Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 104




Nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi Vân Du lặng người. Nàng sai? Nàng sai sao? Nàng chỉ muốn tự do, muốn bản thân được hạnh phúc mà là sai sao? Nàng thành toàn cho Lãnh Thiên Hạo là sai sao? Không, nàng không sai. Nếu bọn họ không chịu thì nàng vẫn có thể tự rời đi.

Khi nàng đến được Bắc Bình quốc bọn họ sẽ không có lý do gì đến đó mang nàng trở về nữa. Chỉ là bỏ đi sẽ không thể mang theo quá nhiều bạc và đồ trân quý thôi. Nàng đến đó làm lại từ đầu vậy.

Nàng cúi đầu tiếp tục kéo tay của mình. Lãnh Thiên Hạo dùng chút sức lực cuối cùng kéo nàng nằm lên người hắn rồi ôm chặt lấy nàng.

Cái mũi tẹt đáng thương của nàng đập mạnh xuống lòng ngực rắn chắc của hắn khiến nàng đau đến nước mắt chảy ra.

“Lãnh Thiên Hạo khốn kiếp, tất cả đều do ngươi ca. Nếu mũi ta có bề gì nhất định sẽ lấy mũi ngươi thay vào.” Nàng vừa giãy giụa vừa mắng chửi Lãnh Thiên Hạo.

Lãnh Thiên Hạo ôm nàng chặt hơn: “Du Du, ta lạnh.”

Giọng nói ngắt quãng của hắn làm động tác của nàng dừng lại. Nàng nằm trên người hắn cảm nhận. Người hắn cả rất nóng. Nàng đưa tay sờ lấy trán của hắn. Hắn sốt rồi.

Vẫn biết thương người nhất định sẽ hại mình nhưng nàng thật không đành lòng nhìn thấy hắn như vậy. Nàng liền nhẹ giọng nói:

“Ngươi buông ta ra ta đi gọi thái y được không?”

Mắt hắn lim dim liên tục lắc đầu: “Du Du, ta lạnh. Đừng rời đi. Ta không cần thái y.”

Nàng đỏ mắt nhìn ấm trà trên bàn, hiện nàng đang rất khát: “Ngươi khát không?”

Hắn lắc đầu.

“Ta khát lắm. Ngươi thả tay cho ta uống nước được không?”

Hắn lại lắc đầu.

Nàng bất đắc dĩ hô to: “Bên ngoài có ai không?”

Hắn bị bệnh sinh tính khí của tiểu hài tử còn khó dụ dỗ hơn cả Lãnh Tử Hàm lúc trước nữa. Cứ nằn nặc không chịu buông tha nàng thế này.

Hai tên thái giám lúc nãy sớm được Lãnh Thiên Minh dặn dò mặc kệ Vân Du nháo nên bọn họ xem như không nghe gì.

Thấy không có ai trả lời nàng thở dài tiếp tục nói với Lãnh Thiên Hạo: “Ngươi lạnh sao?”

Hắn lại gật đầu. Nàng giữ chất giọng mềm mỏng dụ dỗ hắn: “Ta đi gọi người rất nhanh sẽ quay lại với ngươi. Chút nữa thái y đến ngươi sẽ không lạnh nữa.”

Hắn lại nói: “Du Du, đừng đi. Ta không lạnh nữa, nàng đừng đi.”

Bị hắn ôm ấp thế này nàng rất khó chịu rất muốn mắng hắn “Ta không phải Đình nhi của ngươi, mau cút đến hậu cung ôm Đình nhi của ngươi đi.” Đã bao nhiêu lần như vậy nàng vẫn không nhẫn tâm phun ra được câu này.

Giờ nàng có dũng khí mắng thì hắn cũng chẳng nghe được. Chưa kể giờ hắn gọi tên nàng có phải gọi tên Dung phi đâu mà có thể mắng như vậy.

