Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 20: Để xứng với nàng chứ sao




Thời tiết nóng lên từng ngày, vở kịch mới của Doãn Phi Khanh đang được gióng trống khua chiêng diễn tập với sự giúp đỡ của Vệ Lê và Đỗ Đồng Bồi. Vì y vẫn chỉ là tiểu học đồ vô danh trong Khánh Dư ban, nên vở kịch mới của y chỉ được dàn dựng trong một rạp hát nhỏ đối diện Ngũ Phúc Viên.

Nhưng chỉ năm ngày trước buổi diễn, Khánh Dư ban bỗng nhiên thông báo “Mại Tửu Ký” của Ngũ Phúc Viên tối mai đã được Lạc Nguyệt Dung đổi thành một vở kịch mới.

Lệnh cấm diễn ba tháng kết thúc, Lạc Nguyệt Dung đã lâu không xuất hiện, nên vừa mở bán đã lập tức cháy vé.

Đỗ Đồng Bồi có phần nóng nảy, sao tự dưng lại bị người khác cướp trước vào ngay lúc này. Trái lại, Vệ Lê và Doãn Phi Khanh không hề hoảng hốt hay vội vàng, luyện tập mệt mỏi rồi ung dung thảnh thơi ngồi xuống uống trà.

Đêm đó, trước giờ cơm tối, có rất nhiều nam nữ chen chúc nhau chờ đợi trước rạp Ngũ Phúc Viên. Ngay khi tiếng chiêng vừa vang lên, tất cả mọi người đồng loạt theo dõi lối lên sân khấu, chờ được nhìn thấy mặt thật của nàng hoa đán đệ nhất kinh thành này.

Có lẽ đúng là ba tháng không gặp như bị ngăn cách bởi hàn băng chín mét, khán giả không phản ứng nhiệt tình như trước, đầu vở kịch chỉ có tiếng vỗ tay thưa thớt, lúc kết thúc mới có tiếng reo hò tán thưởng.

Lạc Nguyệt Dung vừa diễn vừa suy nghĩ, chẳng lẽ kịch bản ông chủ Kim cho nàng ta không ổn, hay giọng hát của mình thụt lùi thật rồi?

Tình trạng này không kéo dài lâu. Chẳng bao lâu sau, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, đám đông dần dần tụ tập lại. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, thế là Vệ Lê cũng đi xem vở kịch đó không bỏ sót buổi nào.

Bên trong nhà hát, những cánh hoa từ trên trời giáng xuống bay lả tả trên người mỹ nhân giữa sân khấu như được nặn từ vàng ngọc. Cùng là nữ tử, Vệ Lê phải thừa nhận rằng dung nhan của Lạc Nguyệt Dung quả thật là tuyệt đẹp.

Nhưng so với Phi Khanh, nàng ta thiếu đôi chút nét khí khái hào hùng.

Nhờ có nền tảng tốt, Lạc Nguyệt Dung đã Đông Sơn tái khởi bằng hí kịch này, như thể lệnh cấm diễn không hề ảnh hưởng gì đến nàng ta.

Vệ Lê ngồi ở hàng cuối cùng tại lầu một, thầm nghĩ: Rất tốt, nàng còn sợ nàng ta không nổi tiếng. Nàng ta càng nổi, bay càng cao, thì ngã sẽ càng nặng.

Theo tiếng người huyên náo trong rạp hát, Lạc Nguyệt Dung quay trở lại sân khấu để chào cảm ơn trong tiếng vỗ tay vang dội. Đám đông ùa tới trước sân khấu, hò hét yêu cầu nàng ta hát lại một đoạn.

Trong bóng tối, ở đầu bên kia cùng một hàng với Vệ Lê, một người mặc trường sam vải thô hất tay áo, lùi ra ngoài.

Người kia bước đi chắc nịch, rẽ vào một hẻm nhỏ với tốc độ rất nhanh. Hắn hít thở sâu vài hơi, nghe như trong lòng đang cực kì không thoải mái.

Đến cuối con hẻm nhỏ, người đó vẫn còn nghe thấy tiếng hò hét từ Ngũ Phúc Viên. Bỗng đâu một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn chạy ra, chặn đường hắn lại.

