Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Phu Quân Chết Trận Trở Lại - Chương 43: Ta người Hoắc gia




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Edit + Beta: Cù lão bản



Ở thời đại này không có phương pháp dạy bơi lội theo hệ thống gì, rất nhiều người chỉ là đem kinh nghiệm của chính mình chia sẻ cho người khác, mà chúng lại không hẳn thích hợp với đối phương. Lấy Hoắc Nghiêm Đông tới nói đi, quả thật là biết bơi, Lương Hiểu Tài cũng kiến thức qua, thế nhưng tư thế không tốt, ở trong nước không có cách nào giảm bớt tối đa lực cản, bơi không được bao lâu sẽ mệt, tốc độ cũng không nhanh.



Mặc dù ở đây mục đích người ta học bơi lội không phải để thi đấu, nhưng nhanh hiển nhiên tốt hơn chậm. Lương Hiểu Tài quyết định phải dạy dỗ Hoắc Nghiêm Đông thật tốt, còn có những binh sĩ khác ở đây.



Thời điểm sắc trời tối xuống bọn họ hồi doanh ăn cơm, Hoắc Nghiêm Đông cho người truyền tin trở lại nói cho người trong nhà biết hôm nay bọn y sẽ về tương đối trễ – nói chính xác là Lương Hiểu Tài về trễ. Không có việc lớn gì Hoắc Nghiêm Đông không thể rời doanh trong thời gian dài, ngoại trừ ngày hưu mộc mỗi tháng.



“Ý của ngươi là ngày mai ngươi trở lại dạy mọi người bơi lội?”



Hoắc Nghiêm Đông hỏi Lương Hiểu Tài khi cả hai ngồi bên đống lửa, trong doanh không thiếu thứ này. Những người khác đều là cư trú thời gian dài trong doanh, đều có quần áo khô để thay song Lương Hiểu Tài thì không có. Hoắc Nghiêm Đông lấy quần áo của mình cho hắn thay hắn còn chê lớn, chỉ có thể lôi lại đây hong khô, miễn cho cảm lạnh.



“Ừ, cũng không riêng gì những người ở bờ biển ngày hôm nay không biết bơi đi?” Lương Hiểu Tài nói, “Nếu như ai muốn học ngươi có thể điều lại đây chừng mười hoặc hai mươi người. Ta trước tiên dạy bọn họ, sau đó để bọn họ dạy lại những người khác. Bất quá một ngày nhiều nhất dạy hai canh giờ.”



Buổi trưa hôm nay hắn vẫn luôn ngâm mình trong nước biển. Vừa mới bắt đầu quả thật có chút không thích ứng, thế nhưng hắn biết phương pháp còn không sợ nước, cho nên thích ứng một chốc là có thể bơi. Tuy rằng không có nhanh như đời trước song dạy người khác thì tuyệt đối không thành vấn đề.



“Có thể dạy mà không xuống nước không?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi. (Cù: thế huynh dắt cả đám ra sa mạc bơi luôn đi -.-|||)



“Không xuống nước?” Lương Hiểu Tài ngu cả người, “Không xuống nước dạy thế nào?” Có vài thứ có thể không cần xuống nước dạy, nhưng có vài thứ thì xuống nước làm mẫu nhất định càng nhanh hơn a.



“Ngươi đứng trên bờ giảng, bọn họ đâu có điếc đâu mà nghe không rõ?”



“Có thể nghe rõ thế nhưng đó là đứng trên bờ, còn trong nước là bơi, sao mà giống nhau được? Còn nữa… A, Nghiêm ca, có phải là ngươi nghĩ đến chỗ kỳ quái gì không hả?” Nửa câu sau giọng rất nhỏ, Lương Hiểu Tài còn dùng khuỷu tay chọc chọc xương sườn Hoắc Nghiêm Đông một chút.



“Cố gắng không chạm nước.” Hoắc Nghiêm Đông cố nén kích động muốn chụp móng con mèo nào đó, vừa nghĩ tới phong cảnh ban ngày liền mơ hồ cảm thấy đau đầu.



