*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy nếu những binh lính dưới tay y thật sự có người thật tâm yêu thích Lương Hiểu Tài đồng thời Lương Hiểu Tài cũng thích, vậy để Lương Hiểu Tài lừa gạt đi một tên cũng không phải không được. Thế nhưng lấy dáng dấp kia của Lương Hiểu Tài y luôn cảm thấy bị lừa đi khẳng định không chỉ một. Đừng hỏi y tại sao, y chỉ cảm thấy như vậy.
Lương Hiểu Tài che mặt lại chỉ để lộ ra đôi mắt, nhưng đó lại là đôi mắt ngập tràn ánh sao lưu chuyển. Liếc mắt một cái liền khiến người đối diện tò mò, không biết dưới chiếc khăn che mặt kia rốt cuộc là dung nhan xinh đẹp bực nào.
Che còn hơn không che, khơi gợi dục vọng, hấp dẫn chú ý.
“Này, ngày thường các ngươi cũng thao luyện đến tối muộn như vầy sao? Ngươi dạy bọn họ cái gì?” Trên đường đi Lương Hiểu Tài hỏi.
Rời nhà không bao lâu Hoắc Nghiêm Đông liền gọi Dạ Phong tới, còn có một con ngựa khác. Hẳn là ngựa của Lưu Tiểu Lục, tên là Tiểu Lục Tử. Lần này hắn cưỡi Dạ Phong, Hoắc Nghiêm Đông cưỡi Tiểu Lục Tử.
“Không bằng ngươi nói trước đi, nói công phu của ngươi là theo ai học?” Hoắc Nghiêm Đông vẫn luôn tò mò việc này. Lần đầu tiên giao thủ với Lương Hiểu Tài y đã phát hiện công phu Lương Hiểu Tài không kém thậm chí có thể nói là rất tốt, đặc biệt là tốc độ phản ứng kia, y chưa từng gặp ai có phản ứng nhanh nhẹn như Lương Hiểu Tài.
“Ta có nói tự học thì sợ là ngươi sẽ không tin, chỉ có thể nói là đánh nhau nhiều tự nhiên học thành.” Lương Hiểu Tài chẳng hề để ý cười nói, “Ai~, lát nữa ta xưng hô với ngươi như thế nào?”
“…Nghiêm ca.”
“Xì, thật biết chiếm tiện nghi.” Nói thì nói như thế nhưng hắn không có ý định phản bác. Hắn “Giá” một tiếng dùng sức quất một roi lên mông ngựa, Dạ Phong tăng nhanh tốc độ bắt đầu điên cuồng chạy.
“Ngươi cẩn thận một chút!” Hoắc Nghiêm Đông giật mình, thúc ngựa chạy theo. Dạ Phong không giống ngựa bình thường, nếu chạy thật tốc độ cực nhanh, sơ ý một chút rất dễ bị hất khỏi lưng ngựa!
Trong gió truyền đến tiếng cười lộ liễu của Lương Hiểu Tài: “Ha ha ha ha ha ha! Có giỏi thì đuổi theo đi! Đuổi kịp ta gọi ngươi là ca!”
Quả nhiên Hoắc Nghiêm Đông bắt đầu giục ngựa lao nhanh, nhưng dù sao Tiểu Lục Tử cũng không phải thần câu như Dạ Phong, đuổi nửa ngày cũng không đuổi kịp. Đến khi Lương Hiểu Tài từ xa xa nhìn thấy ánh đuốc của thủ vệ quân mới giảm tốc, nhờ vậy Tiểu Lục Tử mới miễn cưỡng đuổi kịp Dạ Phong.
Lương Hiểu Tài “Ô ~” một tiếng ghìm lại cương ngựa, nhẹ nhàng xoa cổ Dạ Phong: “Khá lắm, chạy thật nhanh.”
Hoắc Nghiêm Đông dừng lại bên cạnh hắn, tức đến nỗi muốn nội thương: “Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì? Sao không vọt thẳng vào luôn đi? Ngươi có biết phía trước là doanh trại hay không? Ngươi chạy lên phía trước chừng năm mươi thước nữa là bọn họ có thể bắn ngươi thành cái sàng!”
Lương Hiểu Tài bị khuôn mặt hung thần ác sát của y làm giật cả mình, cười nói: “Ngươi gấp cái gì? Không phải ta dừng lại rồi sao?”
Hoắc Nghiêm Đông hiếm thấy mà tức giận: “Xuống ngựa!”
