tới giống như một quái thú đáng sợ nhắm người mà cắn nuốt, ùn ùn kéo đến, gào thét, lan tràn cả vùng cát vàng này, bão cát cắn nuốt toàn bộ sinh linh trong chỗ sâu.

Văn Kiều đứng trước cửa hang, cách cấm chế nhìn thế giới bên ngoài.

Bão cát gào thét mà qua, che khuất bầu trời, toàn bộ thiên địa luân hãm trong một mảnh tai họa đáng sợ.

Đối mặt với uy lực đáng sợ đến từ thiên nhiên, đám người tu luyện nghịch thiên mà đi này lại nhỏ bé như thế, chỉ có thể trốn ở trong hang động nho nhỏ này, lắng nghe âm thanh ở bên ngoài.

Nàng có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ giấu ở trong bão cát kia, là một loại cấm chế ngay cả thần linh cũng không thể đụng chạm.

"A Xúc, tới đây nghỉ ngơi."

Nghe được tiếng Ninh Ngộ Châu trong nham động, Văn Kiều quay đầu, đi đến chỗ sâu trong hang động.

Hang động này sâu chừng ba trượng, hai con đà thú được sắp xếp trước hang động, bọn họ thì nghỉ ngơi trong tận cùng hang động.

Hang động vốn trống rỗng lúc này đã được trang bị thêm một số đồ vật linh tinh như bàn ghế.

Ninh Ngộ Châu ngồi trên một chiếc ghế đẩu, trước mặt đặt vào một lò đan, phù hỏa đang thiêu đốt dưới lò đan, trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngon.

Trên mặt bàn bên cạnh, Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm ở đó gặm linh quả, vừa gặm vừa dùng cặp mắt đỏ như đá quý nhìn chằm chằm Hoàng Tinh Kiến đang ăn Kiến Hương Diệp bên cạnh.

Hoàng Tinh Kiến là yêu thú ăn tạp, mặc dù món chính của nó là Kiến Hương Diệp, nhưng cũng có thể ăn bất kỳ thứ gì khác, cho dù lúc không có đồ ăn, ngay cả đất cát nó cũng có thể ăn, là một loại yêu thú vô cùng dễ nuôi. Chẳng qua Hoàng Tinh Kiến vẫn thích nhất là Kiến Hương Diệp, Kiến Hương Diệp không chỉ có thể khiến thân thể của bọn chúng trở nên cường tráng, xác ngoài càng mỹ lệ, càng có thể khiến bọn chúng tiến hóa.

Nếu Kiến Hương Diệp có ích đối với bọn chúng, Văn Kiều cũng không keo kiệt, lấy Kiến Hương Diệp đút bọn nó, dù sao cũng đã trồng một gốc Kiến Hương Diệp trong không gian, tùy tiện bọn nó ăn.

Đột nhiên, Văn Thỏ Thỏ chụp móng vuốt về phía một con Hoàng Tinh Kiến, hất nó bay ra ngoài.

Khóe mắt Văn Kiều liếc qua trông thấy thứ gì bay tới, đưa tay chộp một cái, mở tay ra xem xét, phát hiện là một con Hoàng Tinh Kiến, lại nhìn con yêu thỏ đang tỏ vẻ vô tội gặm linh quả trên bàn, liền rõ ràng xảy ra chuyện gì.

Đặt Hoàng Tinh Kiến trên bàn, vẻ mặt Văn Kiều nghiêm túc giáo dục Văn Thỏ Thỏ: "Văn Thỏ Thỏ, không cho phép bắt nạt Hoàng Tinh Kiến."

Văn Thỏ Thỏ răn rắc gặm linh quả, dáng vẻ không biết nàng đang nói cái gì.

Con Hoàng Tinh Kiến bị móng thỏ đánh bay được Văn Kiều đưa về trên mặt bàn, sau đó bình tĩnh leo lên một chiếc lá Kiến Hương Diệp, yên lặng mà gặm, căn bản không có phát giác được xảy ra chuyện gì.

Con Hoàng Tinh Kiến còn lại cũng bình tĩnh ăn lá cây, hoàn toàn thờ ơ đối với tao ngộ của đồng bạn.

Bọn họ nuôi ba con yêu thú biến dị, một con giả vờ vô tội, hai con căn bản không có ý thức được xảy ra chuyện gì, dạy dỗ cũng là vô ích.

