Chương 2: Một bàn phù văn
Thời gian trôi nhanh, ông cháu Lý Phù tới Bồi Tiên Thành mới đó đã được nửa năm.
Bọn hắn tại phía tây thành thuê một toàn tiểu viện nhỏ, tuy điều kiện không dám nói tốt nhưng thắng ở chỗ yên tĩnh, giá cả hợp túi tiền.
Đừng nhìn Lý Thiên Lâm tuổi tác cao, tu vi hắn dừng ở Luyện Khí trung kỳ nhiều năm, đến nay khí huyết suy bại đã không có bao nhiêu chiến lực, địa vị ở tu tiên giới chỉ có thể nói là ở dưới chót. Hắn khó khăn lắm mới tại trong thành tìm tới một chân c·hạy v·iệc bên trong Bách Thảo Lầu, một tháng tiền lương mười hạ phẩm linh thạch.
Lý Phù càng không cần nói, hắn vừa mới tu tiên, động vào cái gì cũng không biết, thường ngày chỉ có thể tại gia tu luyện. Hắn tư chất tam linh căn, coi như không tốt không xấu nhưng thân mang quái bệnh, tu luyện đều là làm mười không được một.
Linh thạch Lý Thiên Lâm kiếm được cơ hồ đều đầu nhập cho Lý Phù tu hành nhưng hiệu quả thực không như mong đợi. Lý Thiên Lâm đối với việc này canh cánh trong lòng, càng chăm chỉ tìm kiếm cách chữa bệnh cho cháu.
Một ngày này, bên trong một căn tiểu viện cũ kỹ.
Lý Phù thở ra một hơi khói trắng, cúi đầu nhìn đám bụi mịn trong tay. Đám bụi này chính là linh thạch phế phẩm.
Tu hành nói đơn giản chính là luyện hoá linh khí trời đất thành pháp lực của mình, sử dụng linh thạch chính là một con đường tắt. Còn về linh thạch bởi vì chứa đựng linh khí mười phần tinh thuần mà vô cùng quý giá, bình thường được dùng như tiền tệ. Thông thường linh thạch là một mẩu khoáng thạch trắng đục, chỉ khi hấp thu hết linh khí bên trong mới liền biến thành bụi mịn như trong tay Lý Phù.
Linh thạch ở giữa phân chia th·ành h·ạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm linh thạch. Cấp thấp tu tiên giả như Lý Phù tiếp xúc tới linh thạch đều là hạ phẩm.
“ Hấp thu hết một viên linh thạch vậy mà tu vi gần như không có tinh tiến!” Lý Phù cảm nhận một phen, thở dài.
Càng tu luyện Lý Phù càng nhận ra bệnh tình của hắn nghiêm trọng, không chỉ làm cho cơ thể yếu ớt mà còn ảnh hưởng đến tu hành. Hắn thường ngày tu luyện không chỉ làm nhiều hưởng ít, pháp lực luyện ra còn hỗn loạn bạc nhược, cứ thế này thì làm sao mà tranh đấu với người?
Tu vi mãi không tiến triển, Lý Phù cũng không còn tâm trạng mà tu luyện liền mở cửa ra ngoài.
Đang giữa trưa, nắng vàng như đốt, dương khí nồng nặc.
Mảnh sân nhỏ trước cửa cũng trở nên tiêu điều, cỏ cây không thèm động đậy. Không khí bởi vì quá nóng mà vặn vẹo như sắp vỡ, không gian thoang thoảng mùi củi cháy.
Đoạn thời gian này ngoại trừ tu luyện Lý Phù thường xuyên sẽ ra ngoài thăm thú tăng thêm tầm nhìn, cộng thêm thường ngày chăm đọc sách vở cho nên bây giờ hắn đối với tu tiên giới cũng có đôi chút hiểu biết. Hắn rõ ràng tu luyện nói tới trước tiên là tư chất, chỉ là thân mang quái bệnh làm tư chất hắn chỉ sợ so tứ linh căn còn kém, nói gì tranh đua với hiền tài thiên hạ?
Chẳng nhẽ hắn liền phải gia gia theo gót, tầm thường sống một đời, chục năm sau biến thành một lão già chờ c·hết? Đây cũng không phải hắn bất kính với gia gia, sự thật chính là như vậy.
Không? Hắn thật sự không cam lòng. Đã biết thiên hạ rộng lớn sao có thể không ngao du một phen! Cả đời chôn chân nơi đất cằn, trăm năm sau hoá đất theo gió, sống như vậy chẳng phải đáng tiếc.
Cót két!
Cửa lớn từ từ mở ra, bên ngoài đi vào một lão giả thân mang đầy bụi. Không phải Lý Thiên Lâm thì còn là ai!
“ Tiểu tử ngươi nghĩ gì mà ngẩn người như tên ngốc vậy?” Lý Thiên Lâm phủi phủi bụi trên người, cười hỏi.
Lý Phù vội đi ra đón lão, nghe thế liền đáp: “ Còn không phải đang nghĩ lão gia gia người bao giờ sẽ về sao? Người mau đi rửa mặt, Phù nhi vào chuẩn bị cơm nước.”
Tu tiên giả quả thật có thể ăn sương uống gió đấy nhưng đó là cấp cao tu tiên giả. Đám luyện khí kỳ tu tiên giả như Lý Phù dù cũng có một chữ tiên đấy nhưng cũng sẽ mệt sẽ đói, ở khía cạnh này ngược lại chẳng khác phàm nhân bao nhiêu.
Bữa ăn đạm bạc chỉ có mấy món đơn sơ, cũng không phải vật quý gì. Ăn xuống xong suôi Lý Phù đang định dọn bàn chợt nghe gia gia gọi lại.