Lương Hiểu Tài mặt dày chơi xấu ôm lấy cổ Dạ Phong, rầm rì: “Không xuống~, kiệt sức rồi~, động không được ~.”
Hoắc Nghiêm Đông: “???”
Lương Hiểu Tài vuốt vuốt bờm Dạ Phong: “Thật hung a, sao không hung nữa đi?”
Hoắc Nghiêm Đông vạn vạn không nghĩ tới Lương Hiểu Tài còn có một mặt vô lại như vậy, há há miệng nửa ngày vẫn không nói được một câu. Cuối cùng quyết định tự mình kéo dây cương dẫn Tiểu Lục Tử đi đến quân doanh. Lương Hiểu Tài thấy thế lập tức chậm rãi đuổi theo, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi lưng Dạ Phong.
Nói đến Dạ Phong cũng thật kỳ quái, rõ ràng hồi trước đều là dáng vẻ người sống chớ gần, chỉ có Lương Hiểu Tài là trường hợp đặc biệt, muốn thân mật kiểu gì cũng được.
“Đứng lại! Người tới là ai?” Lính gác phẫn nộ quát một tiếng đi về phía trước, thấy người tới là ai đột nhiên ngẩn ra, “Phó, Phó thống lĩnh? Vậy vị này là…”
“Bằng hữu của ta.” Hoắc Nghiêm Đông nói.
“Vâng vâng vâng.” Lính gác giơ cánh tay gọi người: “Là Phó thống lĩnh và bằng hữu của ngài ấy! Mau mở cửa!”
“Khuôn mặt này của ngươi rất hữu dụng a.” Lương Hiểu Tài vừa đi vừa nói với Hoắc Nghiêm Đông, “Ta còn tưởng phải tháo khăn che mặt thì mới được qua cửa đây, không nghĩ đến qua cửa dễ như vậy, ngay cả ám hiệu cũng không cần đọc.”
“Đọc ám hiệu?”
“Ừ, đặt ra một cái ám hiêu đặc thù, chỉ có người trong doanh biết, như vậy không phải nhiều thêm một tầng bảo đảm sao? Lỡ đâu có một ngày có người cải trang thành ngươi muốn qua cửa, thủ vệ quân lại không nhớ rõ mặt ngươi vậy thì quá không an toàn, tuy khả năng này cũng không lớn.”
“Điều ngươi nói quả đúng là một biện pháp.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Hai năm trước từng có gian tế dựa vào ngựa để trà trộn vào. Con ngựa kia có chút giống Dạ Phong, ngoài chủ nhân ra không nhận thức ai. Tất cả mọi người đều cho rằng người nó nhận thức chính là chủ thật, hóa ra là không phải. Nếu như lúc đó bọn họ biết dùng ám hiệu có lẽ gian tế kia sẽ không qua cửa được.”
“Tại sao ta cảm giác như ngươi đang mắng ta vậy?” Lương Hiểu Tài ngồi thẳng dậy nhìn về phía Hoắc Nghiêm Đông, “Cũng không phải ta muốn cướp Dạ Phong, là ngươi cho phép ta cưỡi nó mà!”
“Ngươi cả nghĩ quá rồi.” Hoắc Nghiêm Đông hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nhiều lắm chỉ là con mèo trong đầu chỉ nhớ đến cá.”
“Ai nha, ngươi hiểu rất rõ ta nha.” Lương Hiểu Tài cười có chút cà lơ phất phơ, “Lát nữa ta vào ngắm một chút, nếu nhìn vừa mắt ta liền bắt hai con cá về làm đồ đệ.”
“Nhiều nhất là một!”
“Ha ha ha ha ha ha, được được được, một thì một, vậy ta muốn bắt con lớn nhất ngon nhất!”
“Cái gì lớn nhất ngon nhất?” Lương Hiểu Tài còn chưa nói hết lời phía trước đột nhiên có người hỏi. Người này cũng không cao lắm, còn mặc giáp trụ, giọng nói vang dội trung khí mười phần.
Hoắc Nghiêm Đông kêu một tiếng: “Đại ca, sao huynh lại ở đây?”
Đại thống lĩnh Hổ Đầu quân Dương Hách cười nói: “Khá lắm, từ xa nghe được tiếng nói của ngươi liền tới xem một chút, không ngờ thật sự là ngươi. Mang theo ai tới đây?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Một người bằng hữu nhận thức ở quê nhà.”