“Chậc, biết rồi.” Lương Hiểu Tài vỗ vỗ quần, phát hiện quần cũng gần khô rồi, chỉ là nước biển bốc hơi muối ở lại, không thoải mái lắm.



Trời đã muộn theo lí hắn không có việc gì làm có thể trở về, nhưng bản thân lại không muốn đi. Người mới vừa có đối tượng không nỡ tách ra khỏi đối phương rất bình thường. Lương Hiểu Tài tự ghen tỵ với bản thân mình một chút, đứng dậy nói: “Ta về trước, miễn cho hai vị mẫu thân sốt ruột, sáng ngày mai ta không bận thì lại tới.”



Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không phải còn có việc chưa làm sao?”



Lương Hiểu Tài: “Chuyện gì?”



Hoắc Nghiêm Đông nói: “Là ai nói buổi tối dạy ta bơi?”



Lương Hiểu Tài: “…Nguyên cả buổi trưa còn không ngâm nước đủ sao?”



Chuyện như dạy bơi thế này đương nhiên là hắn nhớ, nhớ thì nhớ nhưng hắn không muốn củi khô lửa bốc cho đã rồi nhịn. Đây không phải ngốc thì là gì? Chung quy phải chuẩn bị chút đồ vật cho đàng hoàng rồi lại nói.



Lương Hiểu Tài quay về hướng trạm gác huýt sáo một tiếng, Dạ Phong rất nhanh chạy tới. Tiểu tử này thông minh đến lợi hại, không dẫn nó đi ăn cỏ nó cũng sẽ tự đi kiếm ăn, chỉ là không đi quá xa. Chủ ngoài doanh thì chạy đi ăn cỏ, chủ trong doanh thì tự đi tìm chuồng, dù sao cũng không để mình đói bụng.



Dạ Phong đi tới bên cạnh Lương Hiểu Tài, nhìn thấy có đống lửa lập tức cách xa một chút. Lương Hiểu Tài vuốt vuốt lông nó, vươn mình nhảy lên nói: “Ngày mai ta lại tới.”




Hoắc Nghiêm Đông cũng không tiện lôi kéo không cho người ta đi, mặc dù y thật sự rất muốn kêu Lương Hiểu Tài ngủ lại một bữa, song buổi chiều lúc bọn họ ngâm mình trong biển đã bàn qua.



Lương Hiểu Tài quyết định không vào doanh. Cả nhà vừa đến đây lạ nước lạ cái, hai người họ đều ở trong doanh vạn nhất trong nhà thật sự có việc gấp sẽ không phối hợp tốt. Thứ hai là Lương Hiểu Tài có quyết định của chính mình. Hiện tại cũng coi như là quốc thái dân an, hắn không định dây dưa với quân doanh trong thời gian dài.



Trước kia sống ở Hổ Đầu Quan ban ngày Lương Hiểu Tài mặc nữ trang không tiện ra khỏi nhà làm cái gì, nhưng bây giờ thì không giống. Bàn Hải Thành này nhiều người, mức sống cũng không tồi, hắn cảm thấy làm chút kinh doanh sẽ rất tốt.



Lúc này Hoắc Nghiêm Đông kêu Lương Hiểu Tài một tiếng. Lương Hiểu Tài hỏi: “Sao?”



Hoắc Nghiêm Đông nói: “Tất nhiên là muốn tiễn ngươi.” Mạc Cương còn chưa bắt được, để Lương Hiểu Tài về nhà một mình Hoắc Nghiêm Đông thật không yên lòng.



Nhưng mà Lương Hiểu Tài không đồng ý. Tuy rằng Hoắc Nghiêm Đông nói có lý nhưng mà tiễn rồi hai bọn họ nhịn nổi sao? Ở cùng một chỗ chưa được bao lâu mà đáy mắt đã sắp phun ra lửa, dính chung một chỗ không tốt lắm, vì thế Hoắc Nghiêm Đông không được cho phép tiễn người yêu. Cuối cùng Hoắc Đại thống lĩnh đành phải đi tìm Triệu Tam Canh, bảo hắn dẫn vài người đưa Lương Hiểu Tài về.