Văn Kiều thở dài, ôm Văn Thỏ Thỏ vào trong ngực, dự định về sau tận lực tách chúng nó ra.

Sau khi hầm xong canh trong lò đan, Ninh Ngộ Châu đưa một bát canh nóng hổi đặt tới trước mặt nàng, sau đó mỉm cười nhìn nàng ăn canh. Văn Kiều ăn vài miếng, nếm ra trong canh tăng thêm Vạn Niên Linh Nhũ đã pha loãng, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu hỏi: "Sao vậy? Có phải là hương vị không tốt?"

"Không có, rất tốt." Văn Kiều cầm thìa: "Chàng không uống sao?"

"Không cần, đây là cho nàng điều trị thân thể, cho ta vô dụng."

"Làm sao lại vô dụng, bên trong tăng thêm Vạn Niên Linh Nhũ đấy." Văn Kiều mặc kệ, đưa thìa cho hắn: "Chàng cũng phải uống, chúng ta mỗi người một nửa."

Ninh Ngộ Châu thấy bộ dáng cố chấp của nàng, không khỏi nhếch khóe môi, đến khi nàng nhíu mày, dịu dàng nói: "Được rồi, ta cũng uống."

Thấy hắn rốt cuộc nhận lấy thìa ăn canh, Văn Kiều hé miệng cười rộ lên.

Trong nham động sâu ba trượng này, hai người ngồi cùng một chỗ, cùng dùng một tô canh, uống xong một bát canh vừa nóng hôi hổi vừa thơm ngon.

Sau khi uống canh, Văn Kiều lấy lều vải trong túi trữ vật ra, dựng lên ở xung quanh.

Dựng xong lều vải, nàng gọi Ninh Ngộ Châu tiến vào lều nghỉ ngơi, nói: "Tối nay là buổi tối đầu tiên tiến vào sa mạc, sẽ không có nguy hiểm, chúng ta có thể ngủ ngon giấc, dưỡng tốt tinh thần ngày mai tiếp tục xuất phát."

Ninh Ngộ Châu nghe được buồn cười, chẳng qua cũng đồng ý với nàng.

Ban đêm trong sa mạc lưu động không chỉ có nguy hiểm, nhiệt độ không khí càng nhanh chóng hạ xuống, đến nửa đêm, trên vách tường đã đóng một lớp băng mỏng, hai đà thú ở cửa hang dựa vào nhau sưởi ấm.

Trời đông giá rét, Văn Thỏ Thỏ chịu không được, vội vàng chui vào trong lều vải.

Hai con Hoàng Tinh Kiến ngược lại không bị ảnh hưởng, bọn nó vốn chính là yêu thú trong sa mạc lưu động, đã sớm thích ứng với khí hậu sa mạc, Ninh Ngộ Châu liền để bọn chúng gác đêm.

**

Quả nhiên, một buổi tối ngoại trừ bão cát tàn phá bừa bãi bên ngoài, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi trời sáng, bão cát thối lui, thế giới lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Mặt trời đỏ dâng lên từ đường chân trời, sa mạc một mảnh ánh vàng rực rỡ. Vào lúc mặt trời mọc, băng sương lui xuống, nhiệt độ trên mặt đất nhanh chóng kéo lên, rất nhanh cát vàng trên mặt đất trở nên nóng hừng hực, giống như lồng hấp.

Tiếng kêu của đà thú vang lên, nương theo là tiếng chuông lạc đà, đánh vỡ sự yên tĩnh vào sáng sớm của sa mạc.

Đám người nhao nhao đi ra từ trong nham động, dắt đà thú, chuẩn bị xuất phát.

Ban ngày khí hậu trong sa mạc khô ráo, toàn bộ thế giới giống như bị lửa thiêu đốt, may mắn áo choàng trên thân người tu luyện có thể điều tiết nhiệt độ, ngược lại cũng không quá khó chịu.

Đà thú là một loại yêu thú có thể đi lại trong trong sa mạc, bọn nó dịu dàng ngoan ngoãn vô hại, bị nhân loại sử dụng, không biết mệt mỏi là gì.

Ban ngày bọn họ di chuyển trong sa mạc, có đà thú thay đi bộ, những hạt cát di động kia ít ảnh hưởng đến bọn họ, cho đến khi mặt trời xuống núi, đến các hang động ven đường nghỉ ngơi, vượt qua buổi tối nguy hiểm.