Dương Hách nhìn Lương Hiểu Tài một chút: “Đã là bằng hữu, vì sao lại che mặt?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không dối gạt đại ca, vị bằng hữu này của ta thân thủ vô cùng tốt chủ ý lại nhiều, hiện tại trong quân chúng ta đang sầu giáo đầu không đủ ta liền mời hắn tới giúp ta. Hắn yêu cầu không để lộ mặt thì mới bằng lòng đến, ta chỉ có thể nghe theo hắn.”
Lương Hiểu Tài từ lập tức xuống ngựa, ôm quyền nói: “Kiến quá Đại thống lĩnh, tại hạ là Tiểu Lương Tử.”
Dương Hách dùng ánh mắt lợi hại quét lên mặt Lương Hiểu Tài chốc lát, cười nói: “Tiểu Lương huynh đệ mới vừa bảo bắt cái gì lớn nhất ngon nhất thế?”
Lương Hiểu Tài nói: “Là cá. Phó thống lĩnh trêu ta bảo ta là mèo, ta liền nói nếu như là mèo nhất định phải bắt con cá lớn nhất ngon nhất Hổ Đầu quân.”
Dương Hách nghe vậy quay đầu nhìn Hoắc Nghiêm Đông: “Vậy còn chọn làm gì? Cá lớn nhất ngon nhất Hổ Đầu quân đứng ở đây mà?”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, Hoắc Nghiêm Đông tịt ngòi, có đánh chết y y cũng không dám lên tiếng. Một lát sau Lương Hiểu Tài “Phụt!” một tiếng: “Đa tạ Đại thống lĩnh nhắc nhở, nếu ngài không nói thiếu chút ta quên mất y. Bất quá con cá này quá lớn, ta muốn bắt phải phí chút sức lực mới được.”
Hoắc Nghiêm Đông âm thầm trừng Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài quay qua chớp chớp mắt với y.
Nếu là tới làm giáo đầu, còn là do Hoắc Nghiêm Đông giới thiệu tự nhiên Dương Hách có chút tín nhiệm Lương Hiểu Tài. Phải biết Hoắc Nghiêm Đông là do hắn cực lực yêu cầu mới chịu đến Hổ Đầu Quan này, ở trên chiến trường hai người từng cùng nhau đánh giặc cho nên hắn và Hoắc Nghiêm Đông cũng gần như anh em ruột thịt.
Thời gian này quân doanh vẫn rất náo nhiệt, tuy đêm đã xuống song đuốc xung quanh thao trường vẫn còn chá. Có người đang đấu vật, có người đang rèn luyện lực cánh tay, cũng có người đang bắn tên, thậm chí là đánh nhau. Phía tây thao trường có một giá binh khí khổng lồ, bên trên có đặt đủ loại vũ khí.
Trong lòng Lương Hiểu Tài đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác thân thiết, bởi vì hắn đã từng có một khoảng thời gian như vậy. Tuy nội dung huấn luyện không giống nhau lắm, trang bị cũng không giống nhau, nhưng tâm cảnh khi đó và bây giờ đều không khác mấy.
“Đây không phải là người sáng nay đã nói chuyện với ngươi tại cửa thành sao?” Lương Hiểu Tài nhìn thấy một trong những người đang luận võ trên giáo trường, hỏi Hoắc Nghiêm Đông.
“Đúng vậy, hắn gọi là Triệu Tam Canh, là Binh trưởng Thương binh.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Hắn thiện dùng thương, trước mắt hắn là Thương binh giỏi nhất Hổ Đầu quân.”
“Còn người đối diện?”
“Trương Ký, thiện dùng đao. Nếu ngươi có thể đánh thắng một trong hai người bọn họ thì cái ghế giáo đầu này ngươi đảm bảo ngồi vững.”
“Vậy thì hai người bọn họ đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Dương Hách tưởng mình nghe nhầm, “Tiểu Lương huynh đệ, ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Vừa dứt lời Lương Hiểu Tài liền cột chặt khăn che mặt, sau đó vững vàng đi đến giáo trường.
Phía bên kia, đang đứng gần giá binh khí nhất, Triệu Tam Canh cùng Trương Ký thấy có người tới liền thu binh khí lại, đứng thẳng tắp: “Kiến quá Đại thống lĩnh, kiến quá Phó thống lĩnh.”
