Phu Quân Hảo Tâm Kế

Chương 2




Người convert: athanh321 (Wikidich)

Editor: Ri_liam (Wattpad)

"Chỉ là một thứ cặn bã, mà cũng tự coi bản thân là vật báu."

"Đúng, đúng vậy. Mềm không ăn, chỉ thích ăn cứng. Đồ không biết điều."

Mấy lời tục tĩu không ngừng phát ra từ nhóm nữ nhân.

Lý Phong Hoa đứng sau núi giả, thân thể cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào.

Giữa đám nữ nhân lại có ba đến bốn nữ tử, dưới thân các nàng là một người đàn ông, hắn như hoa mai trên núi tuyết, cô độc mà kiêu ngạo, cằm nhọn, lông mi dài cong vút, ngũ quan tinh tế, cổ vốn trắng như tuyết nay lại hằn rõ dấu bàn tay.

Hắn cắn chặt môi, cau mày. Quần áo bị lột sạch, lót dưới thân, đùi thon dài bị cưỡng bức dạng ra, để lộ nơi tư mật. Sau nữa, mấy người phụ nữ tàn bạo giẫm đạp lên nơi đó.

Nàng ngơ ngác nhìn, bên tai là tiếng kêu thảm thiết của hắn. Ánh mắt hắn gắt gao khoá chặt lấy nàng, nhìn chằm chằm, đáy mắt có tia cầu xin cùng mong đợi yếu ớt.

Nàng lần đầu thấy cảnh tượng như thế, nàng thế mà không chịu nổi quay lưng chạy trốn, liều mạng vừa bò vừa chạy.

Hướng nơi nàng ở mà chạy đến, trong tâm trí không ngừng vọng đến tiếng nói.

Hắn cùng lắm bị Lý Cẩn chơi đùa, còn tưởng mình là thiếp thất của Lý Cẩn sao?

Chính là Lý Cẩn!

Thật ra hắn cùng Lý Cẩn có quan hệ.

Hắn ta ở đây để theo dõi nàng xem nàng có thật sự bị điên không?

Là như thế sao?

Nàng cảm thấy mình đang tan vỡ, nàng vốn không giỏi những việc động não cho lắm, vào lúc này tâm trí hoàn toàn sụp đổ. Nàng chạy mệt, nằm phịch trên mặt đất, không muốn nghĩ nữa.

Tại sao lại như vậy?

Nàng cảm thấy buồn nôn.

Thật bẩn, thật dơ bẩn.

Nàng nhịn không được tại chỗ nôn ra một ngụm nước chua.

Từ ngày đó, nàng bị bệnh.

Bệnh liên tiếp hai tháng, nàng nằm trên giường, mắt không buồn mở.

Nàng rõ ràng đã biết được Lý Phong Hoa (cũ) bị hai người hầu phản bội, mệt mỏi cùng thống khổ, trách không được nàng sẽ chọn tử vong mà không chịu đối mặt.

Nàng bắt đầu thật sự muốn rời nơi này đi, rời thế giới này. Nàng nhớ về thế giới kia, là thời đại hoà bình, cha mẹ yêu thương, anh chị em hoà thuận thân thương, nàng nhớ nụ cười mềm mại và dịu dàng của cô cháu gái, cùng sự khoan dung, nhường nhịn của người bạn hiền.

Nàng không uống tô thuốc hai nô tài bưng tới.

Nàng rất sợ uống thuốc. Ban đầu nàng không sợ, nhưng loại cảm giác đau đớn do thuốc độc đem lại không thể cầu cứu làm nàng sợ hãi.

Nàng nghĩ tấm thân này, an an tĩnh tĩnh ngắm mặt trời lặn, rồi cứ thế rời khỏi thế giới này, trở về nơi nàng thuộc về.

Vào đêm đầu tiên sau hai tháng nàng nằm trên giường, một bóng đen từ bên ngoài chui vào ổ chăn của nàng, hơi lạnh trên người người nọ làm nàng bừng tỉnh.