Người kia khẽ giật mình khi nhìn thấy người tới có mái tóc xoăn và khuôn mặt trông không rõ lắm trong bóng tối, nhưng có vẻ như hắn đã từng quen biết.

“Có phải các hạ lại đang trải qua một chuyện hoang đường rằng kịch bản mình cực khổ viết ra lại bị diễn viên chính kia xuyên tạc không?”

Hắn không biết lai lịch của nàng nên không muốn đáp lời, định cắm cúi đi tiếp.

Bóng người đó lại đi theo hắn, cười nói: “Chiều mai ta muốn mời các hạ uống trà, dù sao chúng ta cũng là những người cùng cảnh ngộ mà.”

Hắn chỉ nghiêng người quay đi, hơi nhíu mày, không phủ định cũng không nhận lời. Trái lại, cô nương đi theo hắn đã chủ động xoay người rời đi: “Ngày mai giờ Mùi, Vọng Giang Lâu, ta chờ các hạ.”



Ngày thứ năm Lạc Nguyệt Dung được nghỉ một ngày, đúng lúc tối đó là buổi ra mắt của Doãn Phi Khanh. Lạc Nguyệt Dung cũng nhanh trí kéo Tống Uyên đi xem hí kịch của Doãn Phi Khanh. Dẫu sao từ nhỏ nàng ta đã luôn rất “săn sóc” vị tiểu học đồ này.

Vệ Lê thậm chí còn đến rạp sớm hơn. Đang lúc nàng vừa vén rèm hậu trường lên, đã thấy Thẩm Ích ở đó. Và Thẩm Ích đang thân mật nắm tay Doãn Phi Khanh. Thẩm Ích khá cao ráo, từ góc nhìn của Vệ Lê, Doãn Phi Khanh gần như nép cả người vào lòng Thẩm Ích.

Thẩm Ích lật lòng bàn tay Doãn Phi Khanh lại, cẩn thận vuốt ve, vừa thì thầm dặn dò điều gì đó.

Vệ Lê thấy vậy mặt đỏ tim run, trong lòng “Ái chà chà” vài tiếng, tiến không được lùi cũng chẳng xong. Lúc này Doãn Phi Khanh đã trang điểm xong, đôi mắt long lanh, khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh bằng, trông rất quyến rũ trước mặt Thẩm Ích.

Vệ Lê ngẫm nghĩ rồi lui ra. Ở hậu trường nhiều người qua kẻ lại, lỡ như có người tới vận chuyển trang phục, nhìn thấy họ sẽ không tốt lắm. Vì vậy, nàng rất biết điều đứng ở cửa ra vào vừa chờ Thẩm Ích ra, vừa giúp hai người canh cổng.

Trong phòng, Doãn Phi Khanh nắm tay Thẩm Ích và cẩn thận nhìn bàn tay mình, ngưỡng mộ nói: “Không ngờ đại ca biết xem chỉ tay, nghe huynh nói vậy, đệ đã bớt sầu hơn rồi. Đa tạ đại ca.”

Thẩm Ích thu tay lại, vỗ lên vai y, chân thành nói: “Đệ cứ hát thật hay, lát nữa ta sẽ ngồi bên dưới sân khấu, đừng căng thẳng, nhé?”

Doãn Phi Khanh gật đầu, đưa mắt nhìn theo Thẩm Ích ra ngoài. Thật ra Thẩm Ích cũng ra mồ hôi đầy tay, hắn đâu biết xem chỉ tay, nhưng thấy Doãn Phi Khanh đứng ngồi không yên nên mới tìm lý do trấn an đệ ấy mà thôi.

Trước khi lên sân khấu, Đỗ Đồng Bồi đã tận tình khuyên bảo và dặn dò Phi Khanh mọi điều. Vệ Lê không khỏi cười nhạo ông ấy: “Con nói này Đỗ lão đầu, ba tháng trước ngài còn ghét bỏ người ta, bây giờ lại nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thế này à.”

