Tuy nhiên, hai người còn chưa kịp chờ tới cơ hội, khi xe ngựa dừng lại trước cổng phủ tướng quân, đã có một chiếc xe ngựa quen thuộc khác đỗ trước cửa phủ rồi.
Doãn Phi Khanh mặc trường bào màu xanh, tóc được búi cao chỉ bằng một chiếc kẹp gỗ, giống như sư phụ của y.
Vệ Lê nhận thấy y đang đi giày vải. Kể từ sau khi thành danh, y đã không còn mặc như thế này nữa.
Hai người đang định hỏi thăm gương mặt của sư phụ thế nào, Doãn Phi Khanh lại khàn giọng nói trước: “Đại ca, tẩu tử, hôm nay đệ tới từ biệt.”
“Từ biệt?” Thẩm Ích và Vệ Lê đồng thanh lặp lại. Vệ Lê nhìn thấy hai mắt y xanh đen, mấy ngày nay chắc có lẽ y không ngủ ngon giấc.
Doãn Phi Khanh tiếp tục nói: “Mặt sư phụ bị lửa thiêu hơn phân nửa, chỉ sợ… sợ không lành được. Sư phụ đã không thể lên sân khấu nữa rồi, đệ cũng không cần hát nữa.”
Thẩm Ích và Vệ Lê thầm chấn động, Lạc Nguyệt Dung đã bị áp chế, tức là diễn viên số một kinh thành sẽ chính là y, lần này sao lại muốn cao chạy xa bay chứ?
Doãn Phi Khanh nhìn thật lâu vào hai ân nhân trước mặt, trong lòng cũng có cảm giác không đành. Y tiến lên một bước, quỳ xuống đất.
“Đệ làm gì vậy, mau đứng dậy đi!” Thẩm Ích vội tới kéo y đứng dậy thì nghe y nói:
“Hai người đều có ơn với đệ, đệ biết đệ đã làm mọi người thất vọng vì quá tuỳ hứng. Đại ca, huynh là người đầu tiên xem trọng đệ; tẩu tử, tỷ là người đã một tay nâng đỡ đệ, nhưng sư phụ, sư phụ...”
Vệ Lê cũng bước tới đỡ y: “Không cần nhiều lời, tình cảm giữa đệ và sư phụ, chúng ta đều hiểu mà.”
Vệ Lê thoáng nhìn Thẩm Ích rồi hỏi: “Nhưng sau này hai người định sẽ làm gì?”
Doãn Phi Khanh thở dài nói: “Đệ muốn đưa sư phụ đi khắp thiên hạ, tìm kiếm thần y dân gian và có thể một ngày nào đó, sư phụ sẽ khôi phục được khuôn mặt của mình.”
Người trong xe nhẹ nhàng vén rèm bước ra, mũ màn che kín mặt. Bà chưa bao giờ giỏi ăn nói nên bà cũng chỉ thay Doãn Phi Khanh cảm tạ cả hai người.
Vệ Lê biết chặng đường này, núi cao sông dài, nhưng hai người thực sự có thể ở bên nhau mà không phải cố kị gì.
Chiếc kẹp tóc trên đầu Doãn Phi Khanh chính là chiếc kẹp tóc mà Tiêu Sênh đã đeo lúc đầu, suy cho cùng chàng chàng thiếp thiếp trên sân khấu cũng không thể sánh với việc được chung đôi dưới sân khấu.
Ba tháng sau, cơn mưa phùn đầu xuân dội xuống con đường đá xanh, gió đông thổi ù ù như ngày đầu tiên Vệ Lê trùng sinh trở về.
Ngày sinh nở của Thẩm Dục đang đến gần, đại phu thúc giục tỷ ấy nên hoạt động nhiều hơn. Khánh Dư ban lại có tiểu sinh mới nên tỷ ấy đã mời Vệ Lê cùng đến xem.
Hai người ngồi trong căn phòng trang nhã trên tầng hai của Ngũ Phúc Viên. Thẩm Dục chỉ đến xem tuồng, nhưng Vệ Lê đến đây thì lại có rất nhiều cảm xúc. Dẫu cho là Tống Uyên - người lần đầu tiên đưa nàng đến nghe hát - hay Lạc Nguyệt Dung, Doãn Phi Khanh - người mà nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức - đều đã đi cả rồi.
Những tràng pháo tay vang vọng cả mái nhà, ngày xưa, luôn dành cho Doãn Phi Khanh.
Hẳn là nàng đã bị phân tâm bởi tiếng vỗ tay, rồi tiện thể nhìn về phía giữa sân khấu…
“Trời đất, thế gian có một nam tử đẹp cỡ này à?”
