Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 31: Giận nhau




Đương nhiên Tống Uyên không thể tranh luận được với nàng. Kiếp trước cũng vậy, dù gã đúng hay sai thì gã luôn không nói lại nàng.

Hồi lâu, gã như bị đóng đinh không nhúc nhích, chỉ nhìn Vệ Lê bằng ánh mắt khó từ bỏ và không cam lòng. Vệ Lê không thúc giục gã, kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi gã không còn gì để nói nữa rồi buồn bã quay đi.

Gã vướng vào một nữ nhân, mà còn không cam lòng lại đi chòng ghẹo một nữ nhân khác.

Qua hòn non bộ bằng đá Thái Hồ rồi vòng qua hoa viên tường vi, chính là Tĩnh An đường của Tống phủ.

Nơi này từng là nơi ở của Vệ Lê, nhưng bây giờ tràn ngập mùi hương của Lạc Nguyệt Dung. Vốn phía trước Tĩnh An đường là một cái ao nhỏ có cầu gỗ. Kiếp trước, Vệ Lê rất thích kéo Tống Uyên tới đây ngắm trăng. Nhưng bây giờ, Tống Uyên đã lấp đầy nó vì Lạc Nguyệt Dung, tạo ra một khoảng đất trống cho Lạc Nguyệt Dung để nàng ta có thể chạy quanh tập luyện.

Tống Uyên đẩy cửa đi vào, rót trà cho mình, một lúc sau không nghe thấy người bên trong lên tiếng trước.

Gã đành phải đằng hắng, thử dò xét nói: “Nguyệt Dung, hay là nàng khoan hãy diễn ‘Bách Hoa Ký’ một khoảng thời gian đi, đợi dư luận qua đi rồi lại xuất hiện sẽ tốt hơn.” . Truyện Dị Giới

Lạc Nguyệt Dung ngồi ở mép giường, gấp từng món đồ diễn của nàng ta lại, nhưng dù gấp thế nào cũng không hài lòng, bèn giũ ra rồi gấp lại. Cổ áo và cổ tay áo đều được vuốt phẳng theo nếp gấp, giống như đang ôm một bảo bối quý hiếm, nàng ta nhẹ nhàng gấp đồ diễn gọn vào tủ, sau đó quay lại liếc nhìn Tống Uyên, nói: “Tại sao? Chẳng qua chỉ bị người ta đồn mấy câu thôi, sao ta phải sợ, những người tâm thuật bất chính mới phải lo lắng chứ?”

Tống Uyên không giỏi khuyên nhủ người khác. Gã nói những lời này vì vừa rồi gã đã đi gặp mẫu thân, đây là ý của Tống phu nhân. Lạc Nguyệt Dung từ chối nên gã đành phải kiên trì nói: “Bây giờ không thể coi thường địa vị của Vệ Lê được. Nàng ấy đã tạo dựng được tên tuổi nhờ tiểu thuyết của mình và thậm chí còn được mời tham dự các buổi phê bình của Bích Thuỷ Các, vì vậy nếu nàng nảy sinh bất kỳ mâu thuẫn nào với nàng ấy về vở kịch mới này...”

“A...” Lạc Nguyệt Dung đột nhiên bật cười “Nói nãy giờ, là vì chàng sợ nàng ta chịu ấm ức chứ gì?”

Nàng dựa vào lòng Tống Uyên, giơ tay xoa vành tai gã, thở ra làn hơi như hoa lan: “Ta có thể nói cho chàng biết, Tống công tử, nếu ta và nàng ta thật sự cãi nhau, người thua chắc chắn sẽ là nàng ta. Chàng có biết có biết bao hoàng thất quý tộc trong thành này sẵn sàng nghe hí kịch của ta không? Chàng có biết ta có bao nhiêu người hâm mộ không? Ta sợ nàng ta chắc?”

Tống Uyên đứng dậy khỏi sự ôm ấp của nàng ta, chắp tay sau lưng, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nguyệt Dung, nàng thành thật nói cho ta biết, nàng có từng như lời đồn nói không...”

“Chàng không tin ta à? Khi chúng ta thành thân, ai đã nói sẽ không quan tâm đến quá khứ của ta, ai đã nói sẽ bảo vệ ta cả đời, nhưng chỉ mới thành thân được năm ngày, chàng đã hoài nghi ta rồi sao?” Nói rồi, nàng ta lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn lụa, che mặt khe khẽ sụt sùi.

Tống Uyên thấy eo thon của nàng ta run lên vì khóc thì trái tim như bị đấm một quyền. Gã thở dài rồi quay lại bên giường, ôm vai nàng ta, dỗ dành: “Được rồi được rồi, ta sai rồi, ta không nhắc đến nữa.”

Lạc Nguyệt Dung lại nức nở một hồi, sau đó lau khóe mắt vốn dĩ chẳng có nước mắt, ngã vào lòng Tống Uyên, đôi môi anh đào mềm mại thì thầm với gã vài câu, sau đó kéo gã nằm xuống giường.

Tấm màn buông xuống, che đi đôi giày thêu có hình đôi uyên ương nghịch nước của nàng ta.

Thế nhưng, đúng như Tống Uyên nói, Vệ Lê thẩm định trong hội Bích Thuỷ Các và dần lấy được tên tuổi. Những nhận xét của nàng rất độc đáo, sắc sảo và đi vào trọng tâm. Và nếu tác phẩm của ai có thể nhận được một vài gợi ý từ nàng, như thiên lý mã được Bá Nhạc chiếu cố, giá trị của họ sẽ tăng vọt. Vì Vệ Lê đã đề bạt khá nhiều văn nhân không có tiếng tăm, nên được rất nhiều người ủng hộ.