Nhóm Triệu Tam Canh biết chuyện Lương Hiểu Tài đưa sổ sách, cho nên bọn họ cũng cho là nhiều thêm vài người đưa Lương Hiểu Tài về nhà rất hợp tình hợp lý, chỉ có Lương Hiểu Tài là mơ hồ cảm thấy đau “trứng”. Hắn căn bản không định trực tiếp về nhà, hắn muốn đi mua một ít thuốc mỡ, thuận tiện nhìn xem nơi này vào đêm có náo nhiệt hay không. Giờ thì ngon rồi, đám Triệu Tam Canh đưa hắn về tới cửa hắn còn đi ra ngoài được sao? Lý Thuận Liên và Quan Thải Y cũng nghe được hắn đã về đến nhà.



Lương Hiểu Tài cân nhắc một chút, chỉ có thể để qua ngày hôm sau.



Ngày kế tiếp là một ngày đầy nắng, vạn dặm không mây, ánh mặt trời chói mắt hun người ta đến có chút hoa mắt. Lương Hiểu Tài ăn xong bữa sáng, định nhanh chóng thừa dịp trời chưa nắng gắt đi tìm Hoắc Nghiêm Đông, kết quả Quan Thải Y gọi hắn lại, bảo hắn đi mua một ít vải vóc để bà làm cho hắn vài bộ quần áo mùa hè. Lương Hiểu Tài nghĩ nghĩ thấy cũng đúng. Hắn chỉ có hai bộ nam trang đổi qua đổi lại, hơn nữa so với mùa này cũng có chút dày.



“Lương ca, huynh muốn đi ra ngoài?” Tiểu vệ binh ở cửa thấy Lương Hiểu Tài đi ra, hỏi.



Bây giờ Hoắc Nghiêm Đông đã là Đại thống lĩnh, có thể quang minh chính đại an bài hai thủ vệ cho nhà mình, do đó mấy ngày này ở cửa phủ Đại thống lĩnh luôn có người. Hai người này nhận thức Lương Hiểu Tài lúc đi theo Trương Ký đưa ngựa (đưa ngựa cho Lương ca về cứu nương), một tên Trương Đống một tên Trương Lương, là huynh đệ sinh đôi năm nay đều mười tám, là hai trong số những binh sĩ hiếm hoi còn nhỏ tuổi hơn cả Lương Hiểu Tài. Đối với năng lực của Lương Hiểu Tài bọn họ cũng cực kỳ bội phục, khiến Lương Hiểu Tài nghi hoặc chính là hai cậu nhóc này hôm nay đều thay đổi xiêm y. Trước kia đều mặc quân trang, ngày hôm nay đổi thành thường phục.



“Sao hai người các ngươi đều mặc thường phục?” Cũng không phải Lương Hiểu Tài trách tội cái gì, chỉ hiếu kỳ thôi, bởi vì việc này không quá hợp lý.




“Chuyện này…” Hai tiểu ca liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ có hơi không dám nói.



“Có việc cứ nói.” Lương Hiểu Tài theo thói quen ngậm đồ vật trong miệng, âm thanh có chút hàm hồ, bộ dáng cà lơ phất phơ, “Trời không có sập đâu, do dự cái gì?”



“Lương ca, chuyện là như vầy. Lương dân trong thành hình như đều không ưa chúng ta.” Trương Đống nói, “Hôm qua ta đi hỏi chút sự tình, bọn họ vừa nhìn thấy ta mặc khôi giáp đều lẩn đi rất xa, ta còn chưa đến gần đã chạy mất bóng. Lúc đầu ta còn nghĩ không lẽ trên mặt mình có thứ gì sao, dọa đến bọn họ. Sau đó mới biết không phải, mà là… là bởi vì chúng ta mặc quân trang.”



