Hướng Mạn vô thức lùi lại một bước, sau đó lập tức nhíu mày.
Không đúng!
Cô tránh cái gì? Cô sợ cái gì chứ?
Hướng Mạn ngẩng đầu nhìn Tống Khương, nghiêm túc giải thích: "Cháu về Thẩm gia, sau đó còn phải đi làm các loại giấy tờ, gặp mặt họ hàng cho nên không có thời gian. Xin lỗi chú."
"Có mệt không?"
Tống Khương trực tiếp bỏ qua hai từ "xin lỗi" của Hướng Mạn. Hắn nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, xác định không mất đi miếng thịt miếng mỡ nào mới thở phào một hơi.
Cô nhóc của hắn, hắn mất bao công sức mới nuôi béo được một chút, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng sức khoẻ được.
Hướng Mạn cười hì hì, xoa xoa cái mũi, lắc đầu: "Không mệt. Chú thì sao? Không có cháu, chú làm gì?"
Toàn thân Tống Khương bỗng chốc căng cứng. Hắn do dự hồi lâu, cánh môi mím chặt thành một đường. Bộ não nhanh chóng bịa một lý do, sắp xếp từ ngữ, câu chữ.
"Đi làm, về nhà, còn cùng Tiểu Dương học tập."
Lời này, hắn hoàn toàn không nói sai, chỉ là không đủ rõ ràng mà thôi. Hắn quả thật cùng Tống Khuyết Dương học tập, chẳng qua "học tập" này có chút khác biệt.
Tống Khương cũng không thể nói, bản thân sắp bị cái "cẩm nang cua vợ" làm cho tức điên, cũng sắp bị Tiểu Dương chỉnh cho thê thảm.
Nhắc đến Tiểu Dương, Hướng Mạn lại có chút nhớ con trai rồi. Ngó trái ngó phải không thấy bóng dáng mình muốn gặp, cô hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Thằng bé đâu?"
Tống Khương mặt không đỏ, tim không đập, không chút đổi sắc nói dối: "Ở nhà họ Mạc. Nó chơi rất thân với hai đứa trẻ nhà bên đó."
Kỳ thực, là hắn tống cổ ôn thần này qua đó. Được bao lâu thì được, hắn muốn nghỉ ngơi.
Tiếp tục nhấm nháp và thấm thía cuốn "cẩm nang cua vợ" kia, hắn sợ mình sẽ đ.iên!
Nhận được câu trả lời, Hướng Mạn cũng không nói gì. Thu lại thất vọng, đem giấu trong lòng, cô ngỏ ý:
"Chú... có muốn đi chơi với cháu không?"
Hiện tại, Hướng Mạn thật sự không muốn trở về Thẩm gia để đối đầu với con riêng của cha. Cô không đủ kiên nhẫn làm điều đó.
Đầu óc Tống Khương nhảy số chóng mặt.
Đi chơi?
Hẹn hò?
Nhóc con rủ hắn đi hẹn hò!
Tống Khương kéo khóe môi, trong lòng vui như được mùa. Ký được bản hợp đồng trị giá chục tỷ cũng không khiến hắn vui như lúc này. Nắm lấy tay Hướng Mạn, hắn dắt cô rời đi.
...
"Em muốn đi đâu?"
"Quán bar."
Tống Khương giật giật khóe môi, cảm thấy tai mình hỏng đến nơi. Bé ngoan của hắn sao lại muốn đặt chân đến những nơi hỗn loạn rồi. Nhất định là từ khi trở về nhà họ Thẩm đã bị chiều hư.
Hắn thở dài, quyết định làm công tác tư tưởng cho cô.
"Bé Mạn à, nơi đó hỗn loạn lắm, đủ loại người. Muốn khốn nạn có khốn nạn, muốn lẳng lơ có lẳng lơ. Hoàn toàn không phù hợp với em."
"Chúng ta không đến đó, được không?"
Hướng Mạn lắc đầu: "Cháu muốn đi. Năm lớp 12, cháu cũng từng làm phục vụ quầy bar, không sao đâu."
Tống Khương: "..."
Hắn siết chặt tay, nỗi chua xót nảy sinh trong lòng. Nhóc con nhà hắn quá đáng thương, quá bất hạnh. Quá khứ, chắc hẳn cô đã bất lực, đã tự ti, đã yếu đuối rất nhiều.
Cũng may, mất trí nhớ một lần, nhớ lại mọi chuyện, tất cả sẽ khác. Huống hồ, hiện tại cũng đã có người yêu thương cô, sẵn sàng vì cô mà hy sinh.
Hắn thở dài: "Sao em lại cố chấp đến nơi đó thế hả?"
Hướng Mạn ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt đen kịt của hắn, nơi vốn lạnh lẽo nay lại tràn đầy dịu dàng, ấm áp. Cô nhoẻn miệng cười: "Cháu muốn mượn rượu tỏ tình!"