Hắn trở người đặt nàng nằm bên cạnh mình ôm chặt. Cả lưng hắn đều ướt sũng mồ hôi. Vân Du bất lực nằm bên hắn. Thời tiết nóng thế này còn bị ôm ấp nữa chẳng khác nào đang ở trong cái lò nướng cả.

Lát sau cung nữ mang thuốc đến, Vân Du liền dặn nàng ta mang nước ấm cho một ít rượu mạnh vào rồi mang ấm trà để trên ghế. Rất nhanh cung nữ đó làm theo ý nàng rồi đóng cửa rời đi.

Vân Du cố gắng nhướng người lấy ấm trà ngửa cổ lên uống rồi nhẹ giọng dụ dỗ hắn: “Lãnh Thiên Hạo, Lãnh Thiên Hạo.”

“Ân!” Hắn nửa tỉnh nửa mê trả lời nàng.

“Ta giúp ngươi cởi y phục được không? Cởi ra rồi ôm sẽ không lạnh nữa.” Nàng thì thầm bên tai hắn như rót mật vậy.

Hắn thả lỏng một tay, nàng giúp hắn cởi hết y phục vứt xuống sàn. Tất nhiên vẫn giữ lại chiếc tiết khố. Nàng giúp hắn nhẹ nhàng lau người.

Hắn lại khẽ rên: “Du Du, ta lạnh.”

“Một chút nữa sẽ không lạnh” Nàng nhỏ giọng nói.

Lau xong nàng dùng chân kéo chăn lại giúp hắn đắp. Lát lại giúp hắn lau người. Cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nước nguội hắn.

Nàng thở dốc nhìn hắn, tự lau mồ hôi rồi tự cởi y phục của bản thân ném xuống sàn. Nóng như vậy nàng chỉ chừa lại cái áo yếm và chiếc tiết khố thôi. Do mệt mỏi nàng cũng rất nhanh vào giấc, mặc cho thời tiết nóng lại còn thêm cả “cái lò than” đang ôm chặt lấy nàng bên cạnh.

Thái hậu lo lắng liền đến xem. Không ngờ vừa bước vào phòng đã thấy y phục vứt lung tung dưới sàn. Không nhịn được nhìn lên trên giường liền thấy cánh tay trắng nỏn của Vân Du đặt lên thắt lưng của Lãnh Thiên Hạo. Thái hậu miệng mang ý cười rời đi cũng không quên lẩm bẩm:

“Bệnh đến thế này rồi mà còn…Màn cũng không chịu buông xuống nữa. Thật là...!”

Qua một lúc lâu, Lãnh Thiên Hạo tỉnh giấc chậm rãi mở mắt. Mùi rượu nhàn nhạt phản phức quanh mùi. Hắn nhìn xuống tiểu nương tử đang an giấc trong lòng mình. Nàng biết dùng rượu giúp hắn hạ sốt sao?

Hắn tay hắn giữ lấy vai nàng trở người nàng lại. Chiếc áo yếm gấm trắng mỏng manh làm lộ lên đôi ngực sữa mềm mại của nàng. Hắn chậm rãi xoay người, đưa tay vuốt ve gò má phiếm hồng của nàng. Môi hắn hôn lên ngũ quan rồi đầu lưỡi vươn ra chạm vào vết máu khô trên đôi môi nhỏ nhắn kia.

Vân Du lim dim mắt rồi đưa tay giữ lấy đầu hắn rồi áp trán hắn lên trán nàng. Sau khi biết hắn hạ sốt rồi nàng mới yên tâm thả ra. Nàng mệt mỏi đẩy hắn ra rồi ngồi dậy.

Lãnh Thiên Hạo ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo vào lòng mình: “Du Du, nàng nghe ta nói có được không?”

Vân Du không còn hơi sức để nói với hắn nữa: “Ta muốn hồi phủ.”

Hắn vui vẻ đáp ứng. Biết được lý do khiến nàng giận mình tâm hắn cũng thả lỏng hơn. Có cơ hội hắn sẽ cùng nàng giải thích vậy.

