Trời xanh, mây trắng, nắng vàng.
Tiếng sóng biển rì rào.
Làn gió mang theo vị mặn mà của biển khơi.
Cánh chim hải âu liệng quanh trên biển.
Giữa lòng biển khơi, dưới ánh nắng êm dịu và làn gió thoảng, khung cảnh hôn lễ tựa như một chốn tiên cảnh.
Cỏ nhân tạo xanh mơm mởn. Vô số loài hoa thi nhau đua sắc, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Khách mời đến tham dự ai cũng nhiệt tình, nói đùa vui vẻ, dùng những câu từ mĩ miều để chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ và gia đình hai bên trai gái.
Tống Khương đứng trên lễ đường. Hắn diện một thân vest trắng. Quần áo được cắt may tỉ mỉ, bao trọn lấy cơ thể tỉ lệ hoàn mỹ làm nổi bật đôi chân dài hữu lực, vòng eo khiến bao cô gái ao ước. Mái tóc đen được vuốt một lớp keo sáng bóng. Một vài lọn tóc rũ xuống trước trán, tăng thêm khí chất anh tuấn và quyến rũ.
Đưa mắt nhìn về phía trước, Tống Khương bất giác kéo khóe môi, mỉm cười đầy sung sướng.
Thẩm Tây Mạn trong bộ váy trắng tinh xảo, được đính đá quý, sang trọng, thanh lịch mà không làm mất lòng người khác. Mái tóc dài được tạo hình tỉ mỉ. Dáng vẻ chẳng khác nào tiên nữ lạc giữa nơi trần gian thế tục.
Thẩm Bắc Quân nắm lấy tay Thẩm Tây Mạn, cùng cô bước lên lễ đường.
Đặt tay cô lên tay Tống Khương, anh cả nói: "Tôi giao con bé cho cậu. Không được để nó chịu ủy khuất, nếu không cậu ch.ết chắc."
"Được, anh yên tâm."
Tống Khương mỉm cười, cùng Thẩm Tây Mạn hoàn thành nốt thủ tục còn lại. Cả hai tuyên thệ trước cha xứ và khách mời, trao cho nhau chiếc nhẫn độc quyền.
Thẩm Tây Mạn mỉm cười: "Nhẫn cũng trao rồi. Anh có muốn hôn em không?"
Tống Khương cười rộ lên, mắt phượng cong cong câu nhân, trêu chọc lòng người.
"Cho phép anh."
Dứt lời, Tống Khương liền cúi đầu, một tay đỡ gáy cô, một tay giữ lấy eo cô, cánh môi lành lạnh nhanh chóng áp lên đôi môi đỏ mọng.
Thẩm Tây Mạn vươn tay câu lấy cổ hắn, hàm răng hé mở thuận tiện cho hắn làm bậy.
Cả hai trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt trước mặt khách mời. Đôi nhẫn lóe lên tia sáng, chứng minh cho tình yêu của họ.
Bó hoa cưới được tung lên trời, sau đó bị lực hút Trái Đất tác dụng mà rơi xuống, vẽ thành một đường cong đẹp mắt.
Những cô gái chưa chồng hay những chàng trai còn độc thân đều nhao nhao tranh hoa. Ngay cả người đàn ông đã có gia đình như cha Tống và Mạc Đình Cảnh cũng nhập cuộc.
Màn tranh đoạt diễn ra vô cùng khốc liệt, đến nỗi bó hoa trở nên thê thảm rồi rơi xuống đất.
Chiến trường trên không chuyển thành chiến trường trên mặt đất. Ai cũng muốn chiến thắng, không ai nhường ai.
"Của tôi, hoa là của tôi."
"Các người tránh ra, để cho tôi tí vía này đi."
"Tôi phải lấy bó hoa này để cầu hôn bạn gái."
"Hai người nào đó đã có gia đình làm ơn tránh ra đi!"
Mạc Đình Cảnh: "Phân biệt đối xử không có hiệu lực. Vợ tôi cũng muốn."
Cha Tống: "Tránh ra. Kính già đi mấy đứa này!"
Nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, Tống Khương và Thẩm Tây Mạn không nhịn được mà cùng nhau cười rộ lên.
Dưới cái nắng êm dịu và không khí nhuốm vị mặn của biển, cả hai nở nụ cười đầy hạnh phúc. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mười ngón đan xen, không thể tách rời.
Thẩm Đông Quân cầm lấy máy ảnh, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý, cười nói: "Nào mọi người, chụp ảnh nào. Mau xếp hàng, đến trễ sẽ mất vị trí đẹp."
Tách.
Tiếng máy ảnh vang lên, khung cảnh đẹp như mơ được ghi lại.
Rất nhiều năm sau này, mỗi lần nhìn lại, đôi vợ chồng trẻ đều nhịn không được mà xúc động đỏ mắt.