“Đệ muội, muội lau nước bọt đi.” Thẩm Dục vẫn quan tâm đưa khăn cho nàng như trước đây.
“Dục tỷ tỷ, tỷ tháo vòng tay làm gì, đây không phải quà tỷ phu tặng cho tỷ lúc sinh nhật sao?”
Trong lúc nàng đang nói, chiếc vòng tay đã bay về phía sân khấu: “Vậy thì sao, hiện tại chàng không có ở đây, tỷ thưởng nó cho một nam nhân đẹp mắt thì có làm sao?”
“Vậy muội cũng ném!”
Hai người tỷ một câu muội một câu, tranh nhau ném đồ trang sức và vàng lên sân khấu, khi tiểu sinh xinh đẹp hát một bài hay thì họ cũng tranh nhau vỗ tay.
Hai người mặt mày phơi phới, đôi má ửng hồng, hét to đến mức thu hút sự chú ý của hai nam nhân ở hàng ghế đầu tầng một.
“Ký Bình, ta nghe âm thanh này, sao giống nàng dâu nhà đệ vậy?”
“Tỷ phu, đệ nghe giọng nói kia, cũng rất giống tỷ tỷ.”
Hai người cùng nhìn lại, vừa nhìn đã thấy không ổn rồi.
Vốn dĩ Tạ Ngọc mời họ tối nay đi xem tuồng, họ cũng không nói chi tiết cho phu nhân nhà mình biết và chỉ muốn kết thúc sớm rồi về nhà.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy nữ nhân nhà mình xuân tâm nhộn nhạo như vậy với nam nhân khác, Thẩm Ích và Tam vương gia cảm thấy: Có thể nhịn, nhưng quá mức thì không thể nhịn, nếu không thể nhịn thì không cần nhịn nữa!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người gần như cùng lúc đập bàn đứng dậy, lao tới như gió thổi, bước dài về phía phòng riêng của Vệ Lê và Thẩm Dục.
Trên đường hoa, mọi người nhìn thấy hai vị nam nhân sáng như trăng rằm, mỗi người một kiếm ào ào tiến tới. Tiểu sinh trên sân khấu rõ là bị nghẹn lại.
Một nữ khán giả không khỏi nhìn Thẩm Ích, nói: “Quao, nếu lấy được nam nhân này thì đời này ta không còn gì tiếc nuối nữa, còn đẹp hơn cả diễn viên trên sân khấu á.”
Vệ Lê nơm nớp lo sợ đứng lên, lắp bắp nói: “Đây, đây là nam nhân của ta!”
Một nữ tử khác thấy mặt Vinh Tranh rồi kích động nói: “Vị công tử này mới là phong lưu hào sảng nè, đẹp tựa Phan An, muốn cưới hắn quá.”
Thẩm Dục cũng xoắn khăn, một tay đỡ lưng đứng dậy, nói: “Phu phu phu quân.”
Thẩm Ích và Vinh Tranh mỗi người một nàng, túm cổ tay lôi ra khỏi rạp hát.
Trong xe ngựa, Vinh Tranh nhìn chằm chằm Thẩm Dục đang cúi gằm xuống. Chàng thật hối hận, lúc đầu lẽ ra chàng nên nhốt Thẩm Dục trong phủ, không cho phép ra ngoài nửa bước. Bây giờ nàng bạo dạn quá rồi, dám mang theo nhi tử chưa chào đời đi gặp nam nhân khác. Vả lại, nàng đã quen làm nũng với chàng, từ khi mang thai, mỗi lần chàng sắp nổi giận, nàng lại kêu đau bụng, nhất thời chàng cũng không thể phát hoả được.
Giống như bây giờ, nàng lại nói đau bụng.
Vinh Tranh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chiêu này dùng không được nữa đâu, nếu nàng không giải thích đàng hoàng, chuyện tối nay không xong với ta đâu.”
Thẩm Dục đặt hai tay lên cánh tay chàng, cố hết sức nói: “Thật đó, phu quân, ta đau bụng quá.”
Vinh Tranh cũng cảm thấy lòng bàn tay nàng đã đổ mồ hôi nên sắc mặt không còn lạnh lùng nữa. Chàng luống cuống nói: “Sao vậy, sao vậy? Nhi tử của ta sắp ra rồi hả?”
Thẩm Dục nặng nề gật đầu. Vinh Tranh bó tay toàn tập, ném hết những lời nói cay nghiệt của mình lên chín tầng mây, lập tức bảo xa phu chạy nhanh hơn nữa, đồng thời không khỏi thầm trách móc đứa nhỏ trong bụng kia, còn chưa ra đời mà đã biết giúp đỡ mẹ ruột của nó rồi!