Hắn cùng nàng mặc y phục chỉnh tề rồi hướng thái hậu cáo từ. Hai người leo lên xe ngựa hồi phủ.

Vân Du tắm xong liền tung tăng chuẩn bị đồ đến hầm băng tránh nóng. Lãnh Thiên Hạo tắm ở phòng khác xong bước vào giữ tay nàng lại: “Du Du, nàng đi đâu?”

“Hầm băng” Nàng thản nhiên đáp, tay không quên xếp chăn mang vào. Tất cả cũng do đám hạ nhân cả. Tự dưng lại mang hết đồ của nàng từ hầm băng về đây làm gì?

“Ta cho ngươi khóa cửa mất rồi.” Hắn thản nhiên còn hơn nàng nữa.

Vân Du nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn như muốn mang hắn nghiền thành bột. Hắn đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?

“Du Du, ta bệnh nàng bỏ đi nhỡ tối ta lại phát bệnh thì biết phải làm sao?” Hắn ôn nhu ôm lấy nàng.

“Ngươi không sợ đem bệnh của ngươi lây cho ta sao?” Nàng hô to.

Hắn ngồi xuống giường rồi kéo nàng ngồi lên người mình: “Vậy chúng ta cùng bệnh thôi.” Hắn còn nhe răng cười hì hì nữa thật tức chết nàng.

“Ta nóng lắm, ngươi để ta đến hầm băng đi. Ta hứa với ngươi sẽ không đòi lấy hưu thư, không lấy chiếu phế phi nữa” mà trực tiếp rời đi ngay sau khi mùa hạ kết thúc. Nàng âm thầm bồi thêm vế sau.

“Sẽ không!” Hắn lắc đầu chảm đinh chặt sắt nói: “Ta giúp nàng quạt.”

Hạ nhân mang băng đem vào rồi nhanh chóng bước ra ngoài cùng không quên đóng cửa lại.

Vân Du bất đắc dĩ cùng hắn thỏa thuận, thay cái váy ngắn ở hiện đại rồi lăn lên giường. Nàng ngủ sát bên trong nhưng không lấy chăn chặn giữa.

Lãnh Thiên Hạo nằm bên ngoài quạt cho nàng. Hắn biết rõ nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Du Du, nàng đã ngủ chưa?” Cả hai vừa ngủ dậy làm sao có thể ngủ tiếp được.

“Ngủ rồi.” Vân Du giận hờn hung hăng đáp.

Hắn phì cười: “Ta ngủ không được nàng kể chuyện cho ta nghe nhé.” Ngủ rồi mà nàng còn có thể trả lời hắn được sao!

Tên khốn này không nghe nàng bảo là ngủ rồi sao. Không lỗ tai sao? “Ngươi muốn nghe liền tự kể đi.”

Lãnh Thiên Hạo ngồi dậy nói: “Cũng được, nhưng ta kể phải có người nghe đấy.”

Vân Du vẫn quay lưng về phía hắn nhắm mắt lại không hề mở miệng trả lời. Hắn đặt cằm lên cánh tay nàng: “Du Du có còn nghe đấy không?”

“Không!” Nàng hững hờ đáp.

Hắn bế nàng lên đặt vào trong lòng mình rồi xoay người để nàng gần mấy chậu băng to bên giường. Vân Du biết có vùng vẫy cũng không thoát lại còn nóng thêm nữa nên nàng im lặng không nhúc nhích.

Hắn ôm chặt lấy nàng. Nàng mặc ít như vậy hắn cũng chẳng muốn buông tay. Hắn kể cho nàng nghe chuyện của mình cùng một nữ tử quen biết rồi định thân thế nào.

Vân Du ngạc nhiên nhìn hắn. Sao đột nhiên hắn lại kể với nàng những chuyện này? Dù gì cũng ngủ không được liền nghe hắn kể đi.