Đỗ Đồng Bồi muốn đạp cho nàng một cú lắm, trợn mắt nói: “Hôm nay Phi Khanh chắc chắn có thể thành vai chính đấy. Vai chính đấy, con hiểu không? Đúng là phải nâng phải hứng còn gì, đi đi đi, không hiểu thì đừng ở đây cản trở.”

“Lè...” Vệ Lê lè lưỡi với ông, rồi giúp đỡ Phi Khanh xem trang phục có chỗ nào chưa chỉnh trang tốt không.

Khi mọi việc đã sẵn sàng, Doãn Phi Khanh đi tới góc trong hậu trường, cung kính cúi đầu chào một nữ tử đang ngồi một mình nơi đó và khẽ nói: “Sư phụ, con lên sân khấu đây ạ.”

À? Vị này chính là sư phụ mà Doãn Phi Khanh nói cả đời chỉ bái một người ư?

Hôm nay Vệ Lê cũng mới gặp mặt bà ấy lần đầu, chỉ thấy nữ tử kia mặc một màu trắng thuần, tóc được búi cao trên đỉnh đầu, chỉ có một chiếc trâm gỗ cố định lại trông cực kỳ giản dị. Nếu không phải Doãn Phi Khanh đi đến chỗ bà ấy, e là sẽ không ai chú ý đến bà ấy.

Vệ Lê nhìn bà ấy từ xa, không khỏi nghĩ dáng vẻ đơn giản và mộc mạc này trông chẳng kém gì Thẩm Ích.

Doãn Phi Khanh từng nói đệ ấy không cha không mẹ không người thân, là sư phụ một tay nuôi lớn đệ ấy. Có sư phụ nên những kẻ ức hiếp đệ ấy trong gánh hát, ví như Lạc Nguyệt Dung, ít nhiều sẽ kiềm chế lại.

Vệ Lê còn nghe nói rằng người chồng quá cố của sư phụ đệ ấy từng là nhạc công trong gánh hát và có giao tình với chủ đoàn, một tiếng hồ cầm của ông ấy có thể khiến cả sảnh đường phải reo hò.

Trong lúc nàng suy tư, bên ngoài sân khấu đã bắt đầu. Vệ Lê vội vàng về chỗ ngồi và chờ nghe buổi biểu diễn.

Thẩm Ích cũng đã ngồi vào chỗ, hai người ngồi ở bàn bát tiên trung tâm ngay tại hàng đầu tiên, tuy đây không phải chỗ ngồi tốt nhất nhưng là chỗ ngồi gần Doãn Phi Khanh nhất.

Thẩm Ích thấy hôm nay nàng khá ăn diện, mặc áo khoác lụa đỏ thêu bách hợp, bên trong là chiếc áo ngắn màu vàng nhạt, gương mặt cũng được trang điểm tỉ mỉ, rực rỡ và đáng yêu không kém gì hôm đại hôn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy trang phục của Thẩm Ích, Vệ Lê càng giật mình hơn. Vừa rồi ở hậu trường, nàng không để ý, bây giờ nàng mới nhận ra vị đại tướng quân luôn chỉ mặc một bộ quần áo màu tối, hôm nay lại mặc một bộ áo bào màu xanh lam, nơi ống tay áo còn có vài miếng tơ vàng thêu lá trúc. Cả người trông vô cùng phấn chấn.



Vệ Lê thầm cười hì hì, trêu ghẹo: “Ái chà, sao hôm nay tướng quân mặc lộng lẫy vậy nhỉ?”

Mắt Thẩm Ích ánh lên, hắn nhìn nàng thật nhanh rồi nói: “Đây không phải là, khá tương xứng à!”

Vệ Lê nghĩ đến Doãn Phi Khanh sẽ lên sân khấu trong chiếc áo ngoài màu đỏ, đỏ và xanh – đúng là rất xứng. Nàng cười ngầm hiểu, còn Thẩm Ích bị nàng nhìn đến mức run rẩy.

Tiếng hồ cầm leng keng vang lên, với vài câu độc thoại buồn bã, khán giả dưới sân khấu có thể cảm nhận rõ. Trong nhịp trống chiêng, bước hoa sen và tay áo nước (*) lay nhẹ của Doãn Phi Khanh, ngay lần đầu biểu diễn đã khiến khán giả ngỡ ngàng.