"Là ai?"

Không cần chờ đáp án, nàng đã biết.

"Người tới đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh ngươi."

Nàng duỗi tay đẩy người bên kia giường, người nọ bị đẩy ra nhích tới gần nàng, nàng lại đẩy hắn lại nhích tới, liên tiếp sáu lần như thế, người nọ lên tiếng.

Hắn nói: "Ngươi muốn sờ bụng ta không?"

Nàng xém ngất xỉu, ném tay hắn ra muốn đi ngủ, không ngờ tay nàng bị chộp lại mạnh mẽ, cảm giác tay đang được đặt tại nơi mềm mại ấm áp. Thế nhưng nơi đó lại hơi động đậy.

Nàng hoảng sợ quay lại.

Tay nàng đang bị ấn ở trên bụng một người.

"Sao lại thế này? Như thế nào...sẽ?"

Nàng sẽ mãi nhớ nụ cười người này ở bên kia gối đầu.

Lần đầu tiên nàng thấy hắn cười ngây ngô như vậy, tràn đầy chân thành, giống đóa hoa lê nở rộ, trong veo động lòng người.

Nàng nghe tiếng nói ôn hoà và vui mừng của hắn: "Nó là con chúng ta, đã hai tháng, qua sáu tháng sẽ nhìn thấy nó."

Nàng nháy mắt như gặp quỷ, dùng sức đẩy hắn ra, đến khi hắn ngã xuống giường.

"Đứa nhỏ này vốn không phải của ta. Ta cầu xin ngươi, cút ra ngoài được không? Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa, cũng không quan tâm đến quan hệ của ngươi và Lý Cẩn. Xin đừng làm phiền ta nữa."

Nàng nghe âm thanh thật lạnh lẽo của bản thân, nói ra hiện thực tàn nhẫn. Nàng không tin được chính mình đang nói, nàng cứng đờ thân thể, đứng thẳng lưng nhìn hắn.

Hai tay nàng đặt bên cạnh người không ngừng run rẩy, đem con người đang van xin đuổi ra khỏi phòng.

Hiểu lầm sao?

Sủng cơ bên cạnh Lý Cẩn tại sao lại đến quyến rũ nàng?

Còn nói đứa bé...là của nàng?

Nàng dựa trên cửa, thân thể đột nhiên đau nhức, cổ họng tanh mùi máu, khi hoàn hồn thì tấm thảm nàng đang đứng đã nhiễm sắc đỏ quỷ dị, nàng vươn tay sờ khoé miệng, rồi nhìn, tay đầy máu.

Nàng như mất hết sức lực, dùng tư thế bò, chật vật bò lên giường.

Rốt cuộc nàng có thể rời đi sao?

Ý thức dần mơ hồ, nàng ngủ say. Trước lúc hôn mê, nàng tựa hồ còn nghe được thanh âm bi thương cùng tuyệt vọng của người đó.

Đừng quấn lấy ta. Cầu ngươi đó.

• • •

Trước mắt cô xuất hiện một hình ảnh.

Đây là ngôi nhà cô đã sống khi còn nhỏ. Cô thuở nhỏ đang mỉm cười với cô.

Họ tên khai sinh của cô thật ra là Giả Đan. Người cha đặt tên cho cô vốn thuộc dòng dõi có học vấn, là một giáo sư, cả đời nghiên cứu học thuật, đặt tên này cho cô ngụ ý cả đời như giấc mộng, giả giả thật thật, hi vọng ngày sau cô hồn nhiên, không lầm đường lạc lối, luôn tích cực hướng về phía trước.

Tính tình cô tương đối rộng rãi. Cô là con thứ hai trong gia đình, có một người anh và một cô em gái, có thể nói cô được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.

