Phủ Phục Dưới Chân Em

Chương 22






Bằng tất cả sức lực còn sót lại, Hướng Mạn xúc động lật chăn, đạp Tống Khương một cái. Cô trừng mắt lườm hắn. Rõ ràng là tức giận, thế nhưng hắn lại có cảm giác trái tim như bị khều nhẹ một cái.

Ngứa ngáy.

Thật khó chịu!

Tống Khương khom lưng, chống hai tay lên giường, đem cơ thể nhỏ bé của Hướng Mạn bao trọn trong lòng.

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của hắn vang lên trên đỉnh đầu.

"Bé cưng, em to gan."

"Chú... giận à?"

"Không."

Hướng Mạn nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Tống Khương, trái tim như sắp rơi ra khỏi lồng ngực vì căng thẳng mới chịu yên phận. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn đã cất giọng.

"Còn hơn cả giận nữa."

"!!!"

Hướng Mạn nghe mà rén. Cô hoảng sợ, hệt như con rùa rụt cổ, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Trong thâm tâm, cô hạ quyết tâm nếu hắn làm bậy làm bạ, vậy thì cô sẽ dùng cả cái mạng nhỏ này quyết chiến với hắn.

Dù sao trong lòng cô hiện tại, hắn cũng là người không đứng đắn. Hắn sa đọa rồi!

Thế nhưng, may mà nhân cách của hắn chưa thoái hóa đến mức trở thành cầm thú, hắn vẫn còn biết cách kiềm chế bản thân.

Tống Khương vươn tay, ấn đầu Hướng Mạn vào lồng ngực mình. Mùi hương đặc trưng rất nhanh xộc thẳng vào khoang mũi cô. Hắn tì cằm lên đỉnh đầu cô, chậm rãi nhả từng tiếng.

"Lần sau, đừng nhìn tôi như vậy."

"Tại... tại sao?"

"Nghe lời."

Hướng Mạn ngậm miệng. Cô không phải không muốn hỏi, mà là không dám hỏi. Lời nói đơn giản của Tống Khương xen lẫn một ít cảnh cáo khiến cô không thể không nghe theo.

Cô cảm thấy hắn không chỉ không đứng đắn, còn hung dữ nữa!

Hướng Mạn hơi hoảng, dụi dụi vào lồng ngực Tống Khương làm nũng lấy lòng: "Chú, có phải chú hết thương cháu rồi không?"

"Nếu vậy, tôi đã quẳng em ra đường."

Vừa nói, Tống Khương vừa vỗ nhẹ lên mông Hướng Mạn một cái. Giọng nói của hắn khàn đặc, cổ họng đã khô khốc, miếng đắng ngắt. Con ngươi u tối, thâm sâu không giống người bình thường.

Hắn vì vài hành động nhỏ nhặt của cô mà động tình. Thế nhưng cô bé của hắn quá ngây thơ, quá trong sáng, không hề phát giác ra sự bất thường.

Tống Khương thở ra một hơi nặng nề, khẽ than:

"Mạn, bao giờ em mới lớn đây?"

"Cháu đã lớn rồi."

Tuy không nhớ chính xác bản thân bao nhiêu tuổi, nhưng dựa vào việc hắn không để bản thân đi học, cô đoán bản thân đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Nếu không, một người lo cho cô từng chút một như hắn sẽ không bỏ sót một chuyện quan trọng như vậy.

Tống Khương buông Hướng Mạn ra, sau đó liền dùng tay che tầm nhìn của cô. Dáng vẻ hiện tại của hắn, cô mà nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa sợ ch.ết khiếp.

Tay Tống Khương rất lạnh, chạm vào da thịt nóng ấm của Hướng Mạn khiến cô hơi rùng mình. Tầm nhìn bị che đi, bóng tối bủa vây khiến cô trở nên nhạy cảm hơn.

Hướng Mạn thấp thỏm: "Chú..."

"Lát nữa sẽ đem cháo lên cho em. Phải ăn hết. Ăn xong ngoan ngoãn nghỉ ngơi, biết chưa?"

"... Dạ."

Hướng Mạn ngoan ngoãn dạ vâng. Nhiều lúc, cô chỉ muốn thốt lên "chú là cha cháu hay sao mà quản nhiều chuyện thế?", nhưng hắn quản là vì tốt cho cô. Cho nên, mỗi lần như thế, Hướng Mạn đều kìm nén xúc động mà nuốt lời vào lòng.

Tống Khương hài lòng gật đầu. Khóe miệng chậm rãi cong lên: "Ngoan, khỏi bệnh sẽ dẫn em đến một nơi."

"Nơi... nơi nào ạ?"

Công viên, khu mua sắm, Tống thị, thủy cung,... Tống Khương đều đã đưa cô đến ít nhất một lần kể từ lúc mới quen rồi. Cho nên, Hướng Mạn thật sự tò mò, lần này hắn sẽ dẫn cô đến đâu.

Đáy mắt hắn lóe lên tia thần bí: "Cô nhi viện."