Nghe xong nàng không nhịn được liền hỏi: “Nữ tử đó là Dung phi sao?”

Hắn gật đầu trong lòng thầm cười to vài trận. Quả nhiên nàng giận hắn chuyện này. Hắn nhìn thái độ tích cực của nàng liền biết bản thân dùng đúng giải dược rồi.

“Sau khi bình loạn ngoại bang xong, phụ hoàng có gọi ta vào thư phòng hỏi chuyện lập tân hoàng nhưng ta từ chối rồi. Ta bận rộn ở trong cung vì đại điển của hoàng thượng vài ngày. Đại điển tổ chức xong nàng ta tìm ta bảo là hứa hôn với hoàng thượng rồi. Tiếp đến phụ hoàng băng hà, ta liền xin ra biên cương.”

Lãnh Thiên Hạo si độn đến nỗi nữ nhân xinh đẹp bên cạnh cũng không phát hiện được. Nếu để hắn làm hoàng đế e là thiên hạ đại loạn mất.

Hóa ra lúc trước thái hậu giúp nàng là vì Dung phi khiến huynh đệ của Lãnh Thiên Hạo bất hòa. Khiến hắn chín năm ở biên cương còn Lãnh Thiên Minh suýt mang danh sủng thiếp diệt thê.

Nàng không những không đồng cảm mà còn chê trách hắn: “Đó là do ngươi thôi. Nếu ngươi chịu làm hoàng đế thì nàng ta cũng sẽ không bỏ ngươi.”

Lãnh Thiên Hạo cười ha hả lay nhẹ mũi nàng: “Ta đối với hoàng vị một chút hứng thú cũng không có.” Vì cái ngôi vị đó hắn đã mất hai vị hoàng huynh rồi.

Vân Du bĩu môi: “Dùng đầu gối cũng đoán ra được nàng ta bỏ ngươi vì ngôi vị hoàng hậu rồi.”

Hắn khẽ cười: “Sau hai năm ở quân doanh ta mới phát hiện điều đó.” Gần ba năm hắn mới ép được bản thân chấp nhận sự thật. Nàng thật thông minh vừa nghe liền biết.

“Hoàng thượng ca ca không biết chuyện của ngươi với nàng ta sao?” Nàng nhớ tiểu Đăng tử có bảo là kinh thành ai cũng mong đại hôn của bọn họ mà.

Lãnh Thiên Hạo lại nói: “Lúc trước nàng ta bảo không nên tiết lộ ra ngoài. Ta nghĩ nàng ta xấu hổ nên đáp ứng. Sau đó hoàng thượng ngỏ tâm ý với nàng ta, nàng ta không biểu lộ là đồng ý cũng không biểu lộ là từ chối. Sau đó ta liền tung một chút sự thật ra để hoàng thượng biết khó mà lui, tránh huynh đệ không vui. Đến khi lập tân đế xong nàng nói với hoàng thượng chuyện của ta và nàng ta là do thiên hạ đồn thổi thôi hoàn toàn không có thật. Lúc đó hoàng thượng mới chấp nhận nàng ta.”

Nếu nàng ta không phải e ngại Lãnh Thiên Hạo là bảo bối tâm can của thái hậu e rằng đã sớm nói hắn si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi.

Vân Du vuốt vai hắn an ủi: “Nữ nhân đó không đáng để ngươi vì nàng ta mà phí tâm đâu.”

Hắn ôm lấy nàng khẽ gật đầu: “Ta có nàng liền không nhớ đến nàng ta nữa.” Tay cũng không ngừng vì nàng mà quạt.

Vân Du hung hăng đẩy hắn ra. Tên khốn này đến giờ phút này còn dám mở miệng lừa nàng cơ đấy. Nếu không nhớ thì ở Bảo Lạc thành hắn gọi tên ai? Hôm cung yến của bốn năm trước hắn ôm hôn ai? Nàng tốt bụng an ủi hắn thế mà hắn lại xem nàng là con ngốc mà đùa giỡn.