Dương Hách gật gật đầu, hất cầm về phía Lương Hiểu Tài: “Vị này chính là bằng hữu Phó thống lĩnh của chúng ta mang đến. Phó thống lĩnh muốn để hắn ở lại chỗ này làm giáo đầu của các ngươi, các ngươi cũng đừng vứt hết mặt mũi Phó thống lĩnh.”
Triệu Tam Canh và Trương Ký liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Hoắc Nghiêm Đông một chút: “Ta và Trương Ký cùng lên?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đúng.” Người khác không rõ thực lực của Lương Hiểu Tài, song y đã tự mình thử qua, cho nên không nghi ngờ Lương Hiểu Tài có năng lực như vậy.
Nhưng mà Dương Hách, Triệu Tam Canh và Trương Ký còn chưa quen thuộc Lương Hiểu Tài, cho nên bọn họ nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy người mới đến này không có chỗ nào là không có vấn đề. Thước tấc không bao nhiêu, thoạt nhìn cũng không cường tráng, rốt cuộc sức lực từ đâu ra?
Triệu Tam Canh làm người cực kỳ chính trực, đánh tiếng hỏi trước: “Vị huynh đệ này, xưng hô như thế nào?”
Lương Hiểu Tài nói: “Nếu các ngươi thắng ta liền trả lời vấn đề này.”
Trương Ký cau mày: “Đã như vậy, ngươi chọn binh khí đi!” Giáo đầu mới này thật sự giỏi vậy sao?!
Lương Hiểu Tài nói: “Không cần, binh khí nơi này ta không quen, cứ dùng tay không đi. Mời~”
Trương Ký: “Thật ngông cuồng!” Dứt lời hắn liền vứt binh khí đi, đao bay một đường ngang cắm thẳng vào cọc gỗ. Triệu Tam Canh cũng giống vậy, cắm thương xuống đất dựng thẳng ngay bên cạnh. Hai người tay không bổ về phía Lương Hiểu Tài.
Khí lực Lương Hiểu Tài không lớn như bọn họ, thế nhưng phản ứng của hắn đặc biệt nhanh. Song chưởng của hai người còn chưa đến hắn đã cấp tốc tránh sang bên cạnh Trương Ký, không kịp thở một hơi đã nâng khuỷu tay thụi một cái. Lưng Trương Ký trúng một cú, theo bản năng xoay qua chộp lấy địch thủ, thế nhưng người đánh hắn đã không còn ở chỗ cũ.
Trương Ký cùng Triệu Tam Canh vừa thấy phản ứng của hắn nhạy bén như vậy bèn chia làm tả hữu giáp công. Bọn họ nỗ lực ôm lấy thắt lưng Lương Hiểu Tài, ngờ đâu tên này thân mình trơn trượt như cá chạch, thoắt cái liền thoát ly khỏi phạm vi công kích của hai người đồng thời mỗi tay còn dùng sức kéo một cái, chỉ nghe “Ầm” một tiếng Trương Ký và Triệu Tam Canh cùng lúc ngã xuống.
Bên ngoài sân không biết là ai quát to: “Trương Ký! Triệu Tam Canh! Hai người các ngươi buổi tối không ăn cơm à?!” Có người hô tiếp: “Hai người các ngươi dùng sức đánh đi a! Đánh!”
Triệu Tam Canh vừa ngã xuống một giây sau liền lập tức chống cánh tay đứng lên. Nhưng Lương Hiểu Tài giống như hoàn toàn không biết cái gì gọi là dừng lại, Triệu Tam Canh mới chống dậy được nửa người hắn đã nhấc chân quét về phía gáy Triệu Tam Canh!
“Bốp!” một tiếng, đầu óc Triệu Tam Canh choáng váng, bị động ngã về phía trước vài bước. Trương Ký thấy thế nhất thời nổi giận, vọt tới vung quyền vào mặt Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài nhanh chóng né tránh, dùng sức tung một đấm vào bụng Trương Ký, vừa nhanh vừa chuẩn. Mỗi động tác tiếp theo của hắn thật giống như đã được tính toán xong, không chỉ tính ra động tác của chính mình còn có thể tinh chuẩn mà ứng đối với phản kích của đối phương.
Xưa nay Triệu Tam Canh và Trương Ký đều chưa từng thấy ai có năng lực như vậy. Mỗi động tác của người này đều nối tiếp liên tục không có khoảng dừng, rồi lại thần kỳ mà không có khoảng trống để công kích.