(*) Tay áo nước là một bộ phận của trang phục kinh kịch truyền thống Bắc Kinh, được trang trí bằng trăn, áo choàng, áo choàng hở, nếp gấp và các đầu tay áo khác, được làm bằng lụa trắng.

“Hay!”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng vỗ tay rắn chắc và mạnh mẽ, Vệ Lê vừa quay đầu, thấy Thẩm Ích đang tập trung nhìn lên sân khấu và là người vỗ tay đầu tiên. Chẳng bao lâu, có khán giả vỗ theo và tiếng vỗ tay ngày càng nồng nhiệt.

Vệ Lê ngầm hiểu, nhướng môi, Thẩm đại tướng quân chấp nhận hạ mình và tình nguyện ra mặt vì Doãn Phi Khanh.

Nàng cũng vỗ tay theo, nhưng trong lòng lại cực kì căng thẳng; thoáng nhìn qua cánh gà, ha, Đỗ lão đầu kia trông còn hồi hộp hơn nàng kìa.

Vệ Lê nhìn lên sân khấu, dần dần hiểu ra. Lúc này Doãn Phi Khanh tự tin hơn rất nhiều so với lúc ở trong viện của Đỗ lão đầu ba tháng trước. Tuy sự biểu diễn của đệ ấy còn chưa hình thành hệ thống của riêng mình, nhưng từng bước diễn của đệ ấy không hề có sai lầm nào. Vả lại, có kịch bản của nàng chống lưng cơ mà, nó vừa là người giữ rạp, vừa là người bảo lãnh rạp đấy chứ.

Đến nửa phần sau, tiếng vỗ tay của khán giả càng thêm nhiệt liệt. Với giọng hát lúc cao vút, lúc trầm du dương, lúc sâu lắng u sầu, lúc lại tinh tế ngọt ngào, khi kết thúc màn biểu diễn, Doãn Phi Khanh đã nhận được những tràng pháo tay tán thưởng của khán giả. Các phu nhân và tiểu thư trong buổi diễn nhìn chằm chằm đệ ấy đầy si mê như bị điên.

Lúc này họ mới nhận ra rằng trên đời này có nam tử hoá trang còn quyến rũ và yểu điệu hơn cả nữ tử. Vả lại, y còn đóng vai một nữ tử phong trần, khiến người ta thương cảm như đứt từng khúc ruột.

Vậy nhưng, hai người đang rúc vào nhau trên phòng bao lầu hai lại không sao hưởng thụ nổi.

Lạc Nguyệt Dung mềm mại dựa vào lồng ngực Tống Uyên khẽ nhéo, cả giận: “Loại người mới diễn một vở đã nổi này, xem Lạc Nguyệt Dung em là ai hả?”

Tống Uyên không hiểu, qua loa đáp: “Chỉ là một thằng nhóc vừa ra mắt thôi mà, sao cản đường nàng được chứ?”

Lạc Nguyệt Dung tức giận đánh lên vai gã: “Em bị cấm diễn ba tháng, lúc em diễn lại thì khán giả sắp quên mất em rồi.”

Tống Uyên nhìn bóng người bên cạnh Thẩm Ích dưới lầu, phân tâm ậm ừ vài tiếng.

Lạc Nguyệt Dung biết suy nghĩ của gã, bèn bất mãn bóp nhẹ cằm gã rồi khẽ nói: “Chàng lại nhớ nàng ta hả? Em khuyên chàng nên từ bỏ đi, bây giờ người ta là phu nhân tướng quân đấy, muốn ai nổi là người đó nổi, chàng có tài năng đó không?”

“Sao ta lại không có tài năng đó chứ?” Trong dự liệu, Tống Uyên bị kích thích.

“Vậy em muốn treo một tấm bảng hiệu bên ngoài Ngọc Trâm Các, em nói chàng từ lâu lắm rồi, sao chàng còn chưa đàm phán với chủ tiệm đi.” Lạc Nguyệt Dung gãi tai gã, nói.

Tống Uyên khinh thường: “Ngày mai ta sẽ nói chuyện với ông ta, nhất định sẽ lấy được cho nàng.”