Các thương đội sinh tồn trong sa mạc lưu động đều có một phần bản đồ trong tay, biết nơi nào có hang động hình thành từ sa nham, lúc nào nên nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian vừa vặn đến chỗ tiếp theo, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người thích đi theo đằng sau thương đội tiến vào sa mạc lưu động.

Ngày thứ ba sau khi tiến vào sa mạc, bọn họ đi vào thành tu luyện đầu tiên của nhân loại trong sa mạc.

Tòa thành tu luyện này tự nhiên là do con người cải tạo từ hang động sa nham, hang động nơi này lớn hơn so với những hang động bọn họ đã thấy khi tiến vào sa mạc lưu động, số lượng cũng nhiều hơn, hình thành một nhóm hoang động hoàn chỉnh và phong phú, sau đó bị người tu luyện cải tạo thành một thành tu luyện có thể ở trong sa mạc, không ít người tu luyện định cư ở đây, trở thành cư dân trong sa mạc.

Trạm đầu tiên của thương đội là nơi này.

Bọn họ hơi chỉnh đốn ở chỗ này, cũng lấy một nhóm hàng hóa mang vào từ bên ngoài bán cho cửa hàng trong thành tu luyện, đồng thời thu mua một ít đặc sản bên trong sa mạc, chờ rời khỏi sa mạc lưu động lại bán cho thành tu luyện bên ngoài.

Vào thành cần giao nộp hai mươi khối linh thạch.

Phí vào thành này đắt hơn so với những thành tu luyện cỡ lớn trong trung ương đại lục, nhưng nơi này là thành thị trong sa mạc lưu động, quy củ của bọn hắn chính là như vậy, tùy ý có thích vào hay không.

Sau khi tiến vào thành tu luyện, đầu tiên là một hang động to lớn rộng trăm trượng, cao tới mười trượng.

Có rất nhiều người tu luyện trong hang động, phân chia thành hai khu vực, một bên là nơi cung cấp chỗ đặt chân cho đà thú của người tu luyện, có người đặc biệt hỗ trợ trông coi, chi phí tính theo số ngày ở lại.

Một bên là chợ cỡ nhỏ, rất nhiều người tu luyện bày quầy bán hàng ở đây, bán một số đặc sản trong sa mạc lưu động, giống như các loại thi thể và da lông, máu thịt và xương cốt yêu đan của yêu thú trong sa mạc lưu động, cũng có bán linh thảo, số lượng rất nhiều, khiến người hoa cả mắt.

Gửi xong đà thú, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều vào chợ đi dạo.

Những người tu luyện kia nhiệt tình chào hỏi bọn họ, chẳng qua sau khi phát hiện hai người này thuộc về loại khách nhân chỉ nhìn không mua kia, sắc mặt liền thay đổi, tốc độ trở mặt thật nhanh.

Văn Kiều từng gặp không ít người làm ăn, vẫn là lần đầu tiên phát hiện người thực tế như vậy, thế là càng không muốn mua.

Nếu bọn họ muốn những vật này, có thể tự mình ra ngoài đi săn, không cần lãng phí số tiền kia.

Sau khi xem xong, hai người đi vào trong thành thuê một hang động nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, thương đội tiếp tục xuất phát.

Lúc xuất phát, Văn Kiều đặc biệt nhìn nhóm người tu luyện đi theo đằng sau thương đội, phát hiện thiếu vài người, những người kia hẳn là lưu lại trong thành tu luyện. Mà mấy người tu luyện khí thế hung hãn kia cũng không rời đi, vẫn đi theo thương đội.

Đối với bọn hắn Văn Kiều có cảm quan không tốt lắm, mặc dù thấy không rõ khuôn mặt dưới áo choàng, nhưng trực giác cảm thấy bọn hắn đối với thương đội và đám người bọn họ đều không có ý tốt.

Từ khi tiến vào sa mạc, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi vào buổi tối, áo choàng trên người bọn họ vẫn chưa từng cởi ra, có mũ trùm ngăn chặn, cũng không thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Ngày thứ mười tiến vào sa mạc lưu động, bởi vì nửa đường gặp được một đám Xích Tinh Kiến tập kích, tốn chút thời gian, khiến bọn họ thiếu chút nữa bỏ lỡ chỗ dừng chân.