Dưới sự bảo bọc của cha và anh trai, cô có một cuộc sống suôn sẻ và không gặp thất bại nào lớn, dần dần, cô không học không làm, nói với cha cô học đủ rồi, mệt, nghỉ học khi đang ở cấp 2.

Cô đã thật sự nghĩ vậy.

Cô không muốn đời này bị ép buộc làm những điều mình không thích, sống một kiếp không gò bó.

Cô hoảng hốt nhớ lúc cha cô qua đời, nước mắt cô không rơi giọt nào. Cha cô mỉm cười, tiếc nuối chưa thể thấy cô thành tài.

Vị hôn phu bỏ theo người phụ nữ khác, chuyện kết hôn của cô thành trò cười cho người quen. Cô luôn nghĩ đàn ông nào cũng giống cha, trước khi kết hôn sẽ cùng mẹ bồi đắp tình cảm, cô tin tưởng người đàn ông kia, hoá ra lại phí tâm cho người không đáng.

Nhiều người cho là cô chết do tai nạn, thật ra cô đã mong chờ nó từ rất lâu rồi.

Ba mươi tuổi nói lớn không lớn, nói già không già, chỉ có cô biết, ba mươi tuổi của cô đã ẩn chứa một tâm hồn già nua. Chỉ trong vài năm, cô nếm trải những thăng trầm của thế giới, có nỗi đau, có hối hận và cả sự xấu xí của trái tim con người.

Người anh trai hết lòng bao bọc cô, cô em gái cô thương yêu hết mực, vì chút tài sản mà quay ra hạch sách, trở mặt thành thù.

Cô cùng mẹ dọn ra ngoài, người quen vì lợi ích nhỏ mà suốt ngày như âm hồn không tan dính lấy hai người, cho đến khi mẹ cô mất, cô càng chán ghét sự dò xét của bọn họ.

Thế giới này đã không còn gì để cô luyến lưu.

Vì vậy, vào đêm giao thừa, trong lúc các gia đình đang quây quần bên nhau ăn tối, cô uống cả lọ thuốc ngủ. Bất tỉnh.

Khi cái chết ập tới, cơn đau dữ dội ở bụng khiến cô run rẩy, thừa sống thiếu chết, mồ hôi túa ra.

Cuối cùng, cô không bao giờ tỉnh lại nữa.

Rốt cuộc cô không cần gặp lại những khuôn mặt đáng ghê tởm đó nữa, không cần trước mặt tỏ vẻ thiện lương cái gì cũng không biết, sau lưng nguyền rủa họ.

Mấy năm qua đi, không chỉ anh trai và em gái cô thay đổi, còn có cô.

Trước kia cô rất ghét hành vi tiểu nhân, giờ cô lại làm như thế càng ngày càng thuận tay, vẻ mặt trào phúng tay chân đấm đá anh trai đến c.h.ế.t, không hề sợ hãi, như bị quỷ ám, cô đối với thi thể anh trai cười vui vẻ, xán lạn.

Từ khi cha cô chết đến giờ, đây là lần đầu tiên cô cười.

Khi linh hồn cô nhìn xuống cái xác bản thân trên giường, cô thấy bản thân tươi cười thật hạnh phúc khi chết đi, như mong mỏi của cha cô về sự "hồn nhiên" của cái tên cô.

Tầm mắt mơ hồ như thấy một hình dáng quen thuộc.

Mẹ và cha đang đứng xa xa, tươi cười ấm áp, bao dung cô.

• • •

Ba năm sau, tỉnh dậy lần nữa.

Nàng giãy giụa đứng lên, nhìn vào gương đồng, thất vọng.

Nàng lại bám vào nữ nhân kia, đây vẫn là thế giới kì quái, nam nhân sinh con.

Đại phu cứu nàng quá tốt, kéo nàng lại từ ý tưởng chết sớm, siêu sinh sớm.

Nàng thất thần nhìn một nữ nhân đang lải nhải trước mặt.

Nếu thế giới trước kia có người giống như vậy, nàng cũng không cần phải chết đúng không?