“ Tiểu tử, ngươi nhìn xem!” Lý Thiên Lâm lật tay liền không biết từ đâu lấy ra một tấm giấy vàng, khẽ lắc.
Lý Phù chú tâm nhìn kỹ, giấy vàng lớn cỡ bàn tay, hình chữ nhật, bên trên vẽ từng dãy ký hiệu đỏ tươi như máu.
“ Là linh phù! Gia gia mau cho ta xem.” Lý Phù không kịp chờ, vội đưa tay vầm lấy giấy vàng, trong đầu không ngừng nhớ lại thông tin về linh phù hắn đọc được. Linh phù dùng linh tài vẽ thành, dùng phù văn câu thông thiên địa, không chỉ kích phát nhanh chóng mà uy lực mạnh mẽ, hiệu dụng vô tận, là thứ đồ nhất thiết phải có của tu tiên giả.
Hắn đối với thứ bảo vật thần kỳ này vừa tò mò vừa hướng tới, từ lâu đã muốn cầm tới một chiếc. Chỉ tiếc phù lục đắt đỏ, không phải hai ông cháu bọn hắn có thể tuỳ tiện cầm tới.
“ Đúng là Linh Phù! Thứ này gọi Tụ Linh Phù, có thể thu thập linh khí trôi nổi cung cấp người tu hành, giá cả không rẻ đâu. Chỉ là nếu so với trực tiếp dùng linh thạch tu hành thì hiệu quả hơn không ít, ngươi dùng xong phù này nhất định có thể tu vi tiến mạnh.” Lý Thiên Lâm vuốt râu giải thích, lão vì việc tu hành của đứa cháu duy nhất này thật bận tâm không ít.
“ Đa tạ gia gia! Ta đi tu luyện đây.” Lý Phù nôn nóng trong lòng, bàn cơm cũng không kịp dọn liền chạy vào phòng.
Lý Thiên Lâm nhìn đứa trẻ thường ngày đều u buồn ít nói hiếm khi để lộ bộ mặt trẻ thơ thì không nhịn được khẽ cười. Tụ Linh Phù giá mười viên hạ phẩm linh thạch, bằng cả một tháng tiền lương của hắn nhưng nhìn cháu mình vui vẻ hắn liền thấy tất cả đều đáng giá.
“ Ta một đời tầm thường, chỉ mong ngươi có thể phi thường.” Lý Thiên Lâm như có tâm sự mà thở dài, đứng dậy thu dọn bát đũa.
Nhật nguyệt luân chuyển, chớp cái đã mấy ngày trôi qua.
Một ngày này, đêm đã về khuy, trời đêm lấp lánh ánh sao.
Lý Thiên Lâm nặng nhọc cất bước trên con đường hoa lệ, nhìn ngó cửa hàng hai bên bày bán bảo vật, trong lòng càng nặng trĩu. Hắn hôm nay tại Bách Thảo Lầu phạm một lỗi lớn, trực tiếp bị ông chủ trừ một tháng tiền lương.
Sáng nay có một vị tráng hán vào tiệm mua mười gốc Hoàng Nhuỵ Hoa, hắn lại bởi vì nhất thời không chú ý mà để lẫn vào một cọng Hoàng Thổ Hoa. Hai loại hoa này nhìn thì giống nhau như đúc nhưng tác dụng khác như đêm ngày, nhầm lẫn có thể ủ tới đại hoạ.
Tráng hán sau khi phát hiện tất nhiên là nổi cơn tan bành, làm ầm ĩ muốn đi quản lý phường thị đòi lý lẽ. Cuối cùng Bách Thảo Lầu phải bồi cho lão năm viên hạ phẩm linh thạch cùng mười gốc Hoàng Nhuỵ Hoa, giá trị tương đương với 10 hạ phẩm linh thạch.
Số linh thạch này tất nhiên không thể để Bách Thảo Lầu trả, chỉ có thể để Lý Thiên Lâm một mình gánh vác. Chuyện này đối với tình cảnh nghèo khó của ông cháu bọn hắn thật chẳng khác nào trên tuyết thêm sương.
Trong lòng có tâm sự, Lý Thiên Lâm trầm mặc về nhà, thấy trong nhà tối đen một mảng liền biết cháu trai đã ngủ cho nên cũng không dám lớn tiếng. Hắn nhón chân bước khẽ, chầm chậm đẩy cửa tiến vào phòng Lý Phù.
Căn phòng không lớn, cũng không thắp nến cho nên tối om. Lý Thiên Lâm dù gì cũng là tu tiên giả, thị lực không phải phàm nhân có thể so sánh, le lói ánh trắng chui qua khe cửa là đủ để hắn nhìn rõ ràng trong phòng.
Phòng bày biện đơn giản, trung tâm đặt một cái bàn, Lý Phù lúc này đang nằm ngục trên bàn ngủ.
“ Đứa ngốc này! Có giường không nằm lại nằm trên bàn ngủ là sao?” Lý Thiên Lâm khẽ lắc đầu, tiến tới toan bế Lý Phù lên giường. Lúc lơ đễnh nhìn lên đống giấy tờ trên bàn gỗ lão chợt khựng lại, tròn xoe mắt nhìn.
Chỉ thấy trên bàn tán loạn một đống giấy trắng, góc bàn đặt nghiên mực cùng bút. Mỗi tờ giấy thống nhất đều vẽ một kĩ tự phức tạp vô cùng, dáng như cơn gió, chính là phù văn bên trên Tụ Linh Phù.
Lý Thiên Lâm nhìn vào ký tự chợt thấy như thân trong cuồng phong, tâm có xúc động, im lặng thật lâu mới khan giọng thì thầm: “ Phù văn có thần, nửa bước Linh Phù Sư!”