Phủ Phục Dưới Chân Em

Chương 36






Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Tây Mạn không ở lại Thẩm gia mà cùng Tống Khương trở về thành phố Kinh Bắc.

Thẩm Đông Quân và Thẩm Bắc Quân thở dài, lắc đầu ngao ngán: em gái đến tuổi lấy chồng, giữ không nổi nữa rồi.

...

Thành phố Kinh Bắc.

Nhà họ Tống.

Sáng sớm, trước cổng biệt thự Tống gia đã xảy ra chuyện náo nhiệt, thu hút sự chú ý của người dân xung quanh, đông đến nỗi phải gọi bảo vệ giải tán.

Thẩm Tây Mạn nhìn chằm chằm người đàn ông râu ria lổm ngổm trước mắt. Đôi mắt tĩnh lặng chất chứa hờ hững và lạnh nhạt.

Người đàn ông gây ra náo loạn ngồi ăn vạ giữa đường lớn, khóc lóc tỏ vẻ ủy khuất, chỉ trỏ vào Tây Mạn mà mắng.

"Mọi người mau lại đây xem này. Cái con khốn ăn cháo đá bát, cha mẹ tôi nuôi nấng nó, bây giờ nó giàu có rồi liền quên đi tình nghĩa năm xưa."

"Hu hu... tôi khổ quá mà..."

Thẩm Tây Mạn cười lạnh.

Nuôi nấng?

Nuôi được mấy năm?

Tuổi thơ cô có khác nào địa ngục đâu. Nếu biết trước tương lai, cô thà ở lại cô nhi viện còn hơn là sống trong cảnh sợ hãi, ngày ngày phải còng lưng kiếm vài đồng bạc để nuôi sống bản thân.

Cái gia đình thất đức đó không tìm đến cô gây chuyện là cô đã cảm thấy biết ơn lắm rồi.

Thẩm Tây Mạn dựa lưng vào tường, bày ra bộ dáng lười biếng, cong môi xem diễn.

Người đàn ông kia nói chán nói chê mà Thẩm Tây Mạn chẳng hề biểu tình, gã tức giận thở hồng hộc, sau đó liền câm miệng. Phí nước bọt làm gì khi người ta không để ý đến chứ.

"Nói xong rồi?"

Thanh âm lạnh lùng, trong trẻo vang lên.

Thẩm Tây Mạn đứng thẳng người, đi đến trước mặt gã. Quỳ gối xuống, cô vươn tay nâng mặt gã lên. Đáy mắt hờ hững giờ đây lại nhuốm sự căm tức và ủy khuất khi xưa.

Cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

"Chuyện năm xưa các người đối xử với tôi, tôi niệm tình sự 'nuôi nấng' mà bỏ qua. Nếu không, cậu nghĩ với năng lực và tài nguyên của nhà họ Thẩm, cậu còn đứng ở đây được sao?"

"Mày... mày không đụng vào tao, nhưng cha mẹ tao đã bị tống vào tù từ lâu rồi!"

"A, cái này trách tôi được sao? Có trách thì trách các người kẻ ác ắt có kẻ trị thôi."

Thẩm Tây Mạn híp mắt, che đi sự kinh ngạc, cố gắng duy trì bộ dáng giết gà dọa hổ của bản thân.

Không cần biết cặp vợ chồng kia vào tù vì lý do gì, cô chỉ biết, điều đó có lợi cho mình. Trong một khoảng thời gian dài của tương lai, cô sẽ không bị đeo bám nữa.

"Em động vào thằng đó làm gì?"

Tống Khương không biết đã xuất hiện sau lưng Thẩm Tây Mạn từ lúc nào. Hắn cau chặt đôi mày kiếm, nhăn mặt nói. Bộ dáng khó ở như bị táo bón.

Cô giật mình, lập tức người em trai không chung huyết thống với mình ra, đứng phắt dậy, cười hì hì với hắn.

Tống thiếu hừ lạnh, hiển nhiên đã nổi giận rồi. Hắn đi đến, chắn trước người Thẩm Tây Mạn, đem cô bảo vệ ở phía sau mình. Con ngươi sâu kín, rét buốt nhìn người đàn ông kia như muốn ăn tươi nuốt sống gã.

"Nói xong rồi thì biến. Đừng thách thức sự nhẫn nại của tao."

"Mày bảo vệ con nhỏ đó. Mày có biết nó là loại đàn bà ti tiện thế nào không? Nó chỉ muốn tiền của mày, mày... Hự!"

Gã chưa kịp nói xong, cơn đau buốt từ đầu gối đã truyền đến khiến gã rên la, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Cơn nóng giận cắn nuốt lý trí, Tống Khương nghiến răng kèn kẹt. Hắn quỳ xuống, vươn tay bóp chặt lấy bản mặt xấu xí của gã, giọng nói trở nên rét lạnh, u ám lại quỷ dị.

"Là tao tống chúng vào tù đấy. Mày có muốn vào đó đoàn tụ với cha mẹ mày không? Để tao xem, à, tội phỉ báng và đánh bạc nhỉ?"