Nàng nhớ ra gì đó liền hỏi: “Vậy hoàng thượng ca ca thích nàng ta như vậy tại sao không phong hậu?” Nhớ lại nhan sắc của nàng ta, nàng cũng muốn moi hết tim phổi trao cho nàng ta huống hồ làm nam nhân.

“Hoàng thượng có kể với ta. Lúc chuẩn bị lập hậu thì vô tình nàng ta uống say. Hoàng thượng nghe được chính miệng thừa nhận nàng ta đối với ta vẫn còn tình cảm. Vì ta không chịu làm hoàng đế nên mới quyết định như vậy. Hoàng thượng liền không để nàng ta làm hậu mà phong làm quý phi.” Lãnh Thiên Hạo khi kể lại cho nàng nghe cũng không còn cảm thấy đau buồn như trước nữa.

Vân Du đưa tay lên miệng cắn. Lãnh Thiên Minh làm hoàng đế lại lương thiện như vậy. Nếu là nàng, nàng sẽ mang nàng ta biếm làm khất cái chứ không thể để ngồi ở cái ghế quý phi cao quý đó đâu. Thôi đi dù gì cũng là chuyện nhà người ta cùng nàng không liên quan.

Lãnh Thiên Hạo liền lấy tay nàng ra khỏi miệng: “Hôm cung yến ta quả thực có đợi nàng ở đại môn nhưng bị gọi đi mất. Hôm đó nàng ta gọi ta đến bảo nếu ta chịu đón nàng ta về phủ thì hoàng thượng sẽ đồng ý nhưng ta từ chối rồi. Nàng ta lại không chịu liền giữ lấy ta rồi…nàng cũng thấy đấy!”

Hắn nói một tràn thật nhanh để nàng không xen vào được. Ngừng một chút hắn lại tiếp tục câu chuyện: “Ta bất ngờ nên thất thần một lúc sao đó lại đẩy nàng ta ra. Không ngờ nàng lại thấy ngay lúc đó.” Nếu nàng chịu đứng lại xem them một chút thì tốt biết bao nhiêu.

Hắn ôm lấy nàng nỉ non: “Du Du, nếu ngũ ca không phát hiện nàng muốn giấu ta đến bao giờ? Để nàng bốn năm ủy khuất như vậy ta thật đáng trách.”

Nếu lúc đó nàng gọi hắn, nếu lúc đó nàng nháo một trận to thì hắn và nàng cũng không cần hiểu lầm nhiều như vậy. Hắn là một nam nhân mà còn phải chịu đau khổ đến bảy năm. Nàng là nữ nhân thì làm sao chịu nỗi đây. Ba năm ở Hàng Châu nàng phải sống như thế nào?

Hóa ra là nàng hiểu lầm hắn sao? Bất quá nàng không thừa nhận đâu: “Ngươi là đang nói chuyện gì? Sao ta một chút cũng không có ấn tượng?”

Nói thật, nàng chưa từng có ý định kể chuyện này cùng ai cả. Mấy loại chuyện bị đội mũ xanh mất mặt này làm sao dám mở miệng rêu rao ra ngoài chứ.

Lãnh Thiên Hạo thấy nàng không chịu nhận cũng không bức ép nàng. Thái độ của nàng đối với hắn quả thật không khó chịu như lúc nãy nữa: “Sau này nàng có chuyện gì nhất định phải nói cùng ta. Ta biết liền hướng nàng giải thích cặn kẽ.”

Thấy nàng không nói gì hắn liền để chóp mũi tì sát thái dương của nàng: “Du Du, nếu nàng đã không nhớ thì chúng ta bắt đầu lại có được khống?” Giọng hắn nhỏ nhẹ như mật rót vào tai nàng.