“Có chuyện này?!” Lương Hiểu Tài thật sự không quá chú ý. Từ hôm đến Bàn Hải Thành đến nay hắn còn chưa ra phố dạo lần nào, hơn nữa mỗi lần đều là mặc thường phục vội vàng cưỡi ngựa.



“Có a có a.” Trương Lương nói, “Bằng không sao hôm nay chúng ta thay thành thường phục làm gì.”



“Theo lí thì thay đổi cũng không có gì, bất quá ngày mai vẫn đổi lại đi.” Lương Hiểu Tài hơi cân nhắc nói, “Bọn họ đại khái là sợ đám chó săn trong Thiết Tí quân của Tiền Quang Tổ đi. Chúng ta không phải là bọn hắn, làm hỏng việc cũng không phải chúng ta, cho nên không cần che che giấu giấu. Làm binh sĩ là chuyện quang vinh, nhớ kỹ!”



“Phải! Nhớ kỹ!”



“Ta ra ngoài đi một vòng, hai ngươi thấy nóng thì gọi cửa, nói với nương ta muốn uống một ngụm nước, đừng ngu dại đứng ở đây không hé răng.”



“Đã biết, Lương ca.” Hai tiểu ca cười cười, đột nhiên cảm thấy tới nơi này làm thủ vệ cũng không tồi.



Lương Hiểu Tài không nói cái gì nữa, đi bộ ra ngoài, hắn dự định mua xong vải vóc mang về nhà rồi lại đi tìm Hoắc Nghiêm Đông. Hắn cũng không có ý định mua nhiều, lấy hai khối vải nhạt màu một chút, vừa vặn thuận tiện nhìn xem sinh ý trên phố như thế nào.



Trên phố thoạt nhìn thật là náo nhiệt, bán đồ ăn bán hoa quả, còn có bán bữa sáng, như là bánh quẩy, sữa đậu nành, đậu hũ gì đó, chỉ là thời gian này đã bắt đầu thu dọn gian hàng. Lương Hiểu Tài đi đến tiệm vải, phát hiện cửa tiệm nơi này cũng lớn hơn so với bên Hổ Đầu Quan. Đại khái ngày hôm nay hắn là người thứ nhất tới, chưởng quỹ thật nhiệt tình, nghênh đón hỏi han: “Khách quan, ngài muốn mua vật gì?”




Lương Hiểu Tài nói: “Ta muốn mua chút vải mỏng để làm quần áo mùa hè, là ta mặc. Không cần quá đắt, vừa phải là được, ngài giới thiệu một chút đi.”



Chưởng quỹ vừa nghe thấy thế, cười hỏi: “Vậy ngài là muốn màu sắc nhạt một chút hay đậm một chút?”



Lương Hiểu Tài nói: “Nhạt một chút đi.”



Chưởng quỹ liền bắt đầu giới thiệu từ màu trắng: “Đây là loại vải mới ra năm nay, mỏng mà không xuyên thấu, rất nhẹ, mặc trên người không dính thân. Loại xám nhạt này cũng không tồi, so với màu trắng chịu được bẩn còn rất dễ giặt. Còn có khối này, khối này đều được. Ngài mua đồ trong tiệm của chúng ta đi, chúng ta có thể đưa đến tận phủ của ngài. Không biết tiểu huynh đệ là công tử nhà ai?”



Lương Hiểu Tài cười nói: “Phủ Đại thống lĩnh thành Đông.”



Vốn chỉ định đùa vui, không nghĩ tới chưởng quỹ vừa nghe thấy nụ cười cứng một chút, trong mắt có căng thẳng có mâu thuẫn, chỉ là không dám nói tiếp.



Lương Hiểu Tài hỏi: “Làm sao vậy?”



Chưởng quỹ khó khăn vung tay, bộ dáng như bị dọa sợ: “Không có không có không có gì. Ngài tùy ý chọn, ngài lấy cái nào tiểu nhân đều tặng, tặng ngài.”