Nhưng một bên khác lại không dễ dàng như vậy.
Vệ Lê dè dặt ngồi ở bên cạnh Thẩm Ích đang vô cùng u ám, không dám nói một lời. Sau khi bánh xe quay đều, Thẩm Ích liếc nhìn nàng rồi hừ lạnh: “Lại đây.”
“Chàng chàng chàng gọi ta tới, muốn... muốn làm gì!” Vệ Lê cảm thấy ánh mắt này thật quen thuộc, bất giác che cái mông nhỏ tội nghiệp của mình.
Vệ Lê hoảng hốt, hấp tấp đè chặt cổ tay hắn lại, lắp bắp nói: “Nói, đã nói cấm dục mà?”
Thẩm Ích nhíu mày, ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Nàng không phải Vệ Lê? Chẳng lẽ nàng là Vệ Dục à?”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Trong bữa tiệc trung thu, phủ tướng quân nhộn nhịp hẳn lên. Ban ngày, Vệ Lê và Thẩm Ích qua thăm hỏi Đỗ Đồng Bồi, tặng cho ông cụ một hộp bánh trung thu nhà làm. Đỗ Đồng Bồi rõ ràng vẫn rất quan tâm đến Doãn Phi Khanh, dẫu y chưa bao giờ thừa nhận ông là sư phụ, nhưng ông lại yêu quý y như đệ tử thân thiết của mình.
Lúc trước Doãn Phi Khanh đi cùng sư phụ, trong lòng ông vẫn còn khá tiếc nuối.
Sau khi ba người chia nhau trà bánh, phu thê Thẩm Ích lên xe trở về nhà. Trên đường đi, không biết chuyện gì đã xảy ra mà nảy ra vài câu cãi vã. Vì thế, khi xe ngựa tới cổng phủ tướng quân, Vệ Lê xuống xe trước và đi thẳng vào phòng Thẩm lão phu nhân kể chuyện.
Thẩm Ích xuống xe, lúng túng nhìn bóng lưng kia, hai người thành thân đã lâu nhưng hắn vẫn không biết phải dỗ dành tiểu nha đầu này thế nào.
Nhưng gần đây hắn đã phát hiện ra ứng cử viên hoàn hảo để dỗ dành nàng dâu nhà mình, đó chính là đứa cháu trai mới ra đời đã nhận hết sự yêu chiều của cả nhà.
Tiểu thế tử không chỉ trắng trẻo, mũm mĩm mà gặp ai cũng mỉm cười, ai bế cũng không khóc, chỉ mở đôi mắt to tròn quan sát người trước mặt.
Vệ Lê cũng có thêm một sở thích mới là nằm trên mép giường, ngây người nhìn bé con.
Vì vậy, sau khi biết tin tỷ tỷ và tỷ phu sẽ đến đây giờ Thân, Thẩm Ích không vội dỗ dành nàng dâu nhà mình mà ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Sau đó, hắn đích thân xử lý vườn hoa nhỏ để chuẩn bị cho đêm nay sẽ ngắm trăng nâng cốc.
Quả nhiên, Thẩm Dục vừa bế tiểu thế tử đến, Vệ Lê như thần giao cách cảm dìu bà nội Thẩm đi ra, sau đó vội đi tới bế đứa cháu trai nhỏ của mình, ôm hôn rồi vuốt ve. Thậm chí nàng còn nở một nụ cười hiền từ, à không, một nụ cười ấm áp với Thẩm Ích đang lặng lẽ đứng phía sau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gần đây, Vương gia đối xử với Vệ Lê rất tốt, chủ yếu là do dưới sự chỉ đạo của huynh ấy, Vệ Lê đã viết một cuốn tiểu thuyết mới dựa trên huynh ấy và tỷ tỷ mình, có tựa đề là “Vương gia ngạo kiều tuyệt thế sủng”.
Sau khi cuốn sách được phát hành, nó đã được đón nhận rất nồng nhiệt, mọi người không ngừng bàn tán về nó và mạnh mẽ yêu cầu ra thêm thoại bản hệ liệt.
Mặc dù trong quá trình viết, Vệ Lê hoàn toàn không tin những tình tiết mà Vương gia miêu tả và cũng rất muốn phun máu mũi với lời bình của tiệm sách, nhưng doanh số bán chạy đã buộc nàng phải cố đè nén những lo lắng trong lòng xuống.