Lãnh Thiên Hàn cũng biết chuyện sao? Sao không giấu luôn đi nói ra làm gì không biết nữa. Giờ thì tốt rồi nàng bảy phần đã không muốn rời đi nữa rồi. Nàng cắn chặt răng dùng lý trí thuyết phục bản thân, mặt quay sáng hướng khác tránh hơi thở nóng bỏng của hắn:

“Thật xin lỗi, ngươi viết hưu thư cho ta được không?”

Không phải nàng không có tình cảm với hắn nhưng cái tổ huấn “đáng yêu” của nhà hắn với dáng đi của Lãnh Tâm hôm trước thật khiến nàng sợ a. Nếu thái hậu thấy nàng không hoài thai liền nhét thêm vài con hồ ly tinh vào phủ thì sao! Tốt nhất vẫn là nên rời xa hắn.

Hắn hoảng hốt ôm nàng chặt hơn. Nàng thật là đặt tâm vào người khác rồi sao? Tay hắn ấn tay nàng thật chặt vào lòng ngực của mình: “Du Du, đừng nói như vậy có được không? Lòng ta đau lắm. Nàng muốn gì ta cũng cho nàng, được không?” Hắn dám tự tin nói phủ đệ của mình giàu có hơn cả quốc khố.

Vân Du nhìn hắn đầy khiêu khích: “Ta muốn làm hoàng đế.” Ngươi có dám vì ta mà tạo phản không?

Hắn nên cười hay nên khóc đây. Nàng không muốn làm hoàng hậu mà muốn làm hoàng đế sao? “Tốt, ở đây nàng liền làm hoàng đế.”

Vân Du khép hờ mắt hời hợt nói: “Ở trong phủ đã là gì. Ta muốn cả thiên hạ cơ.”

Hắn vuốt ve gò má của nàng mỉm cười: “Cả hoàng thượng cũng chiều theo nàng cơ mà. Nàng còn hơn cả hoàng đế rồi còn gì.”

Vân Du hừ một tiếng rồi không trả lời nữa. Nếu chiều theo nàng thì lúc nãy nàng đã sớm cầm được chiếu phế phi rồi, đâu còn ngồi đây nghe hắn ôm chuyện xưa tích cũ nữa.

Hắn vùi mặt vào hõm vai của nàng cọ cọ: “Du Du nàng không thích gì ta có thể thay đổi được không?” Thậm chí bắt hắn thay đổi như Lãnh Thiên Hàn cũng được.

Vân Du đẩy hắn ra: “Điểm nào ta cũng không thích ngươi liền thay đổi hết đi. Tốt nhất là trẻ như Tử Dật” Nàng dùng tuổi tác tạo áp lực cho hắn.

Hắn đen mặt lại: “Nàng biết rõ ta không thay đổi chuyện này mà. Thay đổi thử khác có được không?”

Nàng chỉ vào hai cái tay của hắn đang đặt trên eo nhỏ và ôm ngang vai của nàng: “Giống Vương gia ca ca và ngũ ca cũng được. Không được đem ta ôm ấp như thế này.”

Hắn ôm lấy nàng lăn xuống giường kháng nghị: “Không được. Tứ ca, ngũ ca không thể ôm nàng nhưng ta lại không thể. Ta là muốn ôm ấp nương tử của mình.”

Vân Du nhíu mày hỏi: “Ta chẳng thấy Vương gia ca ca và ngũ ca ôm áp thê của họ đâu.” Thật ra là có nha.

Hắn từ chối cho ý kiến: “Ngày mai ta cùng nàng dạo phố được không?” Hắn nghe nói nàng cũng Lãnh Tử Dật và Lãnh Thiên Hàn dạo phố mà hắn thân là phu quân lại chưa từng cùng nàng đi.

Đùa chắc? thời tiết như thế này mà bảo dạo phố khác nào mang nàng đi phơi nắng đâu: “Ta không đi. Ngươi thích thì một mình tự đi đi.”

Hắn không nói gì liền ôm nàng nhắm mắt ngủ. Vân Du cũng không phản kháng nữa.