Ngay khi buổi diễn tập cho vở hí kịch mới của Lạc Nguyệt Dung đang diễn ra sôi nổi, tại Bích Thuỷ Các, nàng đã công khai bày tỏ mình không thích việc Lạc Nguyệt Dung diễn tập vở kịch của nàng.

Nhân vật nữ chính dưới ngòi bút của nàng là một người trong sáng và ngây thơ, nhưng Lạc Nguyệt Dung chẳng những từng là kỹ nữ thanh lâu mà còn giở trò buộc tội bạn cùng nghề là Doãn Phi Khanh sao chép kịch bản của nàng ta. Cả hai không hề tương xứng về khí chất. Hiện tại đang có những tin đồn xoay quanh Lạc Nguyệt Dung, việc chọn nàng ta vào vai này sẽ phá hỏng nhân vật mà nàng đã dày công tạo dựng.

Vệ Lê đã tung mối lo ngại này ra ngoài. Và quả nhiên, nàng đã bị hỏi về việc đó trong cuộc họp đánh giá lần này. Vệ Lê tỏ ra bất lực, đau lòng nói: “Nàng ấy có rất nhiều người hâm mộ, kịch bản của ta được nàng ấy coi trọng cũng xem như là vinh hạnh của ta. Nếu cả hí khúc ‘Bách Hoa Ký’ và tiểu thuyết ‘Bách Hoa Ký’ của ta không liên quan với nhau thì dễ rồi.”

Trong số những khán giả, một nam nhân có bước chân chắc nịch bước ra, chính là nam nhân đã giúp nàng và Doãn Phi Khanh trong cuộc đối đầu lần trước với Bích Thuỷ Các và cũng là người được nàng mời uống trà.

Không giống với trước đây, lần này hắn tiết lộ thân phận rằng hắn là người từng luôn trung thành đi theo Lạc Nguyệt Dung và giúp nàng ta thay đổi kịch bản.

“Chư vị, thật ra mỗi vở kịch mà Lạc Nguyệt Dung diễn, nàng ta đều chưa từng đọc nguyên tác, cho nên nhân vật diễn ra đương nhiên khác với tiểu thuyết rồi.”

Dưới đài, trong khi những người ủng hộ Vệ Lê bắt đầu thì thầm với nhau, một thanh niên khác bước ra từ đám đông. Nếu có người hâm mộ hí kịch nào có con mắt tinh tường, chắc chắn sẽ nhận ra anh chàng này chính là kẻ đã gây rối ở buổi diễn của Doãn Phi Khanh lần trước.

“Ta nghe nói Lạc Nguyệt Dung còn chưa đọc cuốn ‘Bách Hoa Ký’ do vị cô nương trên đài viết. Nghĩ mà xem, nếu thật sự không liên quan gì đến nguyên tác, vậy chúng ta còn mong chờ gì nữa chứ? Thay người! Thay người!”

Cậu ta dẫn đầu giơ tay lên hô hào, một nửa số người trong phòng cũng nhanh chóng hùa theo cậu ta. Vệ Lê hơi nghiêng người sang một bên, để những người tham gia đánh giá khác che chắn thân hình nhỏ bé của nàng.

Nhưng hiển nhiên người hâm mộ của Lạc Nguyệt Dung không hài lòng. Một nữ tử dù âm lượng không lớn nhưng có giọng nói bén nhọn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người: “Ai quy định hát hí kịch phải xem nguyên tác chứ, các ngươi ghen tị với Dung Dung nhà chúng ta, cố ý phỉ báng phải không!”

Cô ta gào to và đương nhiên cô ta cũng dẫn theo một nhóm người đến ủng hộ mình, phần lớn là những nữ tử trẻ. Tất cả họ đều trừng mắt nhìn Vệ Lê trên sân khấu.

“Hơn nữa gì mà nữ tử thanh lâu, sao có thể nghĩ ra lời vu khống hèn hạ như vậy hả? Dung Dung của chúng ta nói cô ấy không làm, dám ở đây tung tin đồn thất thiệt à, ta nhổ vào!”

Cô ta vừa tỏ ý khinh miệt, thì một nữ tử khác đứng bên cạnh cô ta không vừa lòng nên đã đáp trả bằng ngôn từ càng kịch liệt hơn. Hai người càng mắng càng khó nghe, cuối cùng họ nắm tóc nhau và lao vào đánh nhau ngay trước mặt mọi người.

Trong lúc hỗn loạn, Vệ Lê dường như lại nhìn thấy vệ binh của Thẩm Ích. Một vài người trong số họ trông rất quen, khi nàng nhìn kỹ hơn – người đang đi về phía cổng Bích Thuỷ Các, không phải là Thẩm Ích ư?

Hôm nay Thẩm Ích mặc áo choàng trắng, khi bước đi trông rất dũng mãnh, cùng với chiếc tua rua đỏ trên chuôi kiếm kia khiến hắn trông rất oai hùng và ngạo nghễ.

“Vệ Lê!” Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên có người lớn tiếng gọi tên nàng, Vệ Lê đang băn khoăn không biết ai lại biết tên thật của nàng, chợt nhìn thấy nữ tử có giọng nói bén nhọn nọ đang lao tới cùng với một thùng gì đó đen sì.