Ta có chút không tin, kéo kéo tay áo Tạ Vô Tướng: "Chuyện quản gia, hầu hạ cơm nước, ta đều có thể làm tốt."
"Chuyện đó không cần nàng lo, nàng chỉ cần cùng ta ăn ngon uống say là được."
Không thể nào.
Mẫu thân trước đây từng dạy dỗ ta, nữ tử xuất giá tòng phu, chính là từ biệt những ngày tháng tự tại vô lo vô nghĩ.
Làm dâu nhà người ta, nếu còn giống như ở nhà, tự ý hành động, sẽ bị người ta chê cười, thậm chí là bị phu quân hưu.
Huống chi ta cũng không hề ảo tưởng gả cho Tạ Vô Tướng sẽ có thể sống tốt.
"Còn gì nữa?"
"Có thì có, nhưng mà nàng có làm được không?"
"Được."
Tạ Vô Tướng bỗng nhiên ghé sát mặt lại, chỉ vào bản thân, cười vô lại: "Hôn môi trước khi ngủ."
Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
"Ta thật đau lòng." Tạ Vô Tướng gối đầu lên tay, thở dài một hơi, "Rõ ràng đã sống không được bao lâu nữa, còn không cho hôn môi."
Ta thật sự không nói nên lời hai chữ hôn môi, không biết hắn sao có thể thản nhiên nói ra miệng như vậy.
"... Ngươi sống không được bao lâu, là thật sao?"
"Nương tử hy vọng ta trường mệnh trăm tuổi sao?"
"... Đương nhiên."
"Gạt người." Tạ Vô Tướng liếc mắt một cái đã nhìn thấu ta, "Haiz, ta biết nương tử cũng mong ta sớm chết."
Không phải như vậy.
"Ta không hiểu rõ ngươi, phần lớn là nghe đồn, nói ngươi là tên công tử bột ăn chơi trác táng, nếu thật sự giống như lời đồn, ta cũng không mong ngươi trường mệnh." Ta ngồi dậy, thở dài một hơi, "Nhưng nếu ta hoàn toàn tin lời đồn, đối với ngươi cũng thật bất công."
"Nương tử thế mà không dựa vào lời đồn để nhìn nhận ta." Hắn chống tay cười, "Vậy ta phải nỗ lực, không để nương tử thất vọng."
"Tạ gia muốn ta, là hy vọng ta có thể quản thúc ngươi, khiến ngươi chuyên tâm học hành, có được danh tiếng tốt."
"Ta hiểu rồi, nương tử hy vọng ta đọc sách sao?"
Ta gật đầu.
"Vậy ta chăm chỉ đọc sách là có thể hôn môi sao?"
...
"Cũng có thể."
Chuyện Tạ gia mời Lưu tiên sinh đến dạy dỗ Tạ Vô Tướng, lập tức khiến cả kinh thành náo động.
Ngay cả Thánh thượng cũng trêu ghẹo Tạ hầu gia, nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, muốn xem Tạ nhị lang nhà hắn có thể học hành thành tài hay không.
Tạ nhị lang muốn đọc sách, hiện giờ vở《Đăng Nương truyện》đã ngừng diễn, ngay cả vở《Lãn sơ trang》và《Mạn trâm hoa》mà các vị nương nương trong cung yêu thích cũng không thấy đâu.
Ta vô tình nhìn thấy tập kịch bản trên bàn hắn, lúc này mới biết những vở kịch nổi tiếng khắp kinh thành đều là do hắn viết.
Ngày hè oi ả, gió thổi qua hành lang, bóng trúc lay động.
Gập tập kịch bản lại, những lời ca kia tựa hồ vẫn còn vương vấn đâu đây.
Tạ Vô Tướng lười biếng gác quyển sách lên mặt, nhắm mắt dưỡng thần, không giấu vẻ đắc ý: "Mau khen ta đi."
Không rảnh khen hắn, ta còn phải đi chuẩn bị cơm nước cho Lưu tiên sinh.
Trước kia lúc Lục lang còn ở trên Hạc sơn, ta thường xuyên một ngày hai lần lên núi đưa cơm cho bọn họ.
Lưu tiên sinh ngày hè thích ăn cá hấp rượu nếp ăn kèm cháo hạt sen bách hợp, đều là những món ăn rất cầu kỳ.
Ta đứng dậy định đi, Tạ Vô Tướng lại kéo lấy thắt lưng ta, nhân cơ hội ôm ta vào lòng: "Nói rồi nhé, nương tử phải ở đây cùng đọc sách với ta, nếu không ta không đọc nổi đâu."
Ta vừa xấu hổ vừa bực bội, muốn đẩy hắn ra: "Chẳng phải đã nói hôn, hôn môi là được rồi sao?"
"Không được." Tạ Vô Tướng cười vô lại, "A Trúc cầu xin ta, tất nhiên phải nghe lời ta."
Tiếng bước chân của Lưu tiên sinh đã đến gần, ta mềm lòng: "Được rồi, ta ở gian ngoài nghe."
"Không được, phải ở bên cạnh ta." Tạ Vô Tướng chống tay, "Nếu không ta nghe không lọt."
Nói thật lòng, ta cũng rất muốn nghe Lưu tiên sinh giảng bài.
Năm đó Lưu tiên sinh thu nhận đệ tử, đề thi là một nửa bài thơ.
Ta gánh tương lên Hạc sơn, trên đường đi vắt óc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được hai câu.
Buổi tối, lúc ta chép nửa bài thơ kia cho Lục lang xem, còn tưởng hắn sẽ khen ngợi tài học của ta.
Hắn không hề khen ngợi, chỉ lạnh lùng liếc ta một cái: "Chỉ vì chuyện này mà hôm nay nàng mới đưa cơm trễ sao?"
Từ đó về sau, ta không bao giờ nói chuyện thơ ca với Lục lang nữa.
Nếu như có chút linh cảm, ta liền chấm nước suối lên tảng đá bên bờ suối viết vài bài.
Bài thơ trên tảng đá, không phải bị nước cuốn trôi, thì cũng bị ánh mặt trời phơi khô.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Không ai nhìn thấy, cũng chẳng ai hay biết.
... Càng không có ai chế giễu ta.
Lưu tiên sinh tóc bạc phơ nhìn thấy ta, gật đầu mỉm cười.
Lại nhìn thấy Tạ Vô Tướng, sắc mặt liền sa sầm, thở dài nói: "Nếu không phải thèm ăn món ăn của Thẩm nương tử, lão phu cũng không đến đây chuốc bận vào người."
Ta sợ Tạ Vô Tướng nói năng lỗ mãng, đắc tội với Lưu tiên sinh.
Nhưng Tạ Vô Tướng lại cung kính lễ phép, không hề giống như lúc ở cùng với ta, thích làm loạn.
Hắn cung kính hành lễ bái sư, lại kéo ta cùng bái: "Vãn sinh Tạ mỗ trước kia ngu muội, không biết trời cao đất dày, hôm nay xin tiên sinh dạy bảo, vãn sinh cùng thê tử Thẩm Minh Trúc xin được bái kiến tiên sinh."