Lương Hiểu Tài hiểu rõ, chỉ so sức mạnh đơn thuần thì hắn không sánh bằng hai người này. Đừng nói hai người, một người cũng chưa chắc hơn được. Cho nên vào lúc này, có tác dụng nhất vẫn là kỹ xảo chiến đấu và tốc độ. Hắn không thể ngã, vừa ngã xuống sẽ dễ dàng bị sức mạnh áp chế, cho nên nỗ lực công kích là cơ sở của chiến thắng, đương nhiên hắn càng không thể để cho đối phương bắt được mình.
Mỗi lần Triệu Tam Canh cùng Trương Ký muốn động đến Lương Hiểu Tài hắn liền trốn mất biệt, không những trốn còn tung đòn phản kích! Mà bọn họ vẫn không bắt được!
Sau đó Trương Ký vừa giận vừa rống to: “Đừng đánh nữa! Mẹ nó trốn gì trốn hoài vậy?!” Triệu Tam Canh cũng dừng tay. Hắn nhíu mày, luôn cảm giác cặp mắt kia thật giống như đã từng gặp qua ở đâu.
Lương Hiểu Tài cười nói: “Trốn thôi mà, có chạy đâu. Trên chiến trường đâu có ai quy định không thể tránh né nha? Chẳng lẽ có người đến bắt Trương huynh, Trương huynh còn đứng tại chỗ bất động sao?”
Trương Ký tự biết đuối lý, im lìm không lên tiếng.
Lương Hiểu Tài ôm quyền: “Trương huynh, Triệu huynh. Tiểu đệ sức mạnh kém xa hai vị, nếu muốn thắng phương diện đấu pháp tự nhiên phải có chú ý. Đa tạ!”
Triệu Tam Canh cũng ôm quyền: “Vị huynh đệ này khách khí rồi, tuy nói ta và Trương huynh sức mạnh có hơi hơn ngươi, thế nhưng kỹ xảo đánh nhau quả thật không bằng người. Nếu như trong tay ngươi có binh khí chỉ sợ đôi ta đã ngã xuống từ lâu. Có thể thỉnh giáo ngươi làm cách nào để có tốc độ nhanh như vậy không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Luyện.”
Trương Ký hỏi: “Làm sao luyện?”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Ngày thường các ngươi luyện tập tốc độ như thế nào?”
Triệu Tam Canh nói: “Ta là Thương binh. Muốn ra thương được nhanh tự nhiên mỗi ngày phải ra thương ít nhất hơn một nghìn lần.”
Trương Ký nói: “Ta am hiểu dùng đao, cũng không khác Tiểu Triệu lắm, mỗi ngày luyện tập dùng đao đón đỡ và chém. Đây có gì không đúng?”
Lương Hiểu Tài nói: “Còn luyện gì khác không?”
Triệu Tam Canh nói: “Luyện quyền.” Trương Ký cũng gật gật đầu.
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy ta chỉ có thể nói cho các ngươi, hiện tại thân thể của các ngươi không theo kịp binh khí của các ngươi.”
Triệu Tam Canh và Trương Ký vô cùng nghi hoặc: “Có ý gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Các ngươi luyện vũ khí nào luyện tới trình độ nhất định thì sẽ quen thuộc với vũ khí đó, sẽ có cảm giác vũ khí và thân thể hòa làm một, lời này có sai không?”
Triệu Tam Canh cùng Trương Ký lắc đầu: “Không.”
Lương Hiểu Tài còn nói: “Cho nên luyện đến cuối cùng các ngươi ra thương nhanh bao nhiêu, hạ đao vững vàng tinh chuẩn bao nhiêu vẫn phải xem năng lực của bản thân. Bất quá thứ cho ta nói thẳng, các ngươi luyện võ luyện binh khí quá nhiều thế nhưng luyện thân thể quá ít, đặc biệt là huấn luyện tốc độ phản ứng. Các ngươi đem quá nhiều lực chú ý đặt trên vũ khí.”
Hoắc Nghiêm Đông cùng Dương Hách đi tới, nghe thấy Lương Hiểu Tài nói, Dương Hách nói: “Có thể ra chiến trường đa số là dựa vào vũ khí, làm gì có chuyện tay không đánh giặc?”