Tiệm sách viết thế này: Muốn biết bí mật của Hoàng gia và làm thế nào một Vương gia thâm tình có thể đoạt được trái tim của Vương phi lạnh lùng, vậy thì đừng bỏ lỡ cuốn tiểu thuyết mới nhất của tác giả “Bách Hoa Ký” nhé!
Chà, nàng đã phải chịu đựng lời bình khoa trương như thế đấy, nhưng Tam vương gia nhiều lần buộc nàng phải mô tả dung nhan tuấn tú của Vương gia. Ặc... Thứ cho nàng nói thẳng, thật sự không thể chịu đựng nổi.
Thẩm Ích là độc giả trung thành của nàng, nhưng cuốn sách này, Vệ Lê lại ngăn không cho hắn đọc. Thực tế là vì nàng quá xấu hổ, thẹn thùng. Nhưng tên Thẩm Ích không nhạy bén kia vừa rồi lại nhắc đến chuyện này trên xe ngựa, chớp chớp mắt bắt chước con chó lớn của Tạ Ngọc, khiến nàng suýt nữa đã đồng ý.
Vì vậy, sau khi phát giác ra ý đồ thật sự của Thẩm Ích, nàng lập tức đanh mặt xuống xe.
Điều đáng sợ là kể từ khi họ thành thân, Thẩm Ích đã áp dụng mọi cách thức, mọi chiêu thức trong sách của nàng với nàng. Nàng không muốn hắn lại lấy đạo của người trả lại cho người nữa đâu.
Thế nên, khi Tam vương gia yêu cầu nàng viết truyện lần nữa, nếu không phải vì nể mặt cháu trai nhỏ, nàng rất muốn đánh Vương gia một trận, sau đó trói mấy vòng rồi ném ra ngoài.
Lần này, Vương gia thậm chí còn nghĩ ra một cái tên, là “Thiên tử thiếu niên và Hoàng hậu nhỏ xấu bụng của hắn”. Nghe nói, một vị cao nhân trong cung đã gửi gắm Vệ Lê viết cuốn sách này. Chỉ có điều vị cao nhân đó là ai – trên tên sách đã thể hiện quá rõ ràng rồi.
Vệ Lê thầm nghĩ, Vinh gia các người giống nhau thật. Nhưng về sau, thấy cuốn sách này không chỉ được dân chúng ưa chuộng mà còn được ưa chuộng trong cung đình, nên nàng không thèm so đo với Tam vương gia những khi nhàm chán lúc viết cuốn sách này nữa, mặc dù nàng không có gan làm vậy, chuyện này sẽ kể sau.
Cùng ngồi quanh bàn trong vườn, bà nội Thẩm vui mừng khi tam đại đồng đường tập trung đầy đủ.
Trong lúc họ đang vui mừng thì nghe người gác cửa thông báo có người cầu kiến.
Ai sẽ đến phủ tướng quân vào đêm trung thu gia đình đoàn viên thế này chứ?
Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Ích là có lẽ Tạ Ngọc đến phá rối chăng? Thế nhưng, Tạ Thượng thư này sẽ không liều lĩnh chọn đêm trung thu để gây sự đâu nhỉ?
Khi hắn bước ra khỏi cửa phủ và nhìn thấy người tới, hắn cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào, trái tim tràn đầy ấm áp.
Một người đeo mạng che mặt, người còn lại cao gầy, chính là Tiêu Sênh và Doãn Phi Khanh.
Tiêu Sênh vẫn không thích nói nhiều, bởi vì mạng che nên cũng ăn rất ít, nhưng từ đôi câu bà thỉnh thoảng nói ra, mọi người vẫn có thể nghe được giọng điệu của bà không còn che che giấu giấu sợ làm phiền người khác nữa, mà là êm tai tạo thành một nét quyến rũ độc đáo.
Doãn Phi Khanh không còn cẩn thận từng li từng tí khi ở bên cạnh bà mà trông có vẻ trách nhiệm và đàn ông hơn.
Họ đến vào đêm trung thu để báo với bạn bè, người thân rằng họ vẫn ổn và đừng lo lắng cho họ. Sau đó, họ đi khắp giang hồ núi dài nước rộng, như hình với bóng. Chỉ là, thế gian sẽ không bao giờ được nghe lại giọng hát tuyệt diệu của Doãn Phi Khanh nữa.
Tuy nhiên, ngày càng nhiều người mới liên tiếp vào Lê Viên và dân chúng cũng rất mau quên. Ngay cả Vệ Lê cũng biết rằng một ngày nào đó, nàng sẽ bị lãng quên.
Nhưng thế thì sao, bên cạnh nàng có Thẩm Ích, vậy là đủ rồi.
HOÀN