Lương Hiểu Tài: “…”



Tuy rằng trên trời rớt xuống bánh có nhân hắn thật cao hứng, thế nhưng loại bánh thế này hắn không thích nhận! Hắn vỗ vỗ một cây vải: “Chưởng quỹ, ngươi xem ta có giống loại người lấy không đồ nhà người ta sao?”



Chưởng quỹ kinh sợ lại không dám nói gì. Vị tiểu công tử đối diện này lớn lên rất tuấn tú, nhưng vừa trừng một cái, ôi má ơi, ánh mắt kia quá ác liệt. Mấu chốt nhất đây là người trong phủ Đại thống lĩnh a! Hỏi thế sao hắn dám trả lời?! Ai mà không biết chủ nhân của cái phủ kia là người ức hiếp bách tính. Tuy nói gần đây có người truyền miệng bảo rằng Đại thống lĩnh bị bắt đi rồi, nhưng bọn họ lại không thấy, làm sao biết là thật hay là giả, vạn nhất là giả thì sao?



Lương Hiểu Tài thở dài: “Ngài nhìn ta vừa mắt thì tính rẻ cho ta chút. Nếu cho không thì ta không mua. Còn nữa, Đại thống lĩnh trong phủ Đại thống lĩnh không còn là Tiền Quang Tổ, hiện tại Đại thống lĩnh họ Hoắc, là người rất tốt.”



Chưởng quỹ nhỏ giọng hỏi: “Thật chứ?”



Lương Hiểu Tài hỏi: “Tất nhiên là thật. Nói đi cũng nói lại, lúc trước Tiền Quang Tổ đã làm chuyện gì à? Trông các ngươi sợ đến thế?”



Chưởng quỹ trong lòng cũng không chắc chắn, dù gì cũng chưa từng nhìn thấy, liền co đầu rụt cổ nói: “Ngài vẫn nên chọn vải đi, ta không dám nhiều lời.”



Lương Hiểu Tài cũng không bức bách, chọn hai khối vải vừa ý nhất, đối phương tính giá tám phần cho hắn (giảm 20%). Mua xong hắn cũng không vội trở lại liền đi chỗ khác. Rất nhanh hắn phát hiện chuyện hai huynh đệ Trương Đống Trương Lương nói là sự thật. Tuy rằng hắn không mặc khôi giáp, thế nhưng người bên trong Bàn Hải Thành này không có nửa điểm ấn tượng tốt với binh lính. Hắn đi một vòng, nghe rõ có mấy người đang cầu khẩn sau này binh sĩ đừng xuất hiện ở trên đường nữa.



“Đại thẩm, đám binh sĩ kia đã làm gì mà các ngươi lại sợ thành như vậy?” Lương Hiểu Tài sầu muốn chết rồi. Tuy rằng đời này hắn không nhập ngũ, thế nhưng ở trong lòng của hắn hắn vẫn là một quân nhân a.



“Ôi, ta cũng không dám nhiều lời.” Đại thẩm vừa nhìn thấy Lương Hiểu Tài lạ mặt lập tức quay người đi bày hoa quả.



“Có cái gì mà không dám nhiều lời?!” Ngược lại là đại ca bán thịt heo bên cạnh sảng khoái hô to, “Còn không phải là thường xuyên đến cướp bóc sao? Thấy cái gì lấy cái đó, một xu cũng không đưa. Tiểu huynh đệ này, ta có thể nói cho ngươi. Đồ trong ngực ngươi ngươi giữ cho kỹ, vạn nhất bị nhìn thấy… Không phải đại ca hù dọa ngươi, chắc chắn sẽ bị cướp!”



“Không đâu.” Lương Hiểu Tài ánh chừng một chút, cười cười, “Nếu ai dám cướp hôm nay ta lập tức chặt hắn đem ra đây bày sạp bán thịt người!”



Đồ tể đại ca: “…”



Đại ca yên lặng thu lại con dao trong tay: “Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi lạ mắt nha, nhà ai thế?”



Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút nói: “Hoắc gia.”