Đến khi đại phu gọi nàng đi làm việc, nàng mới ngừng suy nghĩ miên man.

Qua nhiều ngày, nàng biết được nàng đã rời khỏi Lý phủ, được sống như một con người.

Trong lu nước, một người trẻ tuổi gương mặt hồng hào tinh thần phấn chấn, tia sáng xua tan tử khí âm trầm trong mắt.

Đại phu bên ngoài nói nàng là đồ đệ.

Ngày thường nàng theo đại phu đi khắp nơi, cung cấp đủ loại thuốc. Khách hàng không chỉ có người nghèo, còn có phú thương, từ hoàng tộc, hậu duệ, quý tộc cho đến dân thường, tìm đến sư phụ của nàng để chữa trị, điều này cho thấy năng lực hành y của sư phụ nàng cao như thế nào.

Sư phụ nàng lại có một sư thúc, sư thúc là tướng công duy nhất của sư phụ, tình cảm hai người gắn bó keo sơn làm người khác ghen tị, "bóng đèn" to lớn là nàng rất thức thời, cẩn thận không quấy rầy bọn họ.

Nàng thuận tiện đi theo sư phụ đã ba tháng trôi qua. Nàng theo sư phụ học hỏi chuyên sâu, lên núi hái thuốc, chữa bệnh miễn phí cho người nghèo.

Thời gian ở đây, nàng không chỉ hiểu biết về Lý phủ, mà còn toàn bộ địa phương của vương triều. Nàng thấy được, ở đây có nhiều người còn khổ hơn nàng, cái khổ của nàng chẳng là gì so với họ.

Chiến tranh liên miên, sau một đêm nhà tan cửa nát, có người đứng tại chỗ khóc ngất, có người quỳ lê tìm kiếm thi thể người thân, thường xuyên là những hình ảnh này.

Để sống sót, bán con lấy thức ăn, ăn thịt người.

Tất cả chỉ có một mục tiêu duy nhất là để sống sót.

Càng chứng kiến nhiều, nàng càng hổ thẹn.

Uổng thân nàng làm con cái, cha vì sự trưởng thành của nàng mà phải trả giá tâm huyết rất lớn, mẹ của nàng cũng vì nàng mà nỗ lực rất nhiều.

Vì anh trai em gái phản bội, nàng quên mất lời cha mẹ dặn, phụ cái tên cha nàng đặt.

Cha nàng hi vọng nàng luôn giữ được sự ngây thơ, chất phác, nàng liền tham sống sợ chết. Chỉ có nỗ lực tồn tại, mới là trưởng thành thật sự.

Trong nháy mắt, lệ rơi đầy mặt.

Nàng nhắm mắt, hai tay không ngừng tát lên mặt.

Hai lần trọng sinh, người khác vật lộn để tồn tại, nàng lại buông tay gần như đã chết.

Nàng đáng đánh!

Bị phản bội thì sao?

Chết đi thì nàng vui vẻ?

Chết rồi địch thù sẽ đau khổ sao?

Không!

Không hề!

Nàng chết, sẽ có nhiều người sau lưng nàng cười, thậm chí bên thi thể còn cười nhạo nàng nhất gan, một chút suy sụp liền đòi sống đòi chết, thà đừng nên sinh ra.

Khi nàng ngẩng đầu, thấy người đã cứu sống nàng, sư phụ cùng sư thúc đang đứng nơi xa, mỉm cười với nàng.

Nàng như thấy được hình bóng cha mẹ đã qua đời của mình.

"Ngươi đã thông suốt rồi chứ?"

Nàng gật đầu, eo giữ thẳng.

"Đồ nhi cảm tạ ơn cứu mạng của sư phụ! Từ nay về sau, đồ nhi nhất định xem sư phụ sư thúc là cha mẹ tái sinh mà phụng dưỡng hai người trăm năm tuổi già."

"Được."

HẾT CHƯƠNG 2