Lương Hiểu Tài nói: “Đúng, tay không không thể ra chiến trường, thế nhưng ai có thể bảo đảm vũ khí nhất định sẽ không bị đoạt? Có bị đoạt vũ khí cũng không thể để vũ lực yếu đi quá nhiều. Ý tiểu đệ là, vừa phải bảo đảm thời điểm cầm vũ khí có thể cấp tốc chế địch, cũng phải bảo đảm thời điểm tay không vẫn có năng lực đoạt lại vũ khí. Chỉ có như vậy phần thắng mới có thể càng cao hơn.”
Trương Ký có chút không phục: “Đạo lý này ai cũng hiểu. Tiểu huynh đệ ngươi ngày thường tất nhiên luyện quyền nhiều, nhưng nếu cầm vũ khí chưa chắc ngươi là đối thủ của ta.”
Lương Hiểu Tài nói: “Đã như vậy thì tỷ thí thêm một lần. Ta dùng…” Nhìn nhìn giá binh khí: “…dùng cái kia đi. Cái kia Chanel… Đúng rồi Nghiêm ca, vũ khí kia tên gì?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Uyên ương việt.” (*)
(*)鸳 鸯 钺 – Uyên ương việt: Dao sừng hươu, còn được gọi là dao mặt trăng lưỡi liềm hoặc lưỡi vịt, là vũ khí chuyên dụng của Trung Quốc bao gồm hai lưỡi liềm thép xuyên qua. Loại binh khí này khá giống logo của hãng Chanel nên Tài ca buộc miệng kêu thế 🙂
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ hóa ra là tên này. Trước đây hắn và một người bạn có thấy vật này một lần ở viện bảo tàng, lúc đó còn trêu ghẹo nhau nói đồ chơi này hình dáng y hệt như logo Chanel được mài sắc. Bất quá hắn chọn nó cũng không phải vì quen thuộc nó nhất, mà bởi vì trên giá binh khí chỉ có vật này là binh khí ngắn.
Trương Ký rút đao ra, thấy Lương Hiểu Tài cầm một cái Uyên ương việt liền nói: “Uyên ương việt có thể dùng theo cặp.”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta dùng một cái là được rồi.” Trước đây hắn quen dùng dao găm và súng, không thích binh khí đôi.
Trương Ký hỏi: “Nếu ta thắng, tiểu huynh đệ có thể tháo khăn che mặt hay không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Có thể.”
Trương Ký nghe vậy trong nháy mắt nổi lên hứng thú, đề đao mà lên, thế công hung mãnh. Nhưng Lương Hiểu Tài cũng không phải là kẻ ăn chay, vì bảo vệ mảnh vải Nghiêm ca cho hắn quả thật rất liều mạng. Vốn hắn chỉ cầm một cái Uyên ương việt, so với song đao của Trương Ký có chút chịu thiệt nhưng phản ứng của hắn cực kỳ nhanh, mỗi khi Trương Ký muốn bổ hắn một đao hắn đã thoát khỏi phạm vi công kích.
Lương Hiểu Tài nhìn như liên tục bại lui song thực tế không có chịu chút thương tổn. Ngược lại Trương Ký lần thứ hai nổi điên, từ đánh biến thành chém lung tung, Lương Hiểu Tài chờ chính là cơ hội này. Trương Ký xuất đao, đao khảm sâu vào cọc gỗ sau lưng Lương Hiểu Tài. Hắn thừa cơ nắm chặt cổ tay Trương Ký, Uyên ương việt lập tức đặt lên yết hầu Trương Ký.
Trương Ký nổi giận, lại đề đao muốn chém, Hoắc Nghiêm Đông liền hét lớn một tiếng: “Trương Ký!”
Trương Ký thu tay lại, trừng mắt nhìn Lương Hiểu Tài một cái rồi rời đi. Dương Hách nhìn bóng lưng Trương Ký, nhỏ giọng hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Rốt cuộc tên tiểu tử nhà ngươi đào đâu ra bảo bối thế này?”
Thần sắc Hoắc Nghiêm Đông phức tạp, thấy hai bên không có ai, cũng thấp giọng đáp: “Nếu ta nói hắn là nương tử của ta đại ca có tin không?”
Dương Hách trong nháy mắt quay đầu: “Ngươi nói cái gì?!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nghiêm Đông: Tiểu ngựa hoang quá dã, thả vào ba ngàn dặm thảo nguyên sợ là một đi không trở lại, ta nên dựng cho hắn cái chuồng tốt tốt chút!
Uyên ương việt
Cách cầm Uyên ương việt