Một năm sau, Vệ Phong kéo quân đến Biện Kinh.
Đàm Tam Khuyết áp giải dân chúng Thanh Giang lên tường thành: "Vệ Phong, nếu ngươi dám công thành, những người này đều phải chết."
Vệ Phong chắp tay: "Vậy ta đi đây."
Lập tức rút quân ba mươi dặm.
Đàm Tam Khuyết: "Hả?"
Dọa lui được Vệ Phong, Đàm Tam Khuyết đắc ý yến tiệc quần thần: "Hừ, mọi người đều nói, Vệ Phong dùng binh như thần. Nhưng chỉ vài cái mạng của dân đen đã có thể khiến hắn từ bỏ đông chinh. Từ bi thì không thể dẫn binh, kiến thức của hắn, cũng chỉ là kẻ canh cổng mà thôi."
Khi hắn ta đang uống rượu, những người trong thành Biện Kinh bất mãn với sự tàn bạo của Đàm Tam Khuyết đã liên kết với quân ta, mở cổng thành. Vệ Phong dẫn năm nghìn binh mã, miệng ngậm tăm, bọc chân ngựa, lặng lẽ vào thành.
Ngày hôm sau, trên tường thành cao mười trượng của Biện Kinh, cờ xí đã thay dổi. Đàm Tam Khuyết cố thủ trong hoàng thành vài ngày, nhưng cũng nhanh chóng thất thủ trước đòn tấn công của Vệ Phong.
"Nghe nói, khi Vệ Tướng quân bắt được Đàm Tam Khuyết, hắn ta đang định nhảy xuống cái giếng cạn ở hậu hoa viên để trốn thoát. Thấy đường cùng, Đàm Tam Khuyết chỉ thẳng vào mũi Vệ Tướng quân mà mắng: Ngươi cướp thê tử người ta, còn muốn g.i.ế.c trượng phu người ta, ta chưa từng thấy kẻ nào trơ trẽn vô liêm sỉ như ngươi!"
Ta tức giận đập bàn đứng dậy: "Đàm Tam Khuyết nói cái quái gì vậy? Vệ Phong không cho hắn ba d.a.o sáu lỗ à?"
"Dù sao Đàm tặc cũng là vương đã đầu hàng, còn phải chờ bệ hạ phán xử, Vệ Tướng quân đâu dám g.i.ế.c hắn? Nhưng xin bệ hạ yên tâm, Vệ Tướng quân cũng không để hắn ta nói năng bừa bãi, lập tức cởi giáp tháo kiếm, đường đường chính chính đánh nhau với hắn ta một trận."
Ta mừng rỡ nhướng mày, nhưng cũng hơi lo lắng: "Đánh xong chưa? Không bị thiệt thòi gì chứ?"
"Đương nhiên rồi! Dù sao Vệ Tướng quân cũng còn trẻ."
"Cuối cùng, Vệ Tướng quân đè Đàm Tam Khuyết xuống, vừa đánh vừa nói: Đòn này, đánh cho ngươi có mắt như mù. Đòn này, đánh cho ngươi bội bạc vô nghĩa. Đòn này, đánh cho ngươi m.á.u lạnh vô tình. Đòn này, đánh cho ngươi thân làm phu quân mà hủy hoại thanh danh thê tử mình mình."
Ta vui không kìm được xoa xoa tay: "Ôi chao, Bá Ước mang bao nhiêu cảm xúc cá nhân trong đó chứ... Người đâu, mau mang thuốc hoạt huyết hóa ứ đến, cái nắm đ.ấ.m to như cái bao cát ấy, đánh hỏng thì làm sao đây ha ha!"
"Hắn ở Biện Kinh, có thứ gì tốt mà không có." Tề Ngoạn sâu kín nói một câu.
"Ngươi hiểu cái gì, đây gọi là tấm lòng! Lễ nhẹ tình nặng — À phải rồi, khi các ngươi đi thăm quân, hãy nói với Bá Ước, Đàm Tam Khuyết cứ giao cho hắn xử lý, không cần phải e ngại ta."
Đàm Tam Khuyết chỉ làm tổn thương trái tim ta, nhưng hắn ta thực sự đã đóng mười tám cái đinh xương vào Vệ Phong. Ta đã sớm chuẩn bị tinh thần để Vệ Phong cho hắn ta ba d.a.o sáu lỗ rồi. Đến lúc đó, cái tiếng tàn bạo, sát phu này ta sẽ gánh. Hắn cứ việc tuổi trẻ nóng nảy!
Hết chương 22