"Trời đã sắp tối rồi, đi mau!"

Người tu luyện của thương đội khàn giọng rống to, thúc giục đà thú tăng thêm tốc độ.

Những người khác cũng đi theo thương đội chạy như điên.

Đà thú thay đổi bước chân nhàn nhã lúc trước, chạy như điên trên cát vàng, nhấc lên một trận bụi mù.

Nhưng mà cho dù bọn họ gắng sức chạy theo, đêm tối vẫn đúng hạn tiến đến.

Vào lúc mặt trời từng chút từng chút biến mất tại đường chân trời, một cơn gió thổi qua mặt đất, trong gió mang theo một loại khí tức nguy hiểm, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, tất cả mọi người đều cảm giác được cỗ uy áp thuộc về tự nhiên kia giáng lâm, tê cả da đầu.

Có người tu luyện ghét bỏ đà thú tốc độ quá chậm, vậy mà từ bỏ đà thú, chạy như điên về phía trước.

Gió càng lúc càng lớn, mặt đất nổi lên một trận cát bụi.

Cát bụi vang trời, bão cát bay mù mịt, rất nhanh liền che khuất đường trước mắt.

Nơi xa, một bóng đen đứng lặng trong bão cát như ẩn như hiện, giống như Thần Thú thủ hộ vĩnh viễn đóng giữ trong bão cát.

Người thương đội nhìn thấy bóng đen kia, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, la lên: "Mọi người nhanh lên, phía trước có hang động an toàn có thể nghỉ ngơi! Nhanh lên, tranh thủ thời gian, sắp đến rồi."

Giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt đám người lộ ra thần sắc sợ hãi lẫn vui mừng, hướng về phía trước chạy như điên.

Lúc này, bão cát đến từ trong sa mạc đã theo sát sau lưng bọn họ, con người giống như thi chạy với thời gian, chạy như điên trong bão cát.

Càng ngày càng nhiều người bỏ qua đà thú chạy loạn, Văn Kiều cũng ngại tốc độ đà thú quả thực quá chậm, lúc này từ trên lưng đà thú nhảy xuống, đồng thời thuận tay kéo Ninh Ngộ Châu trên lưng một con đà thú khác xuống, một tay khiêng hắn, tay còn lại khiêng một con đà thú, chạy như điên theo người phía trước.

Ninh Ngộ Châu: "..."

Bão cát từ phía sau bọn họ gào thét mà đến, cắn nuốt những con đà thú bị vứt bỏ kia.

Tiếng kêu thống khổ của đám đà thú truyền đến từ trong gió, trong không khí mơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi.

Khuôn mặt Văn Kiều kéo thật căng, vùi đầu chạy theo những người khác, cảm giác được bão cát sau lưng mang đến nguy hiểm, tê cả da đầu, lúc này nàng chỉ có một ý niệm trong đầu: Chạy chạy chạy!

Một khắc cuối cùng trước khi bão cát cắn nuốt bọn họ, rốt cuộc bọn họ thành công tiến vào nham động đứng lặng trong sa mạc tối tăm.

Bão cát thổi qua cửa hang, như một lưỡi liềm của Tử Thần vung xuống.

Những người tu luyện tốc độ chậm hơn bị bão cát gào thét mà đến cắn nuốt, trong bão cát vang lên một trận kêu rên thảm thiết thê lương, vài tia máu phun tung toé trước cửa hang, rất nhanh lại bị gió cát mang đi.

Người tiến vào hang động há miệng thở hổn hển, hai mắt hoảng sợ trừng lớn nhìn gió cát gào thét ngoài động.

Cho dù là người lữ hành có kinh nghiệm phong phú trong sa mạc, lúc này cũng kinh hồn, nghĩ lại mà thấy sợ không thôi.

Ở trước mặt thiên uy của thiên nhiên, không ai có thể bảo trì trấn định.

Văn Kiều cũng hoảng sợ, nàng thở sâu, yên lặng buông phu quân và con đà thú bị nàng ghìm thật chặt, chổng vó bốn chân kia xuống.

Ninh Ngộ Châu được nàng buông xuống yên lặng sửa sang áo choàng trên người.

