Cánh tay vươn ra khựng lại giữa không trung. Tống Khương hạ mắt, rũ mi, thu hết biểu cảm trên khuôn mặt Hướng Mạn vào mắt.
Cô có nhà rồi, có nơi để về rồi.
Cho nên, cô muốn rời đi?
Hướng Mạn nắm lấy bàn tay hắn, ngước mắt nhìn Tống Khương. Cô chậm rãi nói, giọng đều đều: "Anh cả nói ông bà rất muốn gặp cháu. Cháu... cũng muốn đến gặp bọn họ một lần."
"..."
Tống Khương lặng thinh hồi lâu. Hắn muốn để Hướng Mạn trở về nhà, về gặp người thân ruột thịt. Nhưng đồng thời, hắn cũng muốn ích kỷ giữ cô lại. Ràng buộc giữa cô và hắn lỏng lẻo như vậy, lỡ cô bỏ hắn mà đi thì sao?
Hắn không đủ tự tin để đánh cược, cũng không dám chắc bản thân sẽ chiến thắng.
Tống Khương không biết, liệu rằng Hướng Mạn có yêu hắn hay không? Yêu hắn như hắn yêu cô vậy.
Hướng Mạn đương nhiên nhìn ra cảm xúc phức tạp trong đôi mắt hắn. Cô cong môi cười, cam đoan: "Cháu sẽ đến tìm chú, chú đừng làm bộ mặt khó ở thế chứ."
Tống Khương bất đắc dĩ thở dài. Được rồi, cô gái nhỏ của hắn không tim không phổi, vậy hắn đành phải nỗ lực theo đuổi thôi. Dù sao cũng không thể để bảo bối của hắn rơi vào tay thằng đàn ông khác được.
Hắn thỏa hiệp, gật đầu: "Bao giờ em đi?"
"Tối nay. Anh hai bảo xong việc sẽ qua đón cháu."
Tống Khương: "..." Cho nên, hắn chẳng còn bao nhiêu thời gian ở bên cô nữa rồi.
Tống Khương bế Hướng Mạn rời giường, ôm cô xuống tầng, đi vào phòng ăn. Mùi cháo thơm nồng xộc thẳng lên mũi, kích thích vị giác.
Ọt... ọt...
Cái bụng rỗng biểu tình đúng lúc khiến Hướng Mạn đỏ bừng mặt mũi, xấu hổ gục mặt vào khuôn ngực rắn chắc của Tống Khương.
Hắn bật cười thành tiếng, đặt cô ngồi xuống ghế. Tống Khuyết Dương ngồi trên ghế đung đưa chân, thích thú nhìn cha mẹ mình diễn show ân ái, trong lòng cảm khái một tiếng: tình cảm của cha mẹ thật tốt!
Khuyết Dương kéo vạt áo Hướng Mạn, khoe khoang: "Mẹ, con có tên rồi. Con là Khuyết Dương. Mẹ gọi con Tiểu Dương là được."
"Được." Hướng Mạn cười nhẹ, xoa đầu con trai nhỏ. Cảm giác thằng bé đã hoàn toàn khác so với lúc ở cô nhi viện. Không biết Tống Khương đã dùng cách gì để khai thông tư tưởng cho thằng bé trong hai ngày vừa qua nữa. "Có đói không? Ăn chung với mẹ nhé?"
"Dạ."
Tống Khương nhìn một màn mẹ con "thâm tình", trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng. Tại sao không mời hắn cùng ăn? Lẽ nào hắn so với một đứa trẻ cũng không bằng?
Tống Khương hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống ghế, chống cằm lườm cô.
Hướng Mạn đầu hiện lên dấu ba chấm, không hiểu hắn vì sao lại lên cơn. Mất một lúc lâu sau, hệ thần kinh thô của cô mới kịp phản ứng, cười ngọt ngào lấy lòng.
"Chú cũng ăn nhé."
"Em mời tôi?"
"Tất nhiên rồi. Trong lòng cháu, chú là tuyệt nhất. Không mời chú thì quả là thiếu sót."
"Coi như em thức thời!"
Nói xong, Tống Khương vui vẻ cười một tiếng, sau đó liền kêu thím Dương lấy thêm bát.
Hướng Mạn: "..." Sao đột nhiên chú trẻ con dữ vậy?
Tối hôm đó, như đã báo trước, Thẩm Đông Quân lái xe đến biệt thự Tống gia, đón Hướng Mạn về nhà họ Thẩm.
Lúc rời đi, chẳng biết vì lý do gì Tống Khuyết Dương cứ bám chặt lấy cô, nằng nặc không cho cô đi, còn mếu máo khóc lóc ăn vạ.
Hướng Mạn nhìn Tống Khương cầu cứu, lại chỉ thấy hắn nhún vai tỏ ý bất lực. Cô tặng cho hắn cái nhìn hiểu thấu hồng trần, sau đó cúi đầu nhìn Khuyết Dương.
Hướng Mạn xoa đầu con trai nhỏ, dịu giọng: "Mẹ chỉ về nhà ngoại con thôi, đâu có bỏ rơi con đâu. Mẹ sẽ về sớm, thật đấy. Đừng nghe cha con nói bậy, ngoan ngoãn học tập."
Khuyết Dương lắc lắc đầu nhỏ: "Không được. Mẹ mà đi, cha sẽ đánh mông con!"
"Vậy thì mẹ sẽ tống cổ cha con ra khỏi nhà!" Hướng Mạn lườm hắn, đắc ý cười cười.
Tống Khương: "!!!"
Mạn! Em thay đổi rồi!!