Đà thú vẫn luôn bị ép chổng vó dịu dàng ngoan ngoãn thò đầu qua cọ vào nàng, phảng phất đang cảm tạ ơn cứu mệnh của nàng.

Cho nên mới nói đà thú đúng là đồng bạn tốt của con người, mặc kệ bị đối đãi như thế nào, xưa nay sẽ không tức giận với con người, thậm chí không sẽ chủ động công kích con người.

Sau một lát, đám người mới hòa hoãn trở lại.

Hang động nơi này tương đối nhỏ, hơn nữa chỉ có một hang động, hang động ước chừng sâu mười trượng, rộng hai mươi trượng, có thể chứa hơn hơn một trăm người.

Người thương đội bắt đầu kiểm kê nhân số, phát hiện lần này bởi vì chậm trễ đến hang động nghỉ ngơi, toàn bộ tổn thất gần hai mươi người, thương đội tổn thất tám người, còn lại chính là những người tu luyện đi theo thương đội.

Kiểm kê xong tổn thất, người thương đội liền tìm chỗ nghỉ ngơi, nên làm gì thì làm đó.

Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu tìm nơi hẻo lánh nghỉ ngơi, con đà thú kia dịu dàng ngoan ngoãn đi theo bọn họ.

Sau khi rải ra một tấm da yêu thú làm đệm để ngồi trên mặt đất, Văn Kiều vừa lôi kéo phu quân nhà nàng ngồi xuống, vừa âm thầm dò xét người trong nham động.

Đêm nay mọi người phải nghỉ ngơi trong một nham động, khiến bầu không khí có một chút vi diệu.

Văn Kiều chú ý tới mấy người tu luyện khiến cho nàng có cảm giác không thoải mái kia, một người cũng không thiếu, toàn bộ đều tiến vào hang.

Bởi vì đi vào nơi an toàn, hầu hết mọi người đều kéo mũ trùm áo choàng xuống, lộ ra diện mạo thực sự.

Ai cũng biết bộ dáng của người trong thương đội, ngược lại là những người không phải người thương đội vẫn luôn mang theo mũ trùm, những người khác rất ít thấy được tướng mạo bọn họ.

Lúc Văn Kiều kéo mũ trùm xuống, nhạy cảm cảm giác được vài ánh mắt làm càn, nàng quay đầu nhìn sang, phát hiện là mấy người tu luyện khiến cho nàng không thoải mái kia.

Bọn người tu luyện này cũng kéo mũ trùm xuống, lộ ra gương mặt thật.

Bọn họ là một đám nam tu, dáng người cao lớn khỏe mạnh, trên người có một loại khí tức đến từ sa mạc lưu động, mặc dù che giấu vô cùng tốt, nhưng Văn Kiều trời sinh có chút mẫn cảm đối với tâm tình và hơi thở của người khác, mấy ngày tiến vào sa mạc lưu động, đại khái cũng thăm dò rõ ràng một ít chuyện trong sa mạc lưu động.

Mấy người này rất nguy hiểm.

Văn Kiều đánh xuống ký hiệu "Nhân vật nguy hiểm" trên người bọn hắn, cần phải đề phòng, nếu như bắt buộc, không ngại động thủ đánh một trận tơi bời.

Những người khác cũng âm thầm dò xét người trong hang, ánh mắt giao thoa với nhau, tự mình cảnh giác.

Ninh Ngộ Châu kéo mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp ung dung ưu nhã, khí chất như trăng sáng, đặc biệt xuất chúng giữa ngàn vạn người, ánh mắt xung quanh như có như không rơi xuống trên người hắn, đặc biệt là một số nữ tu, gần như quên dời ánh mắt.

Văn Kiều nhíu mày.

Ninh Ngộ Châu nắm tay nàng dưới áo choàng, cười cười với nàng.

Thế là Văn Kiều rất nhanh liền bỏ qua những ánh mắt xung quanh, lại không biết rằng có càng nhiều ánh mắt rơi ở trên người nàng.

Hai mắt Ninh Ngộ Châu tối sầm.

Văn Thỏ Thỏ bám lấy viền mũ trùm của Văn Kiều, nhìn ra bên ngoài, hai con Hoàng Tinh Kiến cũng leo ra khỏi túi tiền, trốn ở bên trong áo choàng, hai chiếc râu trên